Tác giả:

Dương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy…

Chương 13: Mỹ nhân...ta sẽ tìm nàng đòi nợ

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Đêm dần khuya, không gian trở nên yên tĩnh. Lăng Lạc Nhân chỉnh lại tư thế thoải mái tiếp tục vào mộng đẹp. Bất chợt bên tai dường như có ai đó gọi, mịt mờ mở dần đôi mắt, đập vào trước mặt là hình ảnh khiến nàng giật bắn cả mình.”Á...ma...” gặp quỷ,nàng chưa làm việc gì ác đến quá đáng, hắc vô thường không lẽ gì câu hồn nàng sớm vậy? Từ bàn tay che miệng cảm nhận được hơi ấm,người? Cũng không cần báo hại trái tim nhỏ bé của nàng co thắt như thế.”Tiểu thư, ta đến cứu người” Vì sợ làm kinh động kẻ khác, Dương Tinh Linh nhanh chóng bịt kín miệng Lăng Lạc Nhân, nếu không muốn thoát sẽ là khó khăn. Cảm thấy đối phương bình ổn lại cảm xúc, bàn tay nàng mới buông dần.Gật đầu đồng ý cùng đối phương rời đi, Lăng Lạc Nhân thầm tính toán, người này không biết bạn hay thù, nhưng cứu nàng rời khỏi thì mặc kệ là ai, thoát trước tiên rồi tính,chứ ở đây có ngày nàng phát hỏa đốt trụi nơi này thì khổ =.=!Cả hai nhanh chóng rời đi, đến khi chỉ còn một bước nữa thoát được thì....”Cả gan dám mang con mồi ta đi?” Âm thanh vừa vang lên, màn đêm xung quanh được thay thế bằng những ánh sáng ngọn đuốc, lúc này mới phát hiện ra, bọn họ đã bao vây kín xung quanh.Lăng Lạc Nhân hậm hực, xem nàng là "con mồi"? Hắn mới là con mồi,cả nhà hắn là con mồi.”Bớt xàm ngôn” Không chút sợ hãi, Dương Tinh Linh rút kiếm đánh với Tư Đồ Ngọc. Nàng đã phạm lỗi một lần, lần này là cơ hội cuối cùng, lấy công chuộc tội, nếu thất bại thì mạng sẽ kết thúc. Thân phận là Bạch Ảnh trong Ảnh Hội cũng là một cao thủ, nhưng so với hắn còn kém một đoạn.Không chút do dự, Tư Đồ Ngọc dùng lực đánh vào ngực nàng, bất chợt phát hiện....là nữ nhân? Nhìn bàn tay vừa tiếp xúc chỗ vừa chạm vào, hắn ngây người. Thừa cơ hội Dương Tinh Linh dùng kiếm tấn công.May mắn tránh được nguy hiểm, khóe môi nhếch cười hắn lướt qua người nàng, bất chợt tay không báo trước...tháo khăn che mặt. Nhìn nàng diễm lệ như đóa hoa hồng có gai bén nhọn, hắn lại không kiềm chế được mà ngây người. “Vô Sĩ” tức giận vì hành vi đó, Dương Tinh Linh càng thêm kích động,dùng chiêu hiểm tấn công.Bắt được cổ tay khóa chặt, hắn hứng thú nhìn sự tức giận của nàng, hình như rất hài lòng. Dương Tinh Linh không nhịn được, dùng tay còn lại xoay người đánh, kết quả...cả hai tay đều bị khóa sau lưng.”Mỹ nhân, nàng không ngoan” Từ phía sau, hắn trêu đùa thổi nhẹ vào gáy nàng. Đôi mắt hồ ly ánh lên chăm chú nhìn màu đỏ đang lan dần, chẳng biết vì tức giận hay thẹn thùng, cơ hồ hắn thích là được, vì thế...hắn mất tập trung.Vẫn không mở lời, dồn tất cả lực xuống bàn chân, không chút nương tình đạp mạnh vào chân trái hắn, cảm nhận bàn tay có chút buông lỏng nàng xoay người đá vào gối chân phải thoát vòng tay hắn.”Mỹ Nhân,nàng nhẫn tâm” Vừa ôm chân vừa nhìn trộm, trong đôi mắt lại toát lên nét cười, nhưng nhanh chóng che khuất đi. Xem như hắn bồi thường chưởng khi nãy, công bằng không ai nợ ai.”Hạ lưu” Bỏ lại hai chữ, nhún một cái đem theo Lăng Lạc Nhân rời đi, có ngốc mới ở lại dây dưa cùng hắn, tính mạng của nàng không thể đem ra đùa.”Không cần” Ngăn chặn thuộc hạ không cho đuổi theo, cầm chiếc khăn trên tay, ánh mắt lại nhìn về hướng Dương Tinh Linh vừa tẩu thoát. Hắn thả nàng đi, như vậy nàng đã thiếu hắn một món nợ? Phải cẩn thận ghi vào, để sau này còn đòi lại. Khóe môi mỉm cười,mỹ nhân ta sẽ tìm nàng đòi nợ!______________________Từ nãy đến giờ Lăng Lạc Nhân vẫn chưa hề lên tiếng, nhìn nữ nhân trước mắt mà nghĩ, cô nương này rất xinh đẹp, có thể so sánh với Tiểu Hoan, võ công cũng cao cường, vì cứu nàng nên bị dính vào số đào hoa đi, vừa rồi nhìn không lầm, cái tên kia hình như có ý, không biết may hay rủi đây, Mỹ Nam họa thủy mà.”Ngươi là...” Ít ra cũng có thể cho nàng biết tên để xưng hô, hoặc có thể sau này sẽ trả ơn. Vừa nói cả hai cũng nhanh chóng đến xe ngựa mà Dương Tinh Linh đã chuẩn bị sẵn, hiện tại nàng ta không quá khó chịu như lúc bị tên kia đùa cợt.”Dương Tinh Linh, là nha hoàn mới của Tiểu Thư” Nếu muốn bên cạnh Lăng Lạc Nhân không bị người khác chú ý, thân phận này là thích hợp nhất, đồng thời thực hiện nhiệm vụ Vương Gia giao cho.Khó hiểu, từ khi nào nàng đã có thêm nha hoàn? Mặc kệ,có lợi cho nàng, nàng sẽ không từ chối, hiện tại đã an toàn. Vừa nghĩ, ánh mắt vừa liếc nhìn Dương Tinh Linh, không biết vì sao, với cô nương này, luôn có một cảm giác an toàn tiệt đối, dường như sẽ không bao giờ nàng ta làm tổn thương mình.”Vậy ta gọi nàng Linh nhi nha?” So tuổi thì cả hai bằng nhau,gọi tên chắc là không vấn đề đi? Là người hiện đại, con người luôn có sự bình đẳng, Tiểu Hoan và Tiểu Hỉ nàng cũng xem như tỷ muội mà đối đãi, không có bất kỳ sự phân biệt chủ tớ.”Dạ,Tiểu Thư” Mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng Dương tinh Linh đã thực sự xem nàng là chủ nhân mà đối đãi, cũng chỉ vì một câu gọi "Linh nhi". Từ khi tham gia vào Ảnh Hội, đây là lần đầu nàng được nghe một cách thân mật như thế.”Tiểu Thư, người chịu khó ngồi hai canh giờ, chúng ta nhanh chóng vào thành sẽ an toàn” Tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng an toàn vẫn chưa chắc chắn, cần phải nhanh chóng đưa nàng trở về, vì hiện tại có người đang nôn nóng muốn biết tin.

