Tác giả:

Do Kyung sắp xếp đồ dùng bỏ vào va ly với tâm trạng lo âu, cô tự trách bản thân mình đã ko biết cách kiềm chế để rồi bị mọi người phát hiện hai người là hồ ly. Yoo Kyung cũng buồn ko kém vì vốn dĩ cô đã coi nơi này đã điểm dừng chân cuối cùng của mình sau khi đã chuyển nhà tổng cộng là năm lần. Cô ngán đến tận cổ khi nghe Do Kyung nói chuyển nhà. Dù Do Kyung cũng đã xin lỗi nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu, khó chịu vì người có lỗi trước là bọn họ chứ ko phải Do Kyung, hà cớ gì chị cô phải xin lỗi. - Em nhất định sẽ bắt bọn họ phải xin lỗi chúng ta _ Yoo Kyung bực tức ném mạnh con gấu bông xuống đất. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thương cảm cho con gấu rồi " ko cần đâu vì dù sao chúng ta cũng sắp chuyển nhà rồi mà ". Sự thật là như vậy đấy, Do Kyung thẫn thờ xách vali ra ngoài trước đợi ô tô. 20 phút sau, ô tô đến, cô lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối cùng và thở dài tiếc nuối. Ngồi trong xe ô tô tận hai tiếng lận, Do Kyung ko ngừng xoa mông trong khi Yoo Kyung ngủ say như chết. Con bé…

Chương 33

Khi Hồ Ly Biết YêuTác giả: Quỳnh Mai AnhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhDo Kyung sắp xếp đồ dùng bỏ vào va ly với tâm trạng lo âu, cô tự trách bản thân mình đã ko biết cách kiềm chế để rồi bị mọi người phát hiện hai người là hồ ly. Yoo Kyung cũng buồn ko kém vì vốn dĩ cô đã coi nơi này đã điểm dừng chân cuối cùng của mình sau khi đã chuyển nhà tổng cộng là năm lần. Cô ngán đến tận cổ khi nghe Do Kyung nói chuyển nhà. Dù Do Kyung cũng đã xin lỗi nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu, khó chịu vì người có lỗi trước là bọn họ chứ ko phải Do Kyung, hà cớ gì chị cô phải xin lỗi. - Em nhất định sẽ bắt bọn họ phải xin lỗi chúng ta _ Yoo Kyung bực tức ném mạnh con gấu bông xuống đất. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thương cảm cho con gấu rồi " ko cần đâu vì dù sao chúng ta cũng sắp chuyển nhà rồi mà ". Sự thật là như vậy đấy, Do Kyung thẫn thờ xách vali ra ngoài trước đợi ô tô. 20 phút sau, ô tô đến, cô lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối cùng và thở dài tiếc nuối. Ngồi trong xe ô tô tận hai tiếng lận, Do Kyung ko ngừng xoa mông trong khi Yoo Kyung ngủ say như chết. Con bé… - Tôi ko muốn làm bạn với kẻ ko thể giữ lời hứa của mình _ Yoo Kyung tiếp tục nói, chỉ thẳng tay ra cửa đuổi Chang Hee ra ngoài. - Ko phải như vậy, chỉ là...... Nếu cậu hứa sẽ ko làm hại Jin Woo thì tôi sẽ giúp _ cậu ko thể thất hứa với Yoo Kyung, càng ko thể làm cậu ấy thất vọng về bản thân mình.- Được chứ.Như đã hứa Chang Hee giả ốm gọi điện cho Jin Woo vào lúc nửa đêm: " tớ bị ốm e là ko qua khỏi, cậu có thể đến ngay đây ko? " _ giọng của Chang Hee khẩn khoản lại gấp gáp khiến Jin Woo ko may mảy nghi ngờ cũng một phần quá tin bạn mà chạy tới. Dù vết thương vẫn chưa lành và khỏi hẳn nhưng cậu bỏ mặc tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình bạn.Mất 18 phút đến nơi, thấy của mở, Jin Woo lao ngay vào trong, miệng ko ngừng gọi tên bạn " Chang Hee, cậu ở đâu? ". Căn nhà quá rộng và trong nhà tối om, ko một bóng người. Do từng đến đây rất nhiều lần, cậu có thể tự lên phòng Chang Hee nhưng cậu ấy ko có nhà. Bước chân vào trong, căn phòng sáng trưng khác hẳn ở dưới nhà và.......một bóng đen từ từ xuất hiện, trên tay cầm thanh gỗ hơi to ( yên tâm ko chết đâu mà lo).Nhận thấy ko được bình thường cho lắm Jin Woo quay đầu lại, đôi mắt trừng lên. Cây gậy ở ngay trước mặt " phập ", tiếng động vang cả nhà. Jin Woo ngất lịm đi, máu chảy từ trên trán xuống.Khi cậu lờ mờ tỉnh dậy là lúc cậu phát hiện người anh em mình vẫn luôn tin tưởng hết mực đã phản bội lại mình. Bởi Chang Hee đứng trước mặt cậu, trạng thái ko biểu lộ chút cảm xúc nào, hay tay buông thõng xuống như bị gãy và ánh mắt vô hồn hướng đến một phía xa xăm nào đó.- Tại sao cậu lại phản bội tôi?Ko một tiếng trả lời.- NÓI ĐI _ Jin Woo giận dữ hét toáng lên.- Cậu ta sẽ ko tỉnh lại nếu ko thuốc của em _ Yoo Kyung xuất hiện cùng với lọ thuốc nhỏ trên tay.- Lại là cô _ ánh mặt cậu lộ rõ vẻ căm phẫn với Yoo Kyung.- Em từng nói với anh nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì quyết định của mình.- Có chết tôi cũng sẽ ko hối hận _ cậu kiên quyết trả lời.- Được thôi, nếu anh muốn chơi với em thì em sẽ chiều đến cùng.Yoo Kyung lùi lại vài bước rồi ra hiệu cho Chang Hee đằng sau tiến lên. Chẳng nói chẳng rằng gì, cậu ta giơ ngay một cú đấm giúi vào bụng Jin Woo. Máu từ trong miệng bật ra, cậu vội ôm vết thương, một tay chống lại sức người khoẻ như voi của Chang Hee.- Dừng lại đi Chang Hee, đừng để bị cô ta điều khiển _ dù cậu có cố gắng gọi thế nào thì Chang Hee vẫn ra sức tấn công." Hộc ", " hộc " Jin Woo thở hổn hển nhìn cậu bạn bằng ánh mắt tuyệt vọng. Bên kia hai tay Yoo Kyung khoanh lại, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ xem có cách gì để cậu phải khuất phục. Từng cú đấm, cú đá của Chang Hee mỗi lần nện vào người cậu đều trúng vào vết thương chí mạng. Cậu bất lực đứng nhìn người anh em tra tấn, đá mình như một bao tải kéo dài suốt đến 7h sáng mai. Cả người cậu cơ man là vết bầm, vết tím trên người, dính bê bết máu vào quần áo. Giá như đây chỉ là cơn ác mộng đối với cậu thì tốt biết mấy.

