Ngài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc…
Chương 13: Người nhà
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Chị dâu.”Khúc Vân đang chỉnh lại quần áo cho con trai, ngẩng lên thì thấy ngài Tư, “Tiểu Tư, sao em lại tới đây?”“Em đi gặp khách hàng.” Ngài Tư vỗ vỗ đầu đứa cháu, “Muốn chú nhỏ ôm không.”“Muốn~” Tư Nhược Phong vươn tay đòi ôm.Ngài Tư ôm cháu xoay mấy vòng: “Lớn hơn rồi.”Khúc Vân liền quở trách con trai, “Đừng làm chú con mệt.”Tư Nhược Phong chu mỏ, “Không đâu nha, chú nhỏ thích chơi với con lắm, đúng không chú?”Ngài Tư vỗ vỗ cái mông đầy thịt của nó, “Chú nhỏ thích Tiểu Nhược Phong nhất.”“Tiểu Tư…Chị…”“Chị dâu, chị cứ nói.” Ngài Tư hiểu Khúc Vân không muốn cho Tư Nhược Phong nghe, bèn dụ cháu nhỏ vào khu trò chơi trong trung tâm thương mại.Khúc Vân chần chừ nói, “Tiểu Tư, chị và anh của em đã ly dị rồi.”Ngài Tư biết chuyện này, “Ừ, ly dị rồi chị vẫn là chị dâu của em.”Khúc Vân vừa đủ tuổi đã gả cho Tư Minh Nguyễn, thoáng cái đã gần 20 năm. Lúc đó ngài Tư vẫn còn đang học cấp hai.Dâu trưởng như mẹ – Khúc Vân và ngài Tư rất thân thiết với nhau, huống hồ năm đó Khúc Vân còn giúp y nữa.“Không.” Khúc Vân hít sâu một hơi, “Ý chị không phải vậy…”—Lúc Tiểu Nhược Phong cả người đầy mồ hôi chạy về, thì nghe được chú nhỏ của mình nói, “Cảm ơn chị. Tuy rằng em luôn biết, nhưng vẫn cảm ơn chị.”“Em…biết?” Khúc Vân chưa bao giờ nghĩ y sẽ nói như vậy.Ngài Tư cười nhạt, “Nhược Phong rất đáng yêu, chị mau dẫn nó tránh xa Tư gia một chút.”“Chú nhỏ, chú đi đâu hả? Cho Nhược Phong đi với!” Trẻ con trời sinh rất nhạy cảm – Tư Nhược Phong vội nắm lấy vạt áo y.Ngài Tư ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, “Chú có đi đâu đâu, chú sắp cưới rồi.”“Vậy là Nhược Phong sắp có thím nhỏ sao?”Ngài Tư ngẩn người, rồi cười thật to, “Ừ, thím nhỏ!”—“Mẹ?” Tư Nhược Phong nhìn ngài Tư đang đi xa, kéo kéo tay áo Khúc Vân.Khúc Vân bế con trai lên, vùi đầu vào ngực nhóc, lệ đã rơi đầy mặt, “… Nếu sau này, Phong Phong không ở với ba nữa…”Tư Nhược Phong không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thành thật nói, “Con không thích ba, ba hay làm nhiều chuyện kì cục với con lắm. Con thích chú nhỏ, chú nhỏ đặt tên cho con, còn dạy con đánh lại bọn xấu nữa!”
“Chị dâu.”
Khúc Vân đang chỉnh lại quần áo cho con trai, ngẩng lên thì thấy ngài Tư, “Tiểu Tư, sao em lại tới đây?”
“Em đi gặp khách hàng.” Ngài Tư vỗ vỗ đầu đứa cháu, “Muốn chú nhỏ ôm không.”
“Muốn~” Tư Nhược Phong vươn tay đòi ôm.
Ngài Tư ôm cháu xoay mấy vòng: “Lớn hơn rồi.”
Khúc Vân liền quở trách con trai, “Đừng làm chú con mệt.”
Tư Nhược Phong chu mỏ, “Không đâu nha, chú nhỏ thích chơi với con lắm, đúng không chú?”
Ngài Tư vỗ vỗ cái mông đầy thịt của nó, “Chú nhỏ thích Tiểu Nhược Phong nhất.”
“Tiểu Tư…Chị…”
“Chị dâu, chị cứ nói.” Ngài Tư hiểu Khúc Vân không muốn cho Tư Nhược Phong nghe, bèn dụ cháu nhỏ vào khu trò chơi trong trung tâm thương mại.
Khúc Vân chần chừ nói, “Tiểu Tư, chị và anh của em đã ly dị rồi.”
Ngài Tư biết chuyện này, “Ừ, ly dị rồi chị vẫn là chị dâu của em.”
Khúc Vân vừa đủ tuổi đã gả cho Tư Minh Nguyễn, thoáng cái đã gần 20 năm. Lúc đó ngài Tư vẫn còn đang học cấp hai.
Dâu trưởng như mẹ – Khúc Vân và ngài Tư rất thân thiết với nhau, huống hồ năm đó Khúc Vân còn giúp y nữa.
“Không.” Khúc Vân hít sâu một hơi, “Ý chị không phải vậy…”
—
Lúc Tiểu Nhược Phong cả người đầy mồ hôi chạy về, thì nghe được chú nhỏ của mình nói, “Cảm ơn chị. Tuy rằng em luôn biết, nhưng vẫn cảm ơn chị.”
“Em…biết?” Khúc Vân chưa bao giờ nghĩ y sẽ nói như vậy.
Ngài Tư cười nhạt, “Nhược Phong rất đáng yêu, chị mau dẫn nó tránh xa Tư gia một chút.”
