Tác giả:

***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao…

Chương 8

Lạc Lối...Tác giả: Kimiaki KotoriTruyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao… Một đoàn 5 người từ từ tiến đến chỗ Băng linh thảo. Không gian xung quanh không có lấy một bóng tang thi, hay cây cỏ nào cả. Mọi thứ đều sụp đổ, vỡ nát. Chỉ còn vài tiếng lạo xạo phát ra mỗi chỗ mọi người đang đi. Còn lại đều yên lặng đến đáng sợ. Một đường đi yên lặng, mọi người không ai nói với nhau tiếng nào, tựa hồ như đang suy nghĩ đăm chiêu thứ gì đó.Băng linh thảo đã xuất hiện rõ ràng trước tầm mắt mọi người. Xung quanh băng linh thảo tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, phảng phát như có như không. Nhíu nhíu mày nhìn mấy bụi Băng linh thảo trước mắt Hướng Dương đưa tay cản bốn người đăng sau lại, giọng điệu mười phần nghi ngờ: “Có điều gì đó rất bất thường?”. Một câu hỏi nhưng cũng là khẳng định. Hướng Thiên Di, Hàn Lãnh Thiên cùng Hàn Trạc Thần đều gật gật đầu đồng ý. Chỉ có Hướng Nguyệt ngây thơ nhìn mọi người, không hiểu có việc gì đang diễn ra.“Dương, cậu thử dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh thử.” Hàn Lãnh Thiên không đè nén nổi áp lực vô hình tỏa ra từ xung quanh, bắt đầu lo sợ. Không đợi Hàn Lãnh Thiên nhắc nhở Hướng Dương đã lặng lẽ tản mác tinh thần lực khắp nơi suy xét.Chờ đợi lâu, chân mày Hướng Thiên Di đã sớm nhíu lại thành một đoàn: “Tiểu Dương, không sao chứ?”“…” Hướng Dương chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Cô đã đưa tinh thần lực đi khắp mọi nơi trong phạm vi 500km vuông xung quanh lấy cô làm trung tâm nhưng vẫn không thấy một bóng tanng thi nào. Điều này được nói là bình thường chỉ sợ chẳng ai tin đi. Sợ rằng người ta sẽ tin mặt trời mọc ở đằng Tây chứ không tin xung quanh Băng linh thảo không có tang thi đâu nha.“Không lẽ tang thi cấp 8 trở lên.” Hàn Trạc Thần cũng đăm chiêu suy nghĩ.“Oaa…oa..oaaa…” Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng trẻ em khóc. Tiếng khóc dữ dội, chói tai như muốn chọc thủng tai người nghe.Nhận thấy nguy hiểm, Hướng Dương hét lên cảnh báo: “ Mọi người mau bịt chặt tai lại. Mau lên!”. Cô cũng vội vàng đưa tay lên bịt chặt tai lại. Nhưng tiếng khóc quá lớn át cả tiếng hét của cô. Hướng Thiên Di không chịu đựng được, khụy xuống, ngũ quan vì chịu đựng đau đớn mà vặn vẹo. Bên tai cơ hồ ẩn hiện vệt máu nhỏ.Nhìn Hướng Thiên Di khuỵu xuống, Hàn Trạc Thần lập tức bỏ tay xuống chạy lại đỡ Hướng Thiên Di. Mặt cô lúc này trắng bệch không còn sức sống, hai mắt nhắm lại giống như không chịu nổi ngất đi nhưng tay lại bấu víu vạt áo Hàn Trạc Thần tựa hồ mơ thấy điều gì cực kì đáng sợ. Nhìn biểu hiện của Hướng Thiên Di, Hướng Dương sững sờ:“Dị… dị năng hệ tinh thần. Đúng rồi là dị năng hệ tinh thần…là chú thuật kí ức… Không thể nào.” Tiếng khóc dần dần yếu ớt hẳn đi. Hàn Trạc Thần cùng Thiên Di đã bất tỉnh. Hướng Dương với Hàn Lãnh Thiên không bất tỉnh nhưng có vẻ rất chật vật. Sắc mặt đều trắng bệch, gượng gạo đứng dậy. Ngước mắt nhìn Hướng Nguyệt không ảnh hưởng gì đang lo lắng cho Thiên Di, Hướng Dương lập tức phân phó Hướng Nguyệt ở lại canh chừng còn cô cùng Hàn Lãnh Thiên đi tìm tang thi. Cô gấp đến nỗi không nhận ra mọi người đều chật vật chỉ duy có Hướng Nguyệt không bị gì tựa như tiếng khóc của tang thi kia không hề có.