- Tôi ko muốn làm bạn với kẻ ko thể giữ lời hứa của mình _ Yoo Kyung tiếp tục nói, chỉ thẳng tay ra cửa đuổi Chang Hee ra ngoài. - Ko phải như vậy, chỉ là...... Nếu cậu hứa sẽ ko làm hại Jin Woo thì tôi sẽ giúp _ cậu ko thể thất hứa với Yoo Kyung, càng ko thể làm cậu ấy thất vọng về bản thân mình.

- Được chứ.

Như đã hứa Chang Hee giả ốm gọi điện cho Jin Woo vào lúc nửa đêm: " tớ bị ốm e là ko qua khỏi, cậu có thể đến ngay đây ko? " _ giọng của Chang Hee khẩn khoản lại gấp gáp khiến Jin Woo ko may mảy nghi ngờ cũng một phần quá tin bạn mà chạy tới. Dù vết thương vẫn chưa lành và khỏi hẳn nhưng cậu bỏ mặc tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình bạn.

Mất 18 phút đến nơi, thấy của mở, Jin Woo lao ngay vào trong, miệng ko ngừng gọi tên bạn " Chang Hee, cậu ở đâu? ". Căn nhà quá rộng và trong nhà tối om, ko một bóng người. Do từng đến đây rất nhiều lần, cậu có thể tự lên phòng Chang Hee nhưng cậu ấy ko có nhà. Bước chân vào trong, căn phòng sáng trưng khác hẳn ở dưới nhà và.......một bóng đen từ từ xuất hiện, trên tay cầm thanh gỗ hơi to ( yên tâm ko chết đâu mà lo).