“Chú nhỏ, chú đi đâu hả? Cho Nhược Phong đi với!” Trẻ con trời sinh rất nhạy cảm – Tư Nhược Phong vội nắm lấy vạt áo y.
Ngài Tư ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, “Chú có đi đâu đâu, chú sắp cưới rồi.”
“Vậy là Nhược Phong sắp có thím nhỏ sao?”
Ngài Tư ngẩn người, rồi cười thật to, “Ừ, thím nhỏ!”
—
“Mẹ?” Tư Nhược Phong nhìn ngài Tư đang đi xa, kéo kéo tay áo Khúc Vân.
Khúc Vân bế con trai lên, vùi đầu vào ngực nhóc, lệ đã rơi đầy mặt, “… Nếu sau này, Phong Phong không ở với ba nữa…”
Tư Nhược Phong không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thành thật nói, “Con không thích ba, ba hay làm nhiều chuyện kì cục với con lắm. Con thích chú nhỏ, chú nhỏ đặt tên cho con, còn dạy con đánh lại bọn xấu nữa!”
Ngài Tư Và Người Yêu Hoa Cát Cánh Của Anh ẤyTác giả: Đào Chi YêuTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnNgài Tư là một luật sư, hơn nữa còn là một luật sư rất thành công – y có hẳn một văn phòng làm việc trong viện Luật lớn nhất thành phố này Thế mà ngài Tư lại rất trẻ, ít nhất là quá trẻ so với những thành tựu mà y đạt được. Y vừa bước qua tuổi ba lăm, anh tuấn sáng sủa, tiêu sái nhiều tiền, vóc người cao ráo. So với đám bạn cùng lứa đã bắt đầu có bụng bia, ngài Tư tựa như một người mẫu, nơi nào y đi qua cũng tự động biến thành sàn catwalk. Ngài Tư rất bạc tình, à, cũng không hẳn là vậy. Theo lời mấy em gái tiếp tân ở viện Luật, thì đây phải gọi là ôn nhu đa tình mới chuẩn. Ngài Tư không thuộc về riêng ai cả, mà là của tất cả mọi người. Đúng vậy, quý ngài độc thân đây chính là một kẻ “Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng*”. *gốc là 万花丛中过, 片叶不沾身 (vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân): Chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả. Có khi tự ngài Tư cũng không biết mình độc thân thì phải. “Cậu không độc… “Chị dâu.”Khúc Vân đang chỉnh lại quần áo cho con trai, ngẩng lên thì thấy ngài Tư, “Tiểu Tư, sao em lại tới đây?”“Em đi gặp khách hàng.” Ngài Tư vỗ vỗ đầu đứa cháu, “Muốn chú nhỏ ôm không.”“Muốn~” Tư Nhược Phong vươn tay đòi ôm.Ngài Tư ôm cháu xoay mấy vòng: “Lớn hơn rồi.”Khúc Vân liền quở trách con trai, “Đừng làm chú con mệt.”Tư Nhược Phong chu mỏ, “Không đâu nha, chú nhỏ thích chơi với con lắm, đúng không chú?”Ngài Tư vỗ vỗ cái mông đầy thịt của nó, “Chú nhỏ thích Tiểu Nhược Phong nhất.”“Tiểu Tư…Chị…”“Chị dâu, chị cứ nói.” Ngài Tư hiểu Khúc Vân không muốn cho Tư Nhược Phong nghe, bèn dụ cháu nhỏ vào khu trò chơi trong trung tâm thương mại.Khúc Vân chần chừ nói, “Tiểu Tư, chị và anh của em đã ly dị rồi.”Ngài Tư biết chuyện này, “Ừ, ly dị rồi chị vẫn là chị dâu của em.”Khúc Vân vừa đủ tuổi đã gả cho Tư Minh Nguyễn, thoáng cái đã gần 20 năm. Lúc đó ngài Tư vẫn còn đang học cấp hai.Dâu trưởng như mẹ – Khúc Vân và ngài Tư rất thân thiết với nhau, huống hồ năm đó Khúc Vân còn giúp y nữa.“Không.” Khúc Vân hít sâu một hơi, “Ý chị không phải vậy…”—Lúc Tiểu Nhược Phong cả người đầy mồ hôi chạy về, thì nghe được chú nhỏ của mình nói, “Cảm ơn chị. Tuy rằng em luôn biết, nhưng vẫn cảm ơn chị.”“Em…biết?” Khúc Vân chưa bao giờ nghĩ y sẽ nói như vậy.Ngài Tư cười nhạt, “Nhược Phong rất đáng yêu, chị mau dẫn nó tránh xa Tư gia một chút.”“Chú nhỏ, chú đi đâu hả? Cho Nhược Phong đi với!” Trẻ con trời sinh rất nhạy cảm – Tư Nhược Phong vội nắm lấy vạt áo y.Ngài Tư ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, “Chú có đi đâu đâu, chú sắp cưới rồi.”“Vậy là Nhược Phong sắp có thím nhỏ sao?”Ngài Tư ngẩn người, rồi cười thật to, “Ừ, thím nhỏ!”—“Mẹ?” Tư Nhược Phong nhìn ngài Tư đang đi xa, kéo kéo tay áo Khúc Vân.Khúc Vân bế con trai lên, vùi đầu vào ngực nhóc, lệ đã rơi đầy mặt, “… Nếu sau này, Phong Phong không ở với ba nữa…”Tư Nhược Phong không biết vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thành thật nói, “Con không thích ba, ba hay làm nhiều chuyện kì cục với con lắm. Con thích chú nhỏ, chú nhỏ đặt tên cho con, còn dạy con đánh lại bọn xấu nữa!”