Tác giả:

Dương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy…

Chương 56: Sát thủ

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Trong người Lăng Lạc Nhân cảm thấy lâng lâng. Quái, chẳng phải tửu lượng của nàng đã nâng lên một bực lúc thử rượu đêm tân hôn sao? Vì lí gì mới ba chén đã cảm thấy không ổn? Hay…rượu này mạnh hơn so với rượu nàng trộm uống thường ngày?( Trái cây ủ)Nghĩ là nghĩ như vậy, tay Lăng Lạc Nhân vẫn cầm chén lên nếm thử, bao nhiêu lần cũng chỉ ra một kết quả. Càng thử càng choáng nha, nàng sắp cảm thấy mọi vật đều nhảy múa rồi!“Nhân tỉ, tỉ sao lắc dữ vậy?” Nhìn điệu bộ cứ nghiêng qua nghiêng lại của Lăng Lạc Nhân mà Tề Vũ Đồng khó hiểu. Người Nam Quốc chẳng lẽ uống rượu vào là lắc như vậy? Kĩ xảo này sẽ khiến họ lâu say hơn? Nhưng nhìn đi, có giống người chưa say không? Hay đã say đến không biết trời đất rồi?“Ta…ta..” Lăng Lạc Nhân cảm thấy mắt không theo ý mình nữa, cơ thể cứ bồng bềnh. Tai vẫn nghe âm thanh, nhưng cái âm thanh kia sao lại nhỏ dần như vậy? Cố gắng nhìn rõ người trước mắt, chỉ thấy một bóng người lập lờ nhảy múa không ngừng, làm nàng anh hùng lẫm liệt….ngất!“Tiểu …Tiểu thư..” Dương Tinh Linh lo lắng đỡ Lăng Lạc Nhân, cũng tại nàng không ngăn cản, thành ra say đến như vậy, nếu để nhị vương gia biết được, liệu nàng có bị ánh mắt lạnh chết người kia chiếu đến hay không?Dương Tinh Linh vừa đón được cơ thể tiểu thư mình ổn định, từ trên nóc nhà nhảy xuống sáu tên áo đen che mặt. Chúng nhìn kĩ từng người một rồi bắt đầu nhằm Lăng Lạc Nhân và Phương Kì mà hạ thủ.Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng đối với người luyện võ, sự nhạy bén luôn giúp họ nhanh nhẹn tránh né. Dương Tinh Linh ôm lấy thân thể Lăng Lạc Nhân xoay một vòng, tạo khoảng cách an toàn, rút trường kiếm tư thế chuẩn bị chiến đấu.“Đưa Lạc Nhân rời khỏi đây” Phượng Kỳ hét to, lúc này nàng cảm thấy rất hoang mang, nhớ đến lần trước chỉ vì hiểu lầm mà Lăng Lạc Nhân bị bắt, hiện tại có tái diễn nữa không? Và rõ ràng là mục tiêu chúng nhắm vào cả hai, cho nên chạy thoát người nào thì tốt người ấy.Tề Vũ Đồng biết Lăng Lạc Nhân không chút võ công, cũng rất sẵn sàng cùng Phượng Kỳ chặn lối bọn áo đen, để Dương Tinh Linh đưa Lăng Lạc Nhân rời đi. Nói trắng ra nàng căn bản rất thích hành hiệp chữ nghĩa, nên đánh nhau là sở trường tiêu khiển >”””

Trong người Lăng Lạc Nhân cảm thấy lâng lâng. Quái, chẳng phải tửu lượng của nàng đã nâng lên một bực lúc thử rượu đêm tân hôn sao? Vì lí gì mới ba chén đã cảm thấy không ổn? Hay…rượu này mạnh hơn so với rượu nàng trộm uống thường ngày?( Trái cây ủ)

Nghĩ là nghĩ như vậy, tay Lăng Lạc Nhân vẫn cầm chén lên nếm thử, bao nhiêu lần cũng chỉ ra một kết quả. Càng thử càng choáng nha, nàng sắp cảm thấy mọi vật đều nhảy múa rồi!