Một đoàn 5 người từ từ tiến đến chỗ Băng linh thảo. Không gian xung quanh không có lấy một bóng tang thi, hay cây cỏ nào cả. Mọi thứ đều sụp đổ, vỡ nát. Chỉ còn vài tiếng lạo xạo phát ra mỗi chỗ mọi người đang đi. Còn lại đều yên lặng đến đáng sợ. Một đường đi yên lặng, mọi người không ai nói với nhau tiếng nào, tựa hồ như đang suy nghĩ đăm chiêu thứ gì đó.

Băng linh thảo đã xuất hiện rõ ràng trước tầm mắt mọi người. Xung quanh băng linh thảo tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, phảng phát như có như không. Nhíu nhíu mày nhìn mấy bụi Băng linh thảo trước mắt Hướng Dương đưa tay cản bốn người đăng sau lại, giọng điệu mười phần nghi ngờ: “Có điều gì đó rất bất thường?”. Một câu hỏi nhưng cũng là khẳng định. Hướng Thiên Di, Hàn Lãnh Thiên cùng Hàn Trạc Thần đều gật gật đầu đồng ý. Chỉ có Hướng Nguyệt ngây thơ nhìn mọi người, không hiểu có việc gì đang diễn ra.

“Dương, cậu thử dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh thử.” Hàn Lãnh Thiên không đè nén nổi áp lực vô hình tỏa ra từ xung quanh, bắt đầu lo sợ. Không đợi Hàn Lãnh Thiên nhắc nhở Hướng Dương đã lặng lẽ tản mác tinh thần lực khắp nơi suy xét.

Chờ đợi lâu, chân mày Hướng Thiên Di đã sớm nhíu lại thành một đoàn: “Tiểu Dương, không sao chứ?”

“…” Hướng Dương chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Cô đã đưa tinh thần lực đi khắp mọi nơi trong phạm vi 500km vuông xung quanh lấy cô làm trung tâm nhưng vẫn không thấy một bóng tanng thi nào. Điều này được nói là bình thường chỉ sợ chẳng ai tin đi. Sợ rằng người ta sẽ tin mặt trời mọc ở đằng Tây chứ không tin xung quanh Băng linh thảo không có tang thi đâu nha.

“Không lẽ tang thi cấp 8 trở lên.” Hàn Trạc Thần cũng đăm chiêu suy nghĩ.

“Oaa…oa..oaaa…” Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng trẻ em khóc. Tiếng khóc dữ dội, chói tai như muốn chọc thủng tai người nghe.

Nhận thấy nguy hiểm, Hướng Dương hét lên cảnh báo: “ Mọi người mau bịt chặt tai lại. Mau lên!”. Cô cũng vội vàng đưa tay lên bịt chặt tai lại. Nhưng tiếng khóc quá lớn át cả tiếng hét của cô. Hướng Thiên Di không chịu đựng được, khụy xuống, ngũ quan vì chịu đựng đau đớn mà vặn vẹo. Bên tai cơ hồ ẩn hiện vệt máu nhỏ.

Nhìn Hướng Thiên Di khuỵu xuống, Hàn Trạc Thần lập tức bỏ tay xuống chạy lại đỡ Hướng Thiên Di. Mặt cô lúc này trắng bệch không còn sức sống, hai mắt nhắm lại giống như không chịu nổi ngất đi nhưng tay lại bấu víu vạt áo Hàn Trạc Thần tựa hồ mơ thấy điều gì cực kì đáng sợ. Nhìn biểu hiện của Hướng Thiên Di, Hướng Dương sững sờ:

“Dị… dị năng hệ tinh thần. Đúng rồi là dị năng hệ tinh thần…là chú thuật kí ức… Không thể nào.” Tiếng khóc dần dần yếu ớt hẳn đi. Hàn Trạc Thần cùng Thiên Di đã bất tỉnh. Hướng Dương với Hàn Lãnh Thiên không bất tỉnh nhưng có vẻ rất chật vật. Sắc mặt đều trắng bệch, gượng gạo đứng dậy. Ngước mắt nhìn Hướng Nguyệt không ảnh hưởng gì đang lo lắng cho Thiên Di, Hướng Dương lập tức phân phó Hướng Nguyệt ở lại canh chừng còn cô cùng Hàn Lãnh Thiên đi tìm tang thi. Cô gấp đến nỗi không nhận ra mọi người đều chật vật chỉ duy có Hướng Nguyệt không bị gì tựa như tiếng khóc của tang thi kia không hề có.

