Tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo rền vang nhắc nhở người trong kiệu hoa: Hôm nay là ngày nàng xuất giá. Khăn voan đỏ thẫm. Không tự giác lại cầm chiếc khăn trong tay giảo một vòng, Lục Vũ Sinh thật sự sợ hãi. Nguyên nhân? Bởi vì tân nương tử trong kiệu hoa — cũng là Lục Vũ Sinh hắn — là một nam nhi lang! Ha ha, lại nói tiếp đủ kinh thế hãi tục. Khi đó không thể so với thế kỷ hai mươi mốt, đồng tính luyến ái có thể đến Châu Âu kết hôn, Đường triều tuy là thời kì cực thịnh trong lịch sử Trung Quốc, không khí mở ra, dưỡng nam sủng cùng giữ độc quyền về nam sắc Câu Lan kỹ viện cũng rất thông thường, nhưng còn cưới một nam thê thì…?! Huống chi nam nhân này vẫn là dùng tiền mua về…… Lục Vũ Sinh lại rùng mình một cái, không biết khi “tướng công” hắn phát hiện hắn là nam nhân sẽ như thế nào. Nếu bị người biết Hoắc lão gia dùng nhiều tiền mua về là một nam nhân, mặt mũi lót bên trong áo hay chăn đều mất hết, thánh nhân đều điên mất. Nắm chặt chiếc khăn trong tay như đạo bùa cứu mạng, Lục Vũ…
Chương 59: Đáp án
Mua Nam ThêTác giả: LÃO MIÊUTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTiếng chiêng trống cùng tiếng pháo rền vang nhắc nhở người trong kiệu hoa: Hôm nay là ngày nàng xuất giá. Khăn voan đỏ thẫm. Không tự giác lại cầm chiếc khăn trong tay giảo một vòng, Lục Vũ Sinh thật sự sợ hãi. Nguyên nhân? Bởi vì tân nương tử trong kiệu hoa — cũng là Lục Vũ Sinh hắn — là một nam nhi lang! Ha ha, lại nói tiếp đủ kinh thế hãi tục. Khi đó không thể so với thế kỷ hai mươi mốt, đồng tính luyến ái có thể đến Châu Âu kết hôn, Đường triều tuy là thời kì cực thịnh trong lịch sử Trung Quốc, không khí mở ra, dưỡng nam sủng cùng giữ độc quyền về nam sắc Câu Lan kỹ viện cũng rất thông thường, nhưng còn cưới một nam thê thì…?! Huống chi nam nhân này vẫn là dùng tiền mua về…… Lục Vũ Sinh lại rùng mình một cái, không biết khi “tướng công” hắn phát hiện hắn là nam nhân sẽ như thế nào. Nếu bị người biết Hoắc lão gia dùng nhiều tiền mua về là một nam nhân, mặt mũi lót bên trong áo hay chăn đều mất hết, thánh nhân đều điên mất. Nắm chặt chiếc khăn trong tay như đạo bùa cứu mạng, Lục Vũ… “Sinh chủ tử!” Sau khi Hoắc Ngạn rời đi không lâu, đám người Bích Tình liền chạy ào vào nhà loạn cả lên:“Sinh chủ tử, ngươi đi nơi nào……”,“Sinh chủ tử, vì sao phải đi……”Cuối cùng vẫn là Bích Tình tri kỷ đem mọi người ra ngoài bớt.“Sinh chủ tử!” Thanh âm Bích Tình có chút nghẹn ngào,“Tại sao ngài có thể đi không từ giã? Ngài không phải muốn chúng ta ở trong phòng chờ ngài sao? Nếu ngài vẫn không trở về, ngài muốn chúng ta vẫn chờ đợi sao?……”“Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là không muốn các ngươi vì ta mà vất vả thôi.” Vũ Sinh chân thành nói.“Ngài rời đi, lão gia rất tức giận. Chúng ta không sợ bị phạt, nhưng thân mình ngài kém như vậy, làm sao……” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.“Không có việc gì.” Vũ Sinh an ủi Bích Tình. Chỉ cần hắn cho Hoắc Ngạn đáp án mà y muốn, chắc Hoắc Ngạn sẽ không phạt hắn đâu?“Lão gia rất sủng ngài, hy vọng lần này sẽ không cùng ngài so đo. Sinh chủ tử, ngài không cần rời đi nữa, được không?” Bích Tình chờ mong nhìn Vũ Sinh.