“Nhân tỉ, tỉ sao lắc dữ vậy?” Nhìn điệu bộ cứ nghiêng qua nghiêng lại của Lăng Lạc Nhân mà Tề Vũ Đồng khó hiểu. Người Nam Quốc chẳng lẽ uống rượu vào là lắc như vậy? Kĩ xảo này sẽ khiến họ lâu say hơn? Nhưng nhìn đi, có giống người chưa say không? Hay đã say đến không biết trời đất rồi?

“Ta…ta..” Lăng Lạc Nhân cảm thấy mắt không theo ý mình nữa, cơ thể cứ bồng bềnh. Tai vẫn nghe âm thanh, nhưng cái âm thanh kia sao lại nhỏ dần như vậy? Cố gắng nhìn rõ người trước mắt, chỉ thấy một bóng người lập lờ nhảy múa không ngừng, làm nàng anh hùng lẫm liệt….ngất!

“Tiểu …Tiểu thư..” Dương Tinh Linh lo lắng đỡ Lăng Lạc Nhân, cũng tại nàng không ngăn cản, thành ra say đến như vậy, nếu để nhị vương gia biết được, liệu nàng có bị ánh mắt lạnh chết người kia chiếu đến hay không?

Dương Tinh Linh vừa đón được cơ thể tiểu thư mình ổn định, từ trên nóc nhà nhảy xuống sáu tên áo đen che mặt. Chúng nhìn kĩ từng người một rồi bắt đầu nhằm Lăng Lạc Nhân và Phương Kì mà hạ thủ.

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng đối với người luyện võ, sự nhạy bén luôn giúp họ nhanh nhẹn tránh né. Dương Tinh Linh ôm lấy thân thể Lăng Lạc Nhân xoay một vòng, tạo khoảng cách an toàn, rút trường kiếm tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Đưa Lạc Nhân rời khỏi đây” Phượng Kỳ hét to, lúc này nàng cảm thấy rất hoang mang, nhớ đến lần trước chỉ vì hiểu lầm mà Lăng Lạc Nhân bị bắt, hiện tại có tái diễn nữa không? Và rõ ràng là mục tiêu chúng nhắm vào cả hai, cho nên chạy thoát người nào thì tốt người ấy.

Tề Vũ Đồng biết Lăng Lạc Nhân không chút võ công, cũng rất sẵn sàng cùng Phượng Kỳ chặn lối bọn áo đen, để Dương Tinh Linh đưa Lăng Lạc Nhân rời đi. Nói trắng ra nàng căn bản rất thích hành hiệp chữ nghĩa, nên đánh nhau là sở trường tiêu khiển >”””