Lạc Lối...Tác giả: Kimiaki KotoriTruyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao… Một đoàn 5 người từ từ tiến đến chỗ Băng linh thảo. Không gian xung quanh không có lấy một bóng tang thi, hay cây cỏ nào cả. Mọi thứ đều sụp đổ, vỡ nát. Chỉ còn vài tiếng lạo xạo phát ra mỗi chỗ mọi người đang đi. Còn lại đều yên lặng đến đáng sợ. Một đường đi yên lặng, mọi người không ai nói với nhau tiếng nào, tựa hồ như đang suy nghĩ đăm chiêu thứ gì đó.Băng linh thảo đã xuất hiện rõ ràng trước tầm mắt mọi người. Xung quanh băng linh thảo tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, phảng phát như có như không. Nhíu nhíu mày nhìn mấy bụi Băng linh thảo trước mắt Hướng Dương đưa tay cản bốn người đăng sau lại, giọng điệu mười phần nghi ngờ: “Có điều gì đó rất bất thường?”. Một câu hỏi nhưng cũng là khẳng định. Hướng Thiên Di, Hàn Lãnh Thiên cùng Hàn Trạc Thần đều gật gật đầu đồng ý. Chỉ có Hướng Nguyệt ngây thơ nhìn mọi người, không hiểu có việc gì đang diễn ra.“Dương, cậu thử dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh thử.” Hàn Lãnh Thiên không đè nén nổi áp lực vô hình tỏa ra từ xung quanh, bắt đầu lo sợ. Không đợi Hàn Lãnh Thiên nhắc nhở Hướng Dương đã lặng lẽ tản mác tinh thần lực khắp nơi suy xét.Chờ đợi lâu, chân mày Hướng Thiên Di đã sớm nhíu lại thành một đoàn: “Tiểu Dương, không sao chứ?”“…” Hướng Dương chỉ khẽ lắc đầu không đáp. Cô đã đưa tinh thần lực đi khắp mọi nơi trong phạm vi 500km vuông xung quanh lấy cô làm trung tâm nhưng vẫn không thấy một bóng tanng thi nào. Điều này được nói là bình thường chỉ sợ chẳng ai tin đi. Sợ rằng người ta sẽ tin mặt trời mọc ở đằng Tây chứ không tin xung quanh Băng linh thảo không có tang thi đâu nha.“Không lẽ tang thi cấp 8 trở lên.” Hàn Trạc Thần cũng đăm chiêu suy nghĩ.“Oaa…oa..oaaa…” Bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng trẻ em khóc. Tiếng khóc dữ dội, chói tai như muốn chọc thủng tai người nghe.Nhận thấy nguy hiểm, Hướng Dương hét lên cảnh báo: “ Mọi người mau bịt chặt tai lại. Mau lên!”. Cô cũng vội vàng đưa tay lên bịt chặt tai lại. Nhưng tiếng khóc quá lớn át cả tiếng hét của cô. Hướng Thiên Di không chịu đựng được, khụy xuống, ngũ quan vì chịu đựng đau đớn mà vặn vẹo. Bên tai cơ hồ ẩn hiện vệt máu nhỏ.Nhìn Hướng Thiên Di khuỵu xuống, Hàn Trạc Thần lập tức bỏ tay xuống chạy lại đỡ Hướng Thiên Di. Mặt cô lúc này trắng bệch không còn sức sống, hai mắt nhắm lại giống như không chịu nổi ngất đi nhưng tay lại bấu víu vạt áo Hàn Trạc Thần tựa hồ mơ thấy điều gì cực kì đáng sợ. Nhìn biểu hiện của Hướng Thiên Di, Hướng Dương sững sờ:“Dị… dị năng hệ tinh thần. Đúng rồi là dị năng hệ tinh thần…là chú thuật kí ức… Không thể nào.” Tiếng khóc dần dần yếu ớt hẳn đi. Hàn Trạc Thần cùng Thiên Di đã bất tỉnh. Hướng Dương với Hàn Lãnh Thiên không bất tỉnh nhưng có vẻ rất chật vật. Sắc mặt đều trắng bệch, gượng gạo đứng dậy. Ngước mắt nhìn Hướng Nguyệt không ảnh hưởng gì đang lo lắng cho Thiên Di, Hướng Dương lập tức phân phó Hướng Nguyệt ở lại canh chừng còn cô cùng Hàn Lãnh Thiên đi tìm tang thi. Cô gấp đến nỗi không nhận ra mọi người đều chật vật chỉ duy có Hướng Nguyệt không bị gì tựa như tiếng khóc của tang thi kia không hề có.

Chương 8