Nhận thấy ko được bình thường cho lắm Jin Woo quay đầu lại, đôi mắt trừng lên. Cây gậy ở ngay trước mặt " phập ", tiếng động vang cả nhà. Jin Woo ngất lịm đi, máu chảy từ trên trán xuống.

Khi cậu lờ mờ tỉnh dậy là lúc cậu phát hiện người anh em mình vẫn luôn tin tưởng hết mực đã phản bội lại mình. Bởi Chang Hee đứng trước mặt cậu, trạng thái ko biểu lộ chút cảm xúc nào, hay tay buông thõng xuống như bị gãy và ánh mắt vô hồn hướng đến một phía xa xăm nào đó.

- Tại sao cậu lại phản bội tôi?

Ko một tiếng trả lời.

- NÓI ĐI _ Jin Woo giận dữ hét toáng lên.

- Cậu ta sẽ ko tỉnh lại nếu ko thuốc của em _ Yoo Kyung xuất hiện cùng với lọ thuốc nhỏ trên tay.

- Lại là cô _ ánh mặt cậu lộ rõ vẻ căm phẫn với Yoo Kyung.

- Em từng nói với anh nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì quyết định của mình.

- Có chết tôi cũng sẽ ko hối hận _ cậu kiên quyết trả lời.

- Được thôi, nếu anh muốn chơi với em thì em sẽ chiều đến cùng.

Yoo Kyung lùi lại vài bước rồi ra hiệu cho Chang Hee đằng sau tiến lên. Chẳng nói chẳng rằng gì, cậu ta giơ ngay một cú đấm giúi vào bụng Jin Woo. Máu từ trong miệng bật ra, cậu vội ôm vết thương, một tay chống lại sức người khoẻ như voi của Chang Hee.

- Dừng lại đi Chang Hee, đừng để bị cô ta điều khiển _ dù cậu có cố gắng gọi thế nào thì Chang Hee vẫn ra sức tấn công.

" Hộc ", " hộc " Jin Woo thở hổn hển nhìn cậu bạn bằng ánh mắt tuyệt vọng. Bên kia hai tay Yoo Kyung khoanh lại, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ xem có cách gì để cậu phải khuất phục. Từng cú đấm, cú đá của Chang Hee mỗi lần nện vào người cậu đều trúng vào vết thương chí mạng. Cậu bất lực đứng nhìn người anh em tra tấn, đá mình như một bao tải kéo dài suốt đến 7h sáng mai. Cả người cậu cơ man là vết bầm, vết tím trên người, dính bê bết máu vào quần áo. Giá như đây chỉ là cơn ác mộng đối với cậu thì tốt biết mấy.