Đêm dần khuya, không gian trở nên yên tĩnh. Lăng Lạc Nhân chỉnh lại tư thế
thoải mái tiếp tục vào mộng đẹp. Bất chợt bên tai dường như có ai đó
gọi, mịt mờ mở dần đôi mắt, đập vào trước mặt là hình ảnh khiến nàng
giật bắn cả mình.

”Á...ma...” gặp quỷ,nàng chưa làm việc gì ác
đến quá đáng, hắc vô thường không lẽ gì câu hồn nàng sớm vậy? Từ bàn tay che miệng cảm nhận được hơi ấm,người? Cũng không cần báo hại trái tim
nhỏ bé của nàng co thắt như thế.

”Tiểu thư, ta đến cứu người” Vì
sợ làm kinh động kẻ khác, Dương Tinh Linh nhanh chóng bịt kín miệng Lăng Lạc Nhân, nếu không muốn thoát sẽ là khó khăn. Cảm thấy đối phương bình ổn lại cảm xúc, bàn tay nàng mới buông dần.

Gật đầu đồng ý cùng
đối phương rời đi, Lăng Lạc Nhân thầm tính toán, người này không biết
bạn hay thù, nhưng cứu nàng rời khỏi thì mặc kệ là ai, thoát trước tiên
rồi tính,chứ ở đây có ngày nàng phát hỏa đốt trụi nơi này thì khổ =.=!

Cả hai nhanh chóng rời đi, đến khi chỉ còn một bước nữa thoát được thì....

”Cả gan dám mang con mồi ta đi?” Âm thanh vừa vang lên, màn đêm xung quanh
được thay thế bằng những ánh sáng ngọn đuốc, lúc này mới phát hiện ra,
bọn họ đã bao vây kín xung quanh.Lăng Lạc Nhân hậm hực, xem nàng là
"con mồi"? Hắn mới là con mồi,cả nhà hắn là con mồi.

”Bớt xàm
ngôn” Không chút sợ hãi, Dương Tinh Linh rút kiếm đánh với Tư Đồ Ngọc.
Nàng đã phạm lỗi một lần, lần này là cơ hội cuối cùng, lấy công chuộc
tội, nếu thất bại thì mạng sẽ kết thúc. Thân phận là Bạch Ảnh trong Ảnh
Hội cũng là một cao thủ, nhưng so với hắn còn kém một đoạn.

Không chút do dự, Tư Đồ Ngọc dùng lực đánh vào ngực nàng, bất chợt phát
hiện....là nữ nhân? Nhìn bàn tay vừa tiếp xúc chỗ vừa chạm vào, hắn ngây người. Thừa cơ hội Dương Tinh Linh dùng kiếm tấn công.

May mắn
tránh được nguy hiểm, khóe môi nhếch cười hắn lướt qua người nàng, bất
chợt tay không báo trước...tháo khăn che mặt. Nhìn nàng diễm lệ như đóa
hoa hồng có gai bén nhọn, hắn lại không kiềm chế được mà ngây người. “Vô Sĩ” tức giận vì hành vi đó, Dương Tinh Linh càng thêm kích động,dùng
chiêu hiểm tấn công.

Bắt được cổ tay khóa chặt, hắn hứng thú
nhìn sự tức giận của nàng, hình như rất hài lòng. Dương Tinh Linh không
nhịn được, dùng tay còn lại xoay người đánh, kết quả...cả hai tay đều bị khóa sau lưng.

”Mỹ nhân, nàng không ngoan” Từ phía sau, hắn trêu đùa thổi nhẹ vào gáy nàng. Đôi mắt hồ ly ánh lên chăm chú nhìn màu đỏ
đang lan dần, chẳng biết vì tức giận hay thẹn thùng, cơ hồ hắn thích là
được, vì thế...hắn mất tập trung.

Vẫn không mở lời, dồn tất cả
lực xuống bàn chân, không chút nương tình đạp mạnh vào chân trái hắn,
cảm nhận bàn tay có chút buông lỏng nàng xoay người đá vào gối chân phải thoát vòng tay hắn.

”Mỹ Nhân,nàng nhẫn tâm” Vừa ôm chân vừa nhìn trộm, trong đôi mắt lại toát lên nét cười, nhưng nhanh chóng che khuất
đi. Xem như hắn bồi thường chưởng khi nãy, công bằng không ai nợ ai.

”Hạ lưu” Bỏ lại hai chữ, nhún một cái đem theo Lăng Lạc Nhân rời đi, có
ngốc mới ở lại dây dưa cùng hắn, tính mạng của nàng không thể đem ra
đùa.

”Không cần” Ngăn chặn thuộc hạ không cho đuổi theo, cầm
chiếc khăn trên tay, ánh mắt lại nhìn về hướng Dương Tinh Linh vừa tẩu
thoát. Hắn thả nàng đi, như vậy nàng đã thiếu hắn một món nợ? Phải cẩn
thận ghi vào, để sau này còn đòi lại. Khóe môi mỉm cười,mỹ nhân ta sẽ
tìm nàng đòi nợ!

______________________

Từ nãy đến giờ Lăng Lạc Nhân vẫn chưa hề lên tiếng, nhìn nữ nhân trước mắt mà nghĩ, cô nương này rất xinh đẹp, có thể so sánh với Tiểu Hoan, võ công cũng cao
cường, vì cứu nàng nên bị dính vào số đào hoa đi, vừa rồi nhìn không
lầm, cái tên kia hình như có ý, không biết may hay rủi đây, Mỹ Nam họa
thủy mà.

”Ngươi là...” Ít ra cũng có thể cho nàng biết tên để
xưng hô, hoặc có thể sau này sẽ trả ơn. Vừa nói cả hai cũng nhanh chóng
đến xe ngựa mà Dương Tinh Linh đã chuẩn bị sẵn, hiện tại nàng ta không
quá khó chịu như lúc bị tên kia đùa cợt.

”Dương Tinh Linh, là nha hoàn mới của Tiểu Thư” Nếu muốn bên cạnh Lăng Lạc Nhân không bị người
khác chú ý, thân phận này là thích hợp nhất, đồng thời thực hiện nhiệm
vụ Vương Gia giao cho.