“Ta sẽ không rời đi nữa đâu.” Vũ Sinh mỉm cười trả lời. Không chỉ vì Hoắc Ngạn không cho phép, càng bởi vì hắn không muốn rời đi nơi này — nhà của hắn.Nghe được Vũ Sinh cam đoan, Bích Tình cười lui ra ngoài,“Chắc Sinh chủ tử tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt? Vẻ mặt không hảo lắm, ngài ngủ một lúc đi, vào bữa tối ta sẽ kêu ngài.”Vũ Sinh cười nhìn phòng ngủ an tĩnh. Đây là cảm giác gia đình ấm áp, ngoài đệ đệ ra, hắn rốt cuộc cũng có người thân. Người kia cũng là người thân của hắn đi?! Nghĩ đến vấn đề lúc nãy: Tướng công hắn, đêm nay đến tột cùng nên cho y đáp án như thế nào đây?Hồn du thiên ngoại nên hắn bỏ lỡ rặng mây đỏ đầy trời, khi hoàn hồn lại đã là đến lúc nên dùng bữa tối.“Linh hồn nhỏ bé đã quay về?” Vũ Sinh ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngạn ngồi bên cạnh,“Ngươi một cái thất thần liền đến mấy canh giờ là luyện như thế nào?” Hoắc Ngạn dường như tâm tình tốt lắm đùa với người bên cạnh. Vũ Sinh đáng thương nào biết đâu rằng đây là bởi vì Hoắc Ngạn hạ quyết tâm trong đêm nay ăn luôn hắn.Đúng vậy, tật xấu luôn thất thần này của hắn là như thế nào dưỡng thành? Vũ Sinh đơn thuần vì Hoắc Ngạn trêu chọc mà đỏ hai gò má.Bộ dáng thẹn thùng của người này gợi lên dục hoả vẫn áp lực trong Hoắc Ngạn, y quyết định thẳng đến chủ đề,“Đáp án ta muốn đâu?”Nghe thanh âm Hoắc Ngạn vì d*c v*ng mà khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Sinh càng đỏ, líu ríu hỏi,“Đáp án gì?”“Ngươi là muốn ta cưới người khác hay là đem chính mình cho ta?” Hoắc Ngạn không chút nào ngần ngại hỏi, y đã không thể chờ đợi thêm.“Ta, ngài, ngài thật sự có thể không cưới những người khác sao?” Cảm giác ngọt ngào kia đã trở lại.“A –” Vũ Sinh cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó hắn liền nằm ngã xuống giường.“Có thể!” Hoắc Ngạn không chuẩn bị tâm lý nhận bất cứ câu trả lời nào của Vũ Sinh ngoài đáp án “Đem chính mình cho ngươi!”, cho nên Vũ Sinh vừa mới mở miệng, Hoắc Ngạn liền khẩn cấp đem Vũ Sinh ôm chặt chuẩn bị hôn môi.“Chờ, chờ một chút!” Vũ Sinh cố gắng chống đẩy.“Lại làm sao vậy?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận nhíu mày, không có người nam nhân nào có thể chịu được chuyện tốt nhiều lần bị cắt ngang.“Ta, không biết nên làm như thế nào……” Trở thành thê tử làm cho ngài vừa lòng. Còn chưa nói xong, đã bị dục hoả đốt người của Hoắc Ngạn cắt đứt.“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm là tốt rồi!” Tên đã lên dây Hoắc Ngạn đợi không được, cùng Vũ Sinh hảo hảo chấm dứt nói chuyện, chỉ là lung tung đoán có thể vì Vũ Sinh không biết nên làm như thế nào lấy lòng y.Chỉ cần nằm thì tốt rồi sao? Cũng chỉ muốn thân thể mình thì tốt rồi sao? Cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ Sinh thoáng chốc vô tung vô ảnh, thay thế là tư vị đau khổ, nên sớm biết……
“Sinh chủ tử!” Sau khi Hoắc Ngạn rời đi không lâu, đám người Bích Tình liền chạy ào vào nhà loạn cả lên:“Sinh chủ tử, ngươi đi nơi nào……”,“Sinh chủ tử, vì sao phải đi……”
Cuối cùng vẫn là Bích Tình tri kỷ đem mọi người ra ngoài bớt.“Sinh chủ tử!” Thanh âm Bích Tình có chút nghẹn ngào,“Tại sao ngài có thể đi không từ giã? Ngài không phải muốn chúng ta ở trong phòng chờ ngài sao? Nếu ngài vẫn không trở về, ngài muốn chúng ta vẫn chờ đợi sao?……”
“Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là không muốn các ngươi vì ta mà vất vả thôi.” Vũ Sinh chân thành nói.
