Minh Tinh là một ngôi sao hết thời, hắn có 154 vạn fan hâm mộ, nhưng trong đó có 152 vạn là fan cương thi do hắn mua. Vì để tăng độ chân thật, hắn còn mua cả gói Like + comment + share. Một hôm hắn đăng Weibo, đợi hai phút liền F5 xem bình luận, từ trên xuống dưới một hàng đều là “Cố gắng lên!” “Ủng hộ anh!” nhạt tuếch của đám cương thi. Hắn nhíu mày, nhanh chóng đăng nhập QQ, click chuột vào avatar của bạn tốt có tên “Trưởng Fandom.” Minh Tinh: Có thể đổi mới mục bình luận không, phải biểu đạt tình cảm sao cho phong phú một chút? Trưởng Fandom: Anh muốn phong phú thế nào? Minh Tinh: Mười lăm chữ trở lên. Trưởng Fandom: Được. Trưởng Fandom: Thêm tiền. Minh Tinh: … Minh Tinh: Được! Trưởng Fandom: OK. Mấy phút sau, Minh Tinh nhấn F5 lần nữa. [Mỗi lần nhìn thấy anh diễn cổ trang, em thậm chí không màng tất cả chỉ muốn đè anh xuống giường, làm loạn trang phục của anh, từ phía sau cưỡi lên lưng anh, cởi mũ trùm đầu của anh, sau đó giúp anh tết bím tóc.] Minh Tinh: … Minh Tinh: Quá đáng…
Chương 67
Vì Sao Lấp Lánh NhấtTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcMinh Tinh là một ngôi sao hết thời, hắn có 154 vạn fan hâm mộ, nhưng trong đó có 152 vạn là fan cương thi do hắn mua. Vì để tăng độ chân thật, hắn còn mua cả gói Like + comment + share. Một hôm hắn đăng Weibo, đợi hai phút liền F5 xem bình luận, từ trên xuống dưới một hàng đều là “Cố gắng lên!” “Ủng hộ anh!” nhạt tuếch của đám cương thi. Hắn nhíu mày, nhanh chóng đăng nhập QQ, click chuột vào avatar của bạn tốt có tên “Trưởng Fandom.” Minh Tinh: Có thể đổi mới mục bình luận không, phải biểu đạt tình cảm sao cho phong phú một chút? Trưởng Fandom: Anh muốn phong phú thế nào? Minh Tinh: Mười lăm chữ trở lên. Trưởng Fandom: Được. Trưởng Fandom: Thêm tiền. Minh Tinh: … Minh Tinh: Được! Trưởng Fandom: OK. Mấy phút sau, Minh Tinh nhấn F5 lần nữa. [Mỗi lần nhìn thấy anh diễn cổ trang, em thậm chí không màng tất cả chỉ muốn đè anh xuống giường, làm loạn trang phục của anh, từ phía sau cưỡi lên lưng anh, cởi mũ trùm đầu của anh, sau đó giúp anh tết bím tóc.] Minh Tinh: … Minh Tinh: Quá đáng… Minh Tinh đút một muỗng cơm chiên trứng vào miệng, phồng má ngậm cả buổi.Đường Hâm Thành thấy hắn cứ cau chặt mày, có vẻ như có gì khó nói, nhịn không được hỏi hắn: “Có…có vỏ trứng à?”Minh Tinh nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, một chốc mới nói: “Không có.”“Vậy…vậy mặn hả?”Minh Tinh chép miệng một cái, lắc đầu: “Không có.”“…”Rõ ràng vừa nãy luôn miệng than đói, lúc này lại không có hứng thú với đồ ăn, chẳng lẽ… bệnh rồi?Đường Hâm Thành dè dặt hỏi hắn: “Có phải anh…anh bị trĩ, phạm…phạm vào rồi?”Minh Tinh đang bực mình muốn chết, chợt nghe bên tai truyền đến hai chữ như đã từng quen biết, hắn không ngăn được kích động đập bàn một cái, cả giận nói: “Cậu nói ai thiểu năng?”*Chú thích: Trĩ sang zhìchuāng; thiểu năng = trí trướng zhìzhàng, hai từ có âm đọc gần giống nhau.Đường Hâm Thành không bắt kịp sóng não của hắn, bị phản ứng vừa rồi làm giật mình: “…Em…em không…kh…không có…”Minh Tinh: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt hảo hán không?”Đường Hâm Thành sững sờ: “…Vậy…vậy không đáng.”Minh Tinh im lặng ba giây: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt đàn ông không? MAN! Are you a man?”Đường Hâm Thành: “Em…”Minh Tinh không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Em anh gì, xin lỗi!”Đường Hâm Thành chỉ nhìn hắn, không nói.Đối mặt với người cố tình gây sự, hắn chọn im lặng, bởi vì…Hắn chửi không lại.Nhưng hắn càng im lặng lại càng khiến Minh Tinh nghĩ hắn đang khiêu khích.Hơ hơ, dám làm mà không dám nhận, vậy anh đây cũng không nể mặt nữa!Do cậu bắt đầu trước đấy nhá!Minh Tinh nhếch môi cười quyến rũ, nói ra ba chữ kinh thiên động địa.“Đồ… nói… lắp!”Hành động này của hắn không đơn thuần là sờ mông lão hổ nữa, mà chính là chọt cúc lão hổ.Ánh mắt Đường Hâm Thành thoáng cái sáng quắc, hắn híp mắt, nhìn Minh Tinh đầy bất thiện.“Anh…anh nói gì?”Minh Tinh không sợ chút nào, nhìn thẳng mặt hắn: “Anh nói cậu là đồ…nói…lắp! Anh nói anh nhận, còn cậu dám nói mà có dám nhận không?”Chúc mừng tuyển thủ newbie Minh Tinh đã thành công đốt cháy một trăm phần trăm lửa giận của đại boss. Lúc này đại boss đã mất đi lý trí, chuẩn bị ra chiêu sát phạt.Bắt đầu đếm ngược…3…Người trẻ tuổi cười ra tiếng, là kiểu cười mỉa đầy khinh thường, cười đến mức Minh Tinh tuột hết da gà.“Cậu, cậu định làm gì?”2…Hắn chậm rãi đứng dậy, khóe môi nhếch thành độ cong hoàn mỹ, dịu dàng nói ra hai chữ:“Thiểu… năng…”1…Chưa đợi Minh Tinh kịp phản ứng, Đường Hâm Thành đã như mãnh thú biến hình nhào vào cắn xé.