Khi Hồ Ly Biết YêuTác giả: Quỳnh Mai AnhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhDo Kyung sắp xếp đồ dùng bỏ vào va ly với tâm trạng lo âu, cô tự trách bản thân mình đã ko biết cách kiềm chế để rồi bị mọi người phát hiện hai người là hồ ly. Yoo Kyung cũng buồn ko kém vì vốn dĩ cô đã coi nơi này đã điểm dừng chân cuối cùng của mình sau khi đã chuyển nhà tổng cộng là năm lần. Cô ngán đến tận cổ khi nghe Do Kyung nói chuyển nhà. Dù Do Kyung cũng đã xin lỗi nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu, khó chịu vì người có lỗi trước là bọn họ chứ ko phải Do Kyung, hà cớ gì chị cô phải xin lỗi. - Em nhất định sẽ bắt bọn họ phải xin lỗi chúng ta _ Yoo Kyung bực tức ném mạnh con gấu bông xuống đất. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thương cảm cho con gấu rồi " ko cần đâu vì dù sao chúng ta cũng sắp chuyển nhà rồi mà ". Sự thật là như vậy đấy, Do Kyung thẫn thờ xách vali ra ngoài trước đợi ô tô. 20 phút sau, ô tô đến, cô lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà lần cuối cùng và thở dài tiếc nuối. Ngồi trong xe ô tô tận hai tiếng lận, Do Kyung ko ngừng xoa mông trong khi Yoo Kyung ngủ say như chết. Con bé… - Tôi ko muốn làm bạn với kẻ ko thể giữ lời hứa của mình _ Yoo Kyung tiếp tục nói, chỉ thẳng tay ra cửa đuổi Chang Hee ra ngoài. - Ko phải như vậy, chỉ là...... Nếu cậu hứa sẽ ko làm hại Jin Woo thì tôi sẽ giúp _ cậu ko thể thất hứa với Yoo Kyung, càng ko thể làm cậu ấy thất vọng về bản thân mình.- Được chứ.Như đã hứa Chang Hee giả ốm gọi điện cho Jin Woo vào lúc nửa đêm: " tớ bị ốm e là ko qua khỏi, cậu có thể đến ngay đây ko? " _ giọng của Chang Hee khẩn khoản lại gấp gáp khiến Jin Woo ko may mảy nghi ngờ cũng một phần quá tin bạn mà chạy tới. Dù vết thương vẫn chưa lành và khỏi hẳn nhưng cậu bỏ mặc tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình bạn.Mất 18 phút đến nơi, thấy của mở, Jin Woo lao ngay vào trong, miệng ko ngừng gọi tên bạn " Chang Hee, cậu ở đâu? ". Căn nhà quá rộng và trong nhà tối om, ko một bóng người. Do từng đến đây rất nhiều lần, cậu có thể tự lên phòng Chang Hee nhưng cậu ấy ko có nhà. Bước chân vào trong, căn phòng sáng trưng khác hẳn ở dưới nhà và.......một bóng đen từ từ xuất hiện, trên tay cầm thanh gỗ hơi to ( yên tâm ko chết đâu mà lo).Nhận thấy ko được bình thường cho lắm Jin Woo quay đầu lại, đôi mắt trừng lên. Cây gậy ở ngay trước mặt " phập ", tiếng động vang cả nhà. Jin Woo ngất lịm đi, máu chảy từ trên trán xuống.Khi cậu lờ mờ tỉnh dậy là lúc cậu phát hiện người anh em mình vẫn luôn tin tưởng hết mực đã phản bội lại mình. Bởi Chang Hee đứng trước mặt cậu, trạng thái ko biểu lộ chút cảm xúc nào, hay tay buông thõng xuống như bị gãy và ánh mắt vô hồn hướng đến một phía xa xăm nào đó.- Tại sao cậu lại phản bội tôi?Ko một tiếng trả lời.- NÓI ĐI _ Jin Woo giận dữ hét toáng lên.- Cậu ta sẽ ko tỉnh lại nếu ko thuốc của em _ Yoo Kyung xuất hiện cùng với lọ thuốc nhỏ trên tay.- Lại là cô _ ánh mặt cậu lộ rõ vẻ căm phẫn với Yoo Kyung.- Em từng nói với anh nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì quyết định của mình.- Có chết tôi cũng sẽ ko hối hận _ cậu kiên quyết trả lời.- Được thôi, nếu anh muốn chơi với em thì em sẽ chiều đến cùng.Yoo Kyung lùi lại vài bước rồi ra hiệu cho Chang Hee đằng sau tiến lên. Chẳng nói chẳng rằng gì, cậu ta giơ ngay một cú đấm giúi vào bụng Jin Woo. Máu từ trong miệng bật ra, cậu vội ôm vết thương, một tay chống lại sức người khoẻ như voi của Chang Hee.- Dừng lại đi Chang Hee, đừng để bị cô ta điều khiển _ dù cậu có cố gắng gọi thế nào thì Chang Hee vẫn ra sức tấn công." Hộc ", " hộc " Jin Woo thở hổn hển nhìn cậu bạn bằng ánh mắt tuyệt vọng. Bên kia hai tay Yoo Kyung khoanh lại, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ xem có cách gì để cậu phải khuất phục. Từng cú đấm, cú đá của Chang Hee mỗi lần nện vào người cậu đều trúng vào vết thương chí mạng. Cậu bất lực đứng nhìn người anh em tra tấn, đá mình như một bao tải kéo dài suốt đến 7h sáng mai. Cả người cậu cơ man là vết bầm, vết tím trên người, dính bê bết máu vào quần áo. Giá như đây chỉ là cơn ác mộng đối với cậu thì tốt biết mấy.

Chương 33