Vương Phi! Nàng Háo SắcTác giả: conangcatinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDương Hà Tâm,vốn là một cô nhi không cha không mẹ,được Thầy Dương Kì danh Huệ Duyên ở chùa Tịnh Vân nhặt được bên gốc cây,đang nức nở kêu gào vì đói. Cô có một cá tính hoạt bát nhanh nhẹn,ngày thường hay giúp các chú tiểu làm những việc nhẹ,với đôi tay gầy nhỏ lại có một nghị lực bền bỉ. Từ lúc lên Năm,cô đã được Thầy Dương Kì dạy võ phòng thân,nhưng cũng vì tinh nghịch,gây ra biết bao rắc rối cho người khác. Đến năm mười bảy tuổi,cô đã được chuyển đến Am Tịnh Huệ của các vị nữ tu.Ở đây,chỉ vài ngày ngoan ngoãn,cá tính của cô lại được bộc phát,và số phận cô hoàn toàn thay đổi sau một cú ngã tinh nghịch. (Dùng ngôi từ theo hoàn cảnh nhé mọi người,hiện tại thì dùng từ "Cô" Xuyên rồi dùng từ "Nàng"! ***** ”Cố lên,một chút nữa là được rồi.” Dương Hà Tâm vẫn đang thì thầm ra sức trèo lên cao để hái cho được quả Đào .Với độ cao khoảng 4-5m tuy không thể làm khó được, nhưng vấn đề đáng nói ở đây là cô đang ngự trên một nhánh nhỏ,với trọng lượng của một người 17 tuổi,thì đó vẫn là sự nguy… Trong người Lăng Lạc Nhân cảm thấy lâng lâng. Quái, chẳng phải tửu lượng của nàng đã nâng lên một bực lúc thử rượu đêm tân hôn sao? Vì lí gì mới ba chén đã cảm thấy không ổn? Hay…rượu này mạnh hơn so với rượu nàng trộm uống thường ngày?( Trái cây ủ)Nghĩ là nghĩ như vậy, tay Lăng Lạc Nhân vẫn cầm chén lên nếm thử, bao nhiêu lần cũng chỉ ra một kết quả. Càng thử càng choáng nha, nàng sắp cảm thấy mọi vật đều nhảy múa rồi!“Nhân tỉ, tỉ sao lắc dữ vậy?” Nhìn điệu bộ cứ nghiêng qua nghiêng lại của Lăng Lạc Nhân mà Tề Vũ Đồng khó hiểu. Người Nam Quốc chẳng lẽ uống rượu vào là lắc như vậy? Kĩ xảo này sẽ khiến họ lâu say hơn? Nhưng nhìn đi, có giống người chưa say không? Hay đã say đến không biết trời đất rồi?“Ta…ta..” Lăng Lạc Nhân cảm thấy mắt không theo ý mình nữa, cơ thể cứ bồng bềnh. Tai vẫn nghe âm thanh, nhưng cái âm thanh kia sao lại nhỏ dần như vậy? Cố gắng nhìn rõ người trước mắt, chỉ thấy một bóng người lập lờ nhảy múa không ngừng, làm nàng anh hùng lẫm liệt….ngất!“Tiểu …Tiểu thư..” Dương Tinh Linh lo lắng đỡ Lăng Lạc Nhân, cũng tại nàng không ngăn cản, thành ra say đến như vậy, nếu để nhị vương gia biết được, liệu nàng có bị ánh mắt lạnh chết người kia chiếu đến hay không?Dương Tinh Linh vừa đón được cơ thể tiểu thư mình ổn định, từ trên nóc nhà nhảy xuống sáu tên áo đen che mặt. Chúng nhìn kĩ từng người một rồi bắt đầu nhằm Lăng Lạc Nhân và Phương Kì mà hạ thủ.Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng đối với người luyện võ, sự nhạy bén luôn giúp họ nhanh nhẹn tránh né. Dương Tinh Linh ôm lấy thân thể Lăng Lạc Nhân xoay một vòng, tạo khoảng cách an toàn, rút trường kiếm tư thế chuẩn bị chiến đấu.“Đưa Lạc Nhân rời khỏi đây” Phượng Kỳ hét to, lúc này nàng cảm thấy rất hoang mang, nhớ đến lần trước chỉ vì hiểu lầm mà Lăng Lạc Nhân bị bắt, hiện tại có tái diễn nữa không? Và rõ ràng là mục tiêu chúng nhắm vào cả hai, cho nên chạy thoát người nào thì tốt người ấy.Tề Vũ Đồng biết Lăng Lạc Nhân không chút võ công, cũng rất sẵn sàng cùng Phượng Kỳ chặn lối bọn áo đen, để Dương Tinh Linh đưa Lăng Lạc Nhân rời đi. Nói trắng ra nàng căn bản rất thích hành hiệp chữ nghĩa, nên đánh nhau là sở trường tiêu khiển >”””

Chương 56: Sát thủ