Tác giả:

Ngài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này   Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu,  nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là  ôn nhu đa tình  mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là  万花丛中过,  片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc…

Chương 5: Trang Mị Nhi

Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này   Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu,  nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là  ôn nhu đa tình  mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là  万花丛中过,  片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Không phải là ngài Tư đó sao?”Ngài Tư dừng bước, lịch sự chào hỏi: “Cô Trang.”“Luật sư Tư.” Trang Mị Nhi dẫn theo mấy người phía sau, miệng cười khanh khách không ngừng, “Đi hẹn hò sao?”Ngài Tư liếc nhìn bó hoa trong ngực, gật đầu.“Đẹp thật, là hoa gì vậy?”. Cô bạn thân đi cùng Trang Mị Nhi lén nhìn trộm ngài Tư một cái. Thực ra, nói hoa đẹp thì đúng là nói dối, vì phụ nữ các cô thường thích hoa hồng đỏ, chứ loại hoa trong trắng mộc mạc này sao có thể đem tặng cho ai được.“Là hoa cát cánh.” Ngài Tư tiếp nhận lời khen của cô.“Luật sư Tư, nếu anh không bận thì có thể trò chuyện cùng bọn tôi một lát không? Vừa hay chúng tôi cũng có mấy vấn đề về luật pháp muốn học hỏi một chút.”“Tiếc quá, hôm nay tôi lại có hẹn rồi. Xin lỗi, hẹn cô lần sau nhé.” Ngài Tư hơi áy náy, khéo léo từ chối.Chờ y đi xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng, mấy cô gái mới ríu rít lên tiếng, “Mị Nhi, sao cậu biết người đó vậy?”“Nhớ em trai tớ không? Hắn là bạn học của em trai tớ.”“Lần sau hẹn anh ấy đi chơi đi.”“Không thấy người ta đeo nhẫn cưới rồi sao?”  “Xì, làm gì nghiêm trọng vậy? Đùa một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?”Cả đám cười rộ lên.

“Không phải là ngài Tư đó sao?”

Ngài Tư dừng bước, lịch sự chào hỏi: “Cô Trang.”

“Luật sư Tư.” Trang Mị Nhi dẫn theo mấy người phía sau, miệng cười khanh khách không ngừng, “Đi hẹn hò sao?”

Ngài Tư liếc nhìn bó hoa trong ngực, gật đầu.

“Đẹp thật, là hoa gì vậy?”. Cô bạn thân đi cùng Trang Mị Nhi lén nhìn trộm ngài Tư một cái. Thực ra, nói hoa đẹp thì đúng là nói dối, vì phụ nữ các cô thường thích hoa hồng đỏ, chứ loại hoa trong trắng mộc mạc này sao có thể đem tặng cho ai được.

“Là hoa cát cánh.” Ngài Tư tiếp nhận lời khen của cô.

“Luật sư Tư, nếu anh không bận thì có thể trò chuyện cùng bọn tôi một lát không? Vừa hay chúng tôi cũng có mấy vấn đề về luật pháp muốn học hỏi một chút.”

“Tiếc quá, hôm nay tôi lại có hẹn rồi. Xin lỗi, hẹn cô lần sau nhé.” Ngài Tư hơi áy náy, khéo léo từ chối.

Chờ y đi xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng, mấy cô gái mới ríu rít lên tiếng, “Mị Nhi, sao cậu biết người đó vậy?”

“Nhớ em trai tớ không? Hắn là bạn học của em trai tớ.”

“Lần sau hẹn anh ấy đi chơi đi.”

“Không thấy người ta đeo nhẫn cưới rồi sao?”  

“Xì, làm gì nghiêm trọng vậy? Đùa một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?”

Cả đám cười rộ lên.

Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này   Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu,  nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là  ôn nhu đa tình  mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là  万花丛中过,  片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Không phải là ngài Tư đó sao?”Ngài Tư dừng bước, lịch sự chào hỏi: “Cô Trang.”“Luật sư Tư.” Trang Mị Nhi dẫn theo mấy người phía sau, miệng cười khanh khách không ngừng, “Đi hẹn hò sao?”Ngài Tư liếc nhìn bó hoa trong ngực, gật đầu.“Đẹp thật, là hoa gì vậy?”. Cô bạn thân đi cùng Trang Mị Nhi lén nhìn trộm ngài Tư một cái. Thực ra, nói hoa đẹp thì đúng là nói dối, vì phụ nữ các cô thường thích hoa hồng đỏ, chứ loại hoa trong trắng mộc mạc này sao có thể đem tặng cho ai được.“Là hoa cát cánh.” Ngài Tư tiếp nhận lời khen của cô.“Luật sư Tư, nếu anh không bận thì có thể trò chuyện cùng bọn tôi một lát không? Vừa hay chúng tôi cũng có mấy vấn đề về luật pháp muốn học hỏi một chút.”“Tiếc quá, hôm nay tôi lại có hẹn rồi. Xin lỗi, hẹn cô lần sau nhé.” Ngài Tư hơi áy náy, khéo léo từ chối.Chờ y đi xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng, mấy cô gái mới ríu rít lên tiếng, “Mị Nhi, sao cậu biết người đó vậy?”“Nhớ em trai tớ không? Hắn là bạn học của em trai tớ.”“Lần sau hẹn anh ấy đi chơi đi.”“Không thấy người ta đeo nhẫn cưới rồi sao?”  “Xì, làm gì nghiêm trọng vậy? Đùa một chút thôi mà, cậu tưởng thật à?”Cả đám cười rộ lên.

Chương 5: Trang Mị Nhi