Minh Tinh đút một muỗng cơm chiên trứng vào miệng, phồng má ngậm cả buổi.
Đường Hâm Thành thấy hắn cứ cau chặt mày, có vẻ như có gì khó nói, nhịn không được hỏi hắn: “Có…có vỏ trứng à?”
Minh Tinh nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, một chốc mới nói: “Không có.”
“Vậy…vậy mặn hả?”
Minh Tinh chép miệng một cái, lắc đầu: “Không có.”
“…”
Rõ ràng vừa nãy luôn miệng than đói, lúc này lại không có hứng thú với đồ ăn, chẳng lẽ… bệnh rồi?
Đường Hâm Thành dè dặt hỏi hắn: “Có phải anh…anh bị trĩ, phạm…phạm vào rồi?”
Minh Tinh đang bực mình muốn chết, chợt nghe bên tai truyền đến hai chữ như đã từng quen biết, hắn không ngăn được kích động đập bàn một cái, cả giận nói: “Cậu nói ai thiểu năng?”
*Chú thích: Trĩ sang zhìchuāng; thiểu năng = trí trướng zhìzhàng, hai từ có âm đọc gần giống nhau.
Đường Hâm Thành không bắt kịp sóng não của hắn, bị phản ứng vừa rồi làm giật mình: “…Em…em không…kh…không có…”
Minh Tinh: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt hảo hán không?”
Đường Hâm Thành sững sờ: “…Vậy…vậy không đáng.”
Minh Tinh im lặng ba giây: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt đàn ông không? MAN! Are you a man?”
Đường Hâm Thành: “Em…”
Minh Tinh không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Em anh gì, xin lỗi!”
Đường Hâm Thành chỉ nhìn hắn, không nói.
Đối mặt với người cố tình gây sự, hắn chọn im lặng, bởi vì…
Hắn chửi không lại.
Nhưng hắn càng im lặng lại càng khiến Minh Tinh nghĩ hắn đang khiêu khích.
Hơ hơ, dám làm mà không dám nhận, vậy anh đây cũng không nể mặt nữa!
Do cậu bắt đầu trước đấy nhá!
Minh Tinh nhếch môi cười quyến rũ, nói ra ba chữ kinh thiên động địa.
“Đồ… nói… lắp!”
Hành động này của hắn không đơn thuần là sờ mông lão hổ nữa, mà chính là chọt cúc lão hổ.
Ánh mắt Đường Hâm Thành thoáng cái sáng quắc, hắn híp mắt, nhìn Minh Tinh đầy bất thiện.
“Anh…anh nói gì?”
Minh Tinh không sợ chút nào, nhìn thẳng mặt hắn: “Anh nói cậu là đồ…nói…lắp! Anh nói anh nhận, còn cậu dám nói mà có dám nhận không?”
Chúc mừng tuyển thủ newbie Minh Tinh đã thành công đốt cháy một trăm phần trăm lửa giận của đại boss. Lúc này đại boss đã mất đi lý trí, chuẩn bị ra chiêu sát phạt.
Bắt đầu đếm ngược…
3…
Người trẻ tuổi cười ra tiếng, là kiểu cười mỉa đầy khinh thường, cười đến mức Minh Tinh tuột hết da gà.
“Cậu, cậu định làm gì?”
2…
Hắn chậm rãi đứng dậy, khóe môi nhếch thành độ cong hoàn mỹ, dịu dàng nói ra hai chữ:
“Thiểu… năng…”
1…
Chưa đợi Minh Tinh kịp phản ứng, Đường Hâm Thành đã như mãnh thú biến hình nhào vào cắn xé.