Khó hiểu, từ khi nào nàng đã có thêm nha
hoàn? Mặc kệ,có lợi cho nàng, nàng sẽ không từ chối, hiện tại đã an
toàn. Vừa nghĩ, ánh mắt vừa liếc nhìn Dương Tinh Linh, không biết vì
sao, với cô nương này, luôn có một cảm giác an toàn tiệt đối, dường như
sẽ không bao giờ nàng ta làm tổn thương mình.

”Vậy ta gọi nàng
Linh nhi nha?” So tuổi thì cả hai bằng nhau,gọi tên chắc là không vấn đề đi? Là người hiện đại, con người luôn có sự bình đẳng, Tiểu Hoan và
Tiểu Hỉ nàng cũng xem như tỷ muội mà đối đãi, không có bất kỳ sự phân
biệt chủ tớ.

”Dạ,Tiểu Thư” Mặt không chút biểu cảm, nhưng trong
lòng Dương tinh Linh đã thực sự xem nàng là chủ nhân mà đối đãi, cũng
chỉ vì một câu gọi "Linh nhi". Từ khi tham gia vào Ảnh Hội, đây là lần
đầu nàng được nghe một cách thân mật như thế.

”Tiểu Thư, người
chịu khó ngồi hai canh giờ, chúng ta nhanh chóng vào thành sẽ an toàn”
Tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng an toàn vẫn chưa chắc chắn, cần phải
nhanh chóng đưa nàng trở về, vì hiện tại có người đang nôn nóng muốn
biết tin.