“Ngài rời đi, lão gia rất tức giận. Chúng ta không sợ bị phạt, nhưng thân mình ngài kém như vậy, làm sao……” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.
“Không có việc gì.” Vũ Sinh an ủi Bích Tình. Chỉ cần hắn cho Hoắc Ngạn đáp án mà y muốn, chắc Hoắc Ngạn sẽ không phạt hắn đâu?
“Lão gia rất sủng ngài, hy vọng lần này sẽ không cùng ngài so đo. Sinh chủ tử, ngài không cần rời đi nữa, được không?” Bích Tình chờ mong nhìn Vũ Sinh.
“Ta sẽ không rời đi nữa đâu.” Vũ Sinh mỉm cười trả lời. Không chỉ vì Hoắc Ngạn không cho phép, càng bởi vì hắn không muốn rời đi nơi này — nhà của hắn.
Nghe được Vũ Sinh cam đoan, Bích Tình cười lui ra ngoài,“Chắc Sinh chủ tử tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt? Vẻ mặt không hảo lắm, ngài ngủ một lúc đi, vào bữa tối ta sẽ kêu ngài.”
Vũ Sinh cười nhìn phòng ngủ an tĩnh. Đây là cảm giác gia đình ấm áp, ngoài đệ đệ ra, hắn rốt cuộc cũng có người thân. Người kia cũng là người thân của hắn đi?! Nghĩ đến vấn đề lúc nãy: Tướng công hắn, đêm nay đến tột cùng nên cho y đáp án như thế nào đây?
Hồn du thiên ngoại nên hắn bỏ lỡ rặng mây đỏ đầy trời, khi hoàn hồn lại đã là đến lúc nên dùng bữa tối.
“Linh hồn nhỏ bé đã quay về?” Vũ Sinh ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngạn ngồi bên cạnh,“Ngươi một cái thất thần liền đến mấy canh giờ là luyện như thế nào?” Hoắc Ngạn dường như tâm tình tốt lắm đùa với người bên cạnh. Vũ Sinh đáng thương nào biết đâu rằng đây là bởi vì Hoắc Ngạn hạ quyết tâm trong đêm nay ăn luôn hắn.
Đúng vậy, tật xấu luôn thất thần này của hắn là như thế nào dưỡng thành? Vũ Sinh đơn thuần vì Hoắc Ngạn trêu chọc mà đỏ hai gò má.
Bộ dáng thẹn thùng của người này gợi lên dục hoả vẫn áp lực trong Hoắc Ngạn, y quyết định thẳng đến chủ đề,“Đáp án ta muốn đâu?”
Nghe thanh âm Hoắc Ngạn vì d*c v*ng mà khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Sinh càng đỏ, líu ríu hỏi,“Đáp án gì?”
“Ngươi là muốn ta cưới người khác hay là đem chính mình cho ta?” Hoắc Ngạn không chút nào ngần ngại hỏi, y đã không thể chờ đợi thêm.