Vì Sao Lấp Lánh NhấtTác giả: Biên TưởngTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcMinh Tinh là một ngôi sao hết thời, hắn có 154 vạn fan hâm mộ, nhưng trong đó có 152 vạn là fan cương thi do hắn mua. Vì để tăng độ chân thật, hắn còn mua cả gói Like + comment + share. Một hôm hắn đăng Weibo, đợi hai phút liền F5 xem bình luận, từ trên xuống dưới một hàng đều là “Cố gắng lên!” “Ủng hộ anh!” nhạt tuếch của đám cương thi. Hắn nhíu mày, nhanh chóng đăng nhập QQ, click chuột vào avatar của bạn tốt có tên “Trưởng Fandom.” Minh Tinh: Có thể đổi mới mục bình luận không, phải biểu đạt tình cảm sao cho phong phú một chút? Trưởng Fandom: Anh muốn phong phú thế nào? Minh Tinh: Mười lăm chữ trở lên. Trưởng Fandom: Được. Trưởng Fandom: Thêm tiền. Minh Tinh: … Minh Tinh: Được! Trưởng Fandom: OK. Mấy phút sau, Minh Tinh nhấn F5 lần nữa. [Mỗi lần nhìn thấy anh diễn cổ trang, em thậm chí không màng tất cả chỉ muốn đè anh xuống giường, làm loạn trang phục của anh, từ phía sau cưỡi lên lưng anh, cởi mũ trùm đầu của anh, sau đó giúp anh tết bím tóc.] Minh Tinh: … Minh Tinh: Quá đáng… Minh Tinh đút một muỗng cơm chiên trứng vào miệng, phồng má ngậm cả buổi.Đường Hâm Thành thấy hắn cứ cau chặt mày, có vẻ như có gì khó nói, nhịn không được hỏi hắn: “Có…có vỏ trứng à?”Minh Tinh nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, một chốc mới nói: “Không có.”“Vậy…vậy mặn hả?”Minh Tinh chép miệng một cái, lắc đầu: “Không có.”“…”Rõ ràng vừa nãy luôn miệng than đói, lúc này lại không có hứng thú với đồ ăn, chẳng lẽ… bệnh rồi?Đường Hâm Thành dè dặt hỏi hắn: “Có phải anh…anh bị trĩ, phạm…phạm vào rồi?”Minh Tinh đang bực mình muốn chết, chợt nghe bên tai truyền đến hai chữ như đã từng quen biết, hắn không ngăn được kích động đập bàn một cái, cả giận nói: “Cậu nói ai thiểu năng?”*Chú thích: Trĩ sang zhìchuāng; thiểu năng = trí trướng zhìzhàng, hai từ có âm đọc gần giống nhau.Đường Hâm Thành không bắt kịp sóng não của hắn, bị phản ứng vừa rồi làm giật mình: “…Em…em không…kh…không có…”Minh Tinh: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt hảo hán không?”Đường Hâm Thành sững sờ: “…Vậy…vậy không đáng.”Minh Tinh im lặng ba giây: “Dám nói mà không dám nhận đáng mặt đàn ông không? MAN! Are you a man?”Đường Hâm Thành: “Em…”Minh Tinh không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Em anh gì, xin lỗi!”Đường Hâm Thành chỉ nhìn hắn, không nói.Đối mặt với người cố tình gây sự, hắn chọn im lặng, bởi vì…Hắn chửi không lại.Nhưng hắn càng im lặng lại càng khiến Minh Tinh nghĩ hắn đang khiêu khích.Hơ hơ, dám làm mà không dám nhận, vậy anh đây cũng không nể mặt nữa!Do cậu bắt đầu trước đấy nhá!Minh Tinh nhếch môi cười quyến rũ, nói ra ba chữ kinh thiên động địa.“Đồ… nói… lắp!”Hành động này của hắn không đơn thuần là sờ mông lão hổ nữa, mà chính là chọt cúc lão hổ.Ánh mắt Đường Hâm Thành thoáng cái sáng quắc, hắn híp mắt, nhìn Minh Tinh đầy bất thiện.“Anh…anh nói gì?”Minh Tinh không sợ chút nào, nhìn thẳng mặt hắn: “Anh nói cậu là đồ…nói…lắp! Anh nói anh nhận, còn cậu dám nói mà có dám nhận không?”Chúc mừng tuyển thủ newbie Minh Tinh đã thành công đốt cháy một trăm phần trăm lửa giận của đại boss. Lúc này đại boss đã mất đi lý trí, chuẩn bị ra chiêu sát phạt.Bắt đầu đếm ngược…3…Người trẻ tuổi cười ra tiếng, là kiểu cười mỉa đầy khinh thường, cười đến mức Minh Tinh tuột hết da gà.“Cậu, cậu định làm gì?”2…Hắn chậm rãi đứng dậy, khóe môi nhếch thành độ cong hoàn mỹ, dịu dàng nói ra hai chữ:“Thiểu… năng…”1…Chưa đợi Minh Tinh kịp phản ứng, Đường Hâm Thành đã như mãnh thú biến hình nhào vào cắn xé.