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Đêm dần khuya, không gian trở nên yên tĩnh. Lăng Lạc Nhân chỉnh lại tư thế thoải mái tiếp tục vào mộng đẹp. Bất chợt bên tai dường như có ai đó gọi, mịt mờ mở dần đôi mắt, đập vào trước mặt là hình ảnh khiến nàng giật bắn cả mình.”Á...ma...” gặp quỷ,nàng chưa làm việc gì ác đến quá đáng, hắc vô thường không lẽ gì câu hồn nàng sớm vậy? Từ bàn tay che miệng cảm nhận được hơi ấm,người? Cũng không cần báo hại trái tim nhỏ bé của nàng co thắt như thế.”Tiểu thư, ta đến cứu người” Vì sợ làm kinh động kẻ khác, Dương Tinh Linh nhanh chóng bịt kín miệng Lăng Lạc Nhân, nếu không muốn thoát sẽ là khó khăn. Cảm thấy đối phương bình ổn lại cảm xúc, bàn tay nàng mới buông dần.Gật đầu đồng ý cùng đối phương rời đi, Lăng Lạc Nhân thầm tính toán, người này không biết bạn hay thù, nhưng cứu nàng rời khỏi thì mặc kệ là ai, thoát trước tiên rồi tính,chứ ở đây có ngày nàng phát hỏa đốt trụi nơi này thì khổ =.=!Cả hai nhanh chóng rời đi, đến khi chỉ còn một bước nữa thoát được thì....”Cả gan dám mang con mồi ta đi?” Âm thanh vừa vang lên, màn đêm xung quanh được thay thế bằng những ánh sáng ngọn đuốc, lúc này mới phát hiện ra, bọn họ đã bao vây kín xung quanh.Lăng Lạc Nhân hậm hực, xem nàng là "con mồi"? Hắn mới là con mồi,cả nhà hắn là con mồi.”Bớt xàm ngôn” Không chút sợ hãi, Dương Tinh Linh rút kiếm đánh với Tư Đồ Ngọc. Nàng đã phạm lỗi một lần, lần này là cơ hội cuối cùng, lấy công chuộc tội, nếu thất bại thì mạng sẽ kết thúc. Thân phận là Bạch Ảnh trong Ảnh Hội cũng là một cao thủ, nhưng so với hắn còn kém một đoạn.Không chút do dự, Tư Đồ Ngọc dùng lực đánh vào ngực nàng, bất chợt phát hiện....là nữ nhân? Nhìn bàn tay vừa tiếp xúc chỗ vừa chạm vào, hắn ngây người. Thừa cơ hội Dương Tinh Linh dùng kiếm tấn công.May mắn tránh được nguy hiểm, khóe môi nhếch cười hắn lướt qua người nàng, bất chợt tay không báo trước...tháo khăn che mặt. Nhìn nàng diễm lệ như đóa hoa hồng có gai bén nhọn, hắn lại không kiềm chế được mà ngây người. “Vô Sĩ” tức giận vì hành vi đó, Dương Tinh Linh càng thêm kích động,dùng chiêu hiểm tấn công.Bắt được cổ tay khóa chặt, hắn hứng thú nhìn sự tức giận của nàng, hình như rất hài lòng. Dương Tinh Linh không nhịn được, dùng tay còn lại xoay người đánh, kết quả...cả hai tay đều bị khóa sau lưng.”Mỹ nhân, nàng không ngoan” Từ phía sau, hắn trêu đùa thổi nhẹ vào gáy nàng. Đôi mắt hồ ly ánh lên chăm chú nhìn màu đỏ đang lan dần, chẳng biết vì tức giận hay thẹn thùng, cơ hồ hắn thích là được, vì thế...hắn mất tập trung.Vẫn không mở lời, dồn tất cả lực xuống bàn chân, không chút nương tình đạp mạnh vào chân trái hắn, cảm nhận bàn tay có chút buông lỏng nàng xoay người đá vào gối chân phải thoát vòng tay hắn.”Mỹ Nhân,nàng nhẫn tâm” Vừa ôm chân vừa nhìn trộm, trong đôi mắt lại toát lên nét cười, nhưng nhanh chóng che khuất đi. Xem như hắn bồi thường chưởng khi nãy, công bằng không ai nợ ai.”Hạ lưu” Bỏ lại hai chữ, nhún một cái đem theo Lăng Lạc Nhân rời đi, có ngốc mới ở lại dây dưa cùng hắn, tính mạng của nàng không thể đem ra đùa.”Không cần” Ngăn chặn thuộc hạ không cho đuổi theo, cầm chiếc khăn trên tay, ánh mắt lại nhìn về hướng Dương Tinh Linh vừa tẩu thoát. Hắn thả nàng đi, như vậy nàng đã thiếu hắn một món nợ? Phải cẩn thận ghi vào, để sau này còn đòi lại. Khóe môi mỉm cười,mỹ nhân ta sẽ tìm nàng đòi nợ!______________________Từ nãy đến giờ Lăng Lạc Nhân vẫn chưa hề lên tiếng, nhìn nữ nhân trước mắt mà nghĩ, cô nương này rất xinh đẹp, có thể so sánh với Tiểu Hoan, võ công cũng cao cường, vì cứu nàng nên bị dính vào số đào hoa đi, vừa rồi nhìn không lầm, cái tên kia hình như có ý, không biết may hay rủi đây, Mỹ Nam họa thủy mà.”Ngươi là...” Ít ra cũng có thể cho nàng biết tên để xưng hô, hoặc có thể sau này sẽ trả ơn. Vừa nói cả hai cũng nhanh chóng đến xe ngựa mà Dương Tinh Linh đã chuẩn bị sẵn, hiện tại nàng ta không quá khó chịu như lúc bị tên kia đùa cợt.”Dương Tinh Linh, là nha hoàn mới của Tiểu Thư” Nếu muốn bên cạnh Lăng Lạc Nhân không bị người khác chú ý, thân phận này là thích hợp nhất, đồng thời thực hiện nhiệm vụ Vương Gia giao cho.Khó hiểu, từ khi nào nàng đã có thêm nha hoàn? Mặc kệ,có lợi cho nàng, nàng sẽ không từ chối, hiện tại đã an toàn. Vừa nghĩ, ánh mắt vừa liếc nhìn Dương Tinh Linh, không biết vì sao, với cô nương này, luôn có một cảm giác an toàn tiệt đối, dường như sẽ không bao giờ nàng ta làm tổn thương mình.”Vậy ta gọi nàng Linh nhi nha?” So tuổi thì cả hai bằng nhau,gọi tên chắc là không vấn đề đi? Là người hiện đại, con người luôn có sự bình đẳng, Tiểu Hoan và Tiểu Hỉ nàng cũng xem như tỷ muội mà đối đãi, không có bất kỳ sự phân biệt chủ tớ.”Dạ,Tiểu Thư” Mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng Dương tinh Linh đã thực sự xem nàng là chủ nhân mà đối đãi, cũng chỉ vì một câu gọi "Linh nhi". Từ khi tham gia vào Ảnh Hội, đây là lần đầu nàng được nghe một cách thân mật như thế.”Tiểu Thư, người chịu khó ngồi hai canh giờ, chúng ta nhanh chóng vào thành sẽ an toàn” Tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng an toàn vẫn chưa chắc chắn, cần phải nhanh chóng đưa nàng trở về, vì hiện tại có người đang nôn nóng muốn biết tin.

Chương 13: Mỹ nhân...ta sẽ tìm nàng đòi nợ