“Ta, ngài, ngài thật sự có thể không cưới những người khác sao?” Cảm giác ngọt ngào kia đã trở lại.“A –” Vũ Sinh cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó hắn liền nằm ngã xuống giường.
“Có thể!” Hoắc Ngạn không chuẩn bị tâm lý nhận bất cứ câu trả lời nào của Vũ Sinh ngoài đáp án “Đem chính mình cho ngươi!”, cho nên Vũ Sinh vừa mới mở miệng, Hoắc Ngạn liền khẩn cấp đem Vũ Sinh ôm chặt chuẩn bị hôn môi.
“Chờ, chờ một chút!” Vũ Sinh cố gắng chống đẩy.
“Lại làm sao vậy?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận nhíu mày, không có người nam nhân nào có thể chịu được chuyện tốt nhiều lần bị cắt ngang.
“Ta, không biết nên làm như thế nào……” Trở thành thê tử làm cho ngài vừa lòng. Còn chưa nói xong, đã bị dục hoả đốt người của Hoắc Ngạn cắt đứt.
“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm là tốt rồi!” Tên đã lên dây Hoắc Ngạn đợi không được, cùng Vũ Sinh hảo hảo chấm dứt nói chuyện, chỉ là lung tung đoán có thể vì Vũ Sinh không biết nên làm như thế nào lấy lòng y.
Chỉ cần nằm thì tốt rồi sao? Cũng chỉ muốn thân thể mình thì tốt rồi sao? Cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ Sinh thoáng chốc vô tung vô ảnh, thay thế là tư vị đau khổ, nên sớm biết……
Mua Nam ThêTác giả: LÃO MIÊUTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcTiếng chiêng trống cùng tiếng pháo rền vang nhắc nhở người trong kiệu hoa: Hôm nay là ngày nàng xuất giá. Khăn voan đỏ thẫm. Không tự giác lại cầm chiếc khăn trong tay giảo một vòng, Lục Vũ Sinh thật sự sợ hãi. Nguyên nhân? Bởi vì tân nương tử trong kiệu hoa — cũng là Lục Vũ Sinh hắn — là một nam nhi lang! Ha ha, lại nói tiếp đủ kinh thế hãi tục. Khi đó không thể so với thế kỷ hai mươi mốt, đồng tính luyến ái có thể đến Châu Âu kết hôn, Đường triều tuy là thời kì cực thịnh trong lịch sử Trung Quốc, không khí mở ra, dưỡng nam sủng cùng giữ độc quyền về nam sắc Câu Lan kỹ viện cũng rất thông thường, nhưng còn cưới một nam thê thì…?! Huống chi nam nhân này vẫn là dùng tiền mua về…… Lục Vũ Sinh lại rùng mình một cái, không biết khi “tướng công” hắn phát hiện hắn là nam nhân sẽ như thế nào. Nếu bị người biết Hoắc lão gia dùng nhiều tiền mua về là một nam nhân, mặt mũi lót bên trong áo hay chăn đều mất hết, thánh nhân đều điên mất. Nắm chặt chiếc khăn trong tay như đạo bùa cứu mạng, Lục Vũ… “Sinh chủ tử!” Sau khi Hoắc Ngạn rời đi không lâu, đám người Bích Tình liền chạy ào vào nhà loạn cả lên:“Sinh chủ tử, ngươi đi nơi nào……”,“Sinh chủ tử, vì sao phải đi……”Cuối cùng vẫn là Bích Tình tri kỷ đem mọi người ra ngoài bớt.“Sinh chủ tử!” Thanh âm Bích Tình có chút nghẹn ngào,“Tại sao ngài có thể đi không từ giã? Ngài không phải muốn chúng ta ở trong phòng chờ ngài sao? Nếu ngài vẫn không trở về, ngài muốn chúng ta vẫn chờ đợi sao?……”“Thật xin lỗi, ta, ta chỉ là không muốn các ngươi vì ta mà vất vả thôi.” Vũ Sinh chân thành nói.“Ngài rời đi, lão gia rