Tác giả:

***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao…

Chương 11

Lạc Lối...Tác giả: Kimiaki KotoriTruyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao… “Thiên, bình tĩnh lại!” Nhận thấy sự lo lắng của Hàn Lãnh Thiên, Hướng Dương trầm giọng quát to. Dù đã phong ấn thính giác nhưng Hàn Lãnh Thiên vẫn hiểu được Hướng Dương nói gì lập tức trấn định lại. Thủy nguyên tố lại lần nữa nổi lên theo ý nghĩ của cậu.Nhận thấy Hàn Lãnh Thiên đã bình tĩnh, Hướng Dương tiếp tục mấp máy môi nói gì đó. Hàn Lãnh Thiên nhìn Hướng Dương nói xong mắt mở to tràn đầy lo lắng nhưng cũng lùi xuống. Thủy nguyên tố lúc nãy có chút hung hãn bây giờ lại trở nên nhu hòa, ấm áp. Màu xanh của Thủy nguyên tố nhạt dần trở nên trong suốt bao quanh lấy Hướng Dương.Cảm nhận được Thủy nguyên tố trị thương của Hàn Lãnh Thiên đã chuẩn bị tốt, Hướng Dương máy máy môi: “Băng tiễn“. Lập tức hàng trăm mũi tên lạnh thấu xương bay về phía tang thi.“Grào....” Thấy công kích của Hướng Dương đến gần, tang thi trước mắt hai người gầm lên một tiếng, hàng trăm mũi tên đang lao đến bỗng rơi xuống vỡ vụn thành bột phấn, lạnh lẽo đến thấu xương. tiếng hét không chỉ hủy công kích của Hướng Dương mà còn giống như một áp lực vô hình đè ép người khác đến không thở nổi.“Phụt....” Bị phản hệ, Hướng Dương phun ra một ngụm máu tanh nồng. Hàn Lãnh Thiên lập tức đưa Thủy nguyên tố bao lấy Hướng Dương nhưng cô phẩy tay, gạt Thủy nguyên tố ra sau. Đưa tay quẹt ngang qua miệng, Hướng Dương nhìn màu máu trên tay áo đen, khóe miệng cong lên. Đối thủ này mạnh, cô thích.Thân ảnh Hướng Dương bỗng lóe lên rồi biến mất chỉ thấy một tàn ảnh màu đen chớp nhoáng đằng sau tang thi. Băng trong tay Hướng Dương ngưng tụ thành một thanh chủy thủ ngắn, lợi dụng tốc độ do ma sát băng đẩy lên nhanh chóng rạch trên người tang thi một đường. Tốc độ có thể không bằng Phong hệ dị năng giả nhưng cũng đủ khiến người khác không phải ứng kịp.Một đường lại một đường, Hướng Dương lao lên không ngừng nghỉ. Từng nhát chém đều sâu hoắm, có vết trực tiếp làm rơi cả mảng thịt xuống, lộ ra phần xương trắng.Bị đánh liên tiếp dù không có cảm giác đau đớn nhưng tang thi vẫn gầm lên, điên cuồng đánh linh tinh.Tốc độ của Hướng Dương dần chậm lại, cô không ngừng th* d*c. Là tang thi kia quá mạnh hay là cô quá yếu? Không! Là cô đã quá yếu đuối rồi! Nhưng cô yếu đuối cái gì? Tang thi kia cô mới gặp một lần nhưng cũng chỉ là hóa hình, vậy thì cô yếu đuối cái gì?Có lẽ là cô chưa đủ cứng cỏi, chưa đủ mạnh mẽ để quên đi hình ảnh ấy.“Băng đao...” Hướng Dương tiếp tục lao lên không hề để ý đến người đằng sau tràn ngập lo lắng, trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ:“Giết”Điên cuồng, mù quáng.“Grừ....gào....” Tiếng thét dữ tợn vang dội.“Hự.... Phụt...” Thân thể Hướng Dương bỗng khựng lại, ngã xuống. Băng nãy giờ cô tạo ra trong chốt lát đã hóa thành bụi phấn li ti lấp lánh đẹp mắt mà tan biến. Với chút ý thức còn sót lại cô cố gắng mở mắt ra nhưng không thể nào nhếnh mắt lại được.Có một dòng nước ấm áp bao lấy cô khiến cô mất tự chủ trầm mê trong dòng nước ấm ấy. Lúc này cô không biết gì cả, cô chỉ biết cô cần anh!

“Thiên, bình tĩnh lại!” Nhận thấy sự lo lắng của Hàn Lãnh Thiên, Hướng Dương trầm giọng quát to. Dù đã phong ấn thính giác nhưng Hàn Lãnh Thiên vẫn hiểu được Hướng Dương nói gì lập tức trấn định lại. Thủy nguyên tố lại lần nữa nổi lên theo ý nghĩ của cậu.

Nhận thấy Hàn Lãnh Thiên đã bình tĩnh, Hướng Dương tiếp tục mấp máy môi nói gì đó. Hàn Lãnh Thiên nhìn Hướng Dương nói xong mắt mở to tràn đầy lo lắng nhưng cũng lùi xuống. Thủy nguyên tố lúc nãy có chút hung hãn bây giờ lại trở nên nhu hòa, ấm áp. Màu xanh của Thủy nguyên tố nhạt dần trở nên trong suốt bao quanh lấy Hướng Dương.

Cảm nhận được Thủy nguyên tố trị thương của Hàn Lãnh Thiên đã chuẩn bị tốt, Hướng Dương máy máy môi: “Băng tiễn“. Lập tức hàng trăm mũi tên lạnh thấu xương bay về phía tang thi.

“Grào....” Thấy công kích của Hướng Dương đến gần, tang thi trước mắt hai người gầm lên một tiếng, hàng trăm mũi tên đang lao đến bỗng rơi xuống vỡ vụn thành bột phấn, lạnh lẽo đến thấu xương. tiếng hét không chỉ hủy công kích của Hướng Dương mà còn giống như một áp lực vô hình đè ép người khác đến không thở nổi.

“Phụt....” Bị phản hệ, Hướng Dương phun ra một ngụm máu tanh nồng. Hàn Lãnh Thiên lập tức đưa Thủy nguyên tố bao lấy Hướng Dương nhưng cô phẩy tay, gạt Thủy nguyên tố ra sau. Đưa tay quẹt ngang qua miệng, Hướng Dương nhìn màu máu trên tay áo đen, khóe miệng cong lên. Đối thủ này mạnh, cô thích.

Thân ảnh Hướng Dương bỗng lóe lên rồi biến mất chỉ thấy một tàn ảnh màu đen chớp nhoáng đằng sau tang thi. Băng trong tay Hướng Dương ngưng tụ thành một thanh chủy thủ ngắn, lợi dụng tốc độ do ma sát băng đẩy lên nhanh chóng rạch trên người tang thi một đường. Tốc độ có thể không bằng Phong hệ dị năng giả nhưng cũng đủ khiến người khác không phải ứng kịp.

Một đường lại một đường, Hướng Dương lao lên không ngừng nghỉ. Từng nhát chém đều sâu hoắm, có vết trực tiếp làm rơi cả mảng thịt xuống, lộ ra phần xương trắng.

Bị đánh liên tiếp dù không có cảm giác đau đớn nhưng tang thi vẫn gầm lên, điên cuồng đánh linh tinh.

Tốc độ của Hướng Dương dần chậm lại, cô không ngừng th* d*c. Là tang thi kia quá mạnh hay là cô quá yếu? Không! Là cô đã quá yếu đuối rồi! Nhưng cô yếu đuối cái gì? Tang thi kia cô mới gặp một lần nhưng cũng chỉ là hóa hình, vậy thì cô yếu đuối cái gì?

Có lẽ là cô chưa đủ cứng cỏi, chưa đủ mạnh mẽ để quên đi hình ảnh ấy.

“Băng đao...” Hướng Dương tiếp tục lao lên không hề để ý đến người đằng sau tràn ngập lo lắng, trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ:“Giết”

Điên cuồng, mù quáng.

“Grừ....gào....” Tiếng thét dữ tợn vang dội.

“Hự.... Phụt...” Thân thể Hướng Dương bỗng khựng lại, ngã xuống. Băng nãy giờ cô tạo ra trong chốt lát đã hóa thành bụi phấn li ti lấp lánh đẹp mắt mà tan biến. Với chút ý thức còn sót lại cô cố gắng mở mắt ra nhưng không thể nào nhếnh mắt lại được.

Có một dòng nước ấm áp bao lấy cô khiến cô mất tự chủ trầm mê trong dòng nước ấm ấy. Lúc này cô không biết gì cả, cô chỉ biết cô cần anh!

Lạc Lối...Tác giả: Kimiaki KotoriTruyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình***Trái đất năm 3056*** “ Ha ha ha …. Cái đồ phế vật ’’ “ Đồ con rơi. Ha ha ha …. Gọi ta một tiếng đại ca xem nào’’ ... Ở trong góc con hẻm nhỏ tập trung một đám trẻ con 8-9 đang không ngừng đánh đập, buông lời chửi rủa một cô bé tầm 6 tuổi bộ dạng ốm yếu, chật vật không chịu nổi đang cầu xin lũ trẻ kia buông tha. Mạt thế đã được bốn năm, bây giờ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể cầm dao lên giết người đoạt lấy đồ ăn thử hỏi liệu có ai còn dư lòng thương hại đây? “ Áaaaa… Tang thi cấp 2 kìa, lũ bay chạy mau ’’ Bỗng trong số bọn trẻ một đứa hét lên rồi cả đám điên cuồng dẫm đạp lên nhau bỏ chạy không còn nhớ chút gì về cô bé kia nữa. “Băng tiễn, khai …”. Một đạo ánh sáng lạnh lẽo sượt qua mặt cô bé bay thẳng vào đầu con tang thi trước mặt. Con tang thi không kịp chuẩn bị chỉ có thể để lại một tiếng thét không cam lòng rồi gục xuống. “ Yaaa hú ~~. Tiểu Dương càng ngày càng lợi hại nga ~. Một phát chết tang thi cấp 2 luôn … ’’ “ Tiểu Di Nhi à. Em đó càng ngày càng lười chả biết nói sao… “Thiên, bình tĩnh lại!” Nhận thấy sự lo lắng của Hàn Lãnh Thiên, Hướng Dương trầm giọng quát to. Dù đã phong ấn thính giác nhưng Hàn Lãnh Thiên vẫn hiểu được Hướng Dương nói gì lập tức trấn định lại. Thủy nguyên tố lại lần nữa nổi lên theo ý nghĩ của cậu.Nhận thấy Hàn Lãnh Thiên đã bình tĩnh, Hướng Dương tiếp tục mấp máy môi nói gì đó. Hàn Lãnh Thiên nhìn Hướng Dương nói xong mắt mở to tràn đầy lo lắng nhưng cũng lùi xuống. Thủy nguyên tố lúc nãy có chút hung hãn bây giờ lại trở nên nhu hòa, ấm áp. Màu xanh của Thủy nguyên tố nhạt dần trở nên trong suốt bao quanh lấy Hướng Dương.Cảm nhận được Thủy nguyên tố trị thương của Hàn Lãnh Thiên đã chuẩn bị tốt, Hướng Dương máy máy môi: “Băng tiễn“. Lập tức hàng trăm mũi tên lạnh thấu xương bay về phía tang thi.“Grào....” Thấy công kích của Hướng Dương đến gần, tang thi trước mắt hai người gầm lên một tiếng, hàng trăm mũi tên đang lao đến bỗng rơi xuống vỡ vụn thành bột phấn, lạnh lẽo đến thấu xương. tiếng hét không chỉ hủy công kích của Hướng Dương mà còn giống như một áp lực vô hình đè ép người khác đến không thở nổi.“Phụt....” Bị phản hệ, Hướng Dương phun ra một ngụm máu tanh nồng. Hàn Lãnh Thiên lập tức đưa Thủy nguyên tố bao lấy Hướng Dương nhưng cô phẩy tay, gạt Thủy nguyên tố ra sau. Đưa tay quẹt ngang qua miệng, Hướng Dương nhìn màu máu trên tay áo đen, khóe miệng cong lên. Đối thủ này mạnh, cô thích.Thân ảnh Hướng Dương bỗng lóe lên rồi biến mất chỉ thấy một tàn ảnh màu đen chớp nhoáng đằng sau tang thi. Băng trong tay Hướng Dương ngưng tụ thành một thanh chủy thủ ngắn, lợi dụng tốc độ do ma sát băng đẩy lên nhanh chóng rạch trên người tang thi một đường. Tốc độ có thể không bằng Phong hệ dị năng giả nhưng cũng đủ khiến người khác không phải ứng kịp.Một đường lại một đường, Hướng Dương lao lên không ngừng nghỉ. Từng nhát chém đều sâu hoắm, có vết trực tiếp làm rơi cả mảng thịt xuống, lộ ra phần xương trắng.Bị đánh liên tiếp dù không có cảm giác đau đớn nhưng tang thi vẫn gầm lên, điên cuồng đánh linh tinh.Tốc độ của Hướng Dương dần chậm lại, cô không ngừng th* d*c. Là tang thi kia quá mạnh hay là cô quá yếu? Không! Là cô đã quá yếu đuối rồi! Nhưng cô yếu đuối cái gì? Tang thi kia cô mới gặp một lần nhưng cũng chỉ là hóa hình, vậy thì cô yếu đuối cái gì?Có lẽ là cô chưa đủ cứng cỏi, chưa đủ mạnh mẽ để quên đi hình ảnh ấy.“Băng đao...” Hướng Dương tiếp tục lao lên không hề để ý đến người đằng sau tràn ngập lo lắng, trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ:“Giết”Điên cuồng, mù quáng.“Grừ....gào....” Tiếng thét dữ tợn vang dội.“Hự.... Phụt...” Thân thể Hướng Dương bỗng khựng lại, ngã xuống. Băng nãy giờ cô tạo ra trong chốt lát đã hóa thành bụi phấn li ti lấp lánh đẹp mắt mà tan biến. Với chút ý thức còn sót lại cô cố gắng mở mắt ra nhưng không thể nào nhếnh mắt lại được.Có một dòng nước ấm áp bao lấy cô khiến cô mất tự chủ trầm mê trong dòng nước ấm ấy. Lúc này cô không biết gì cả, cô chỉ biết cô cần anh!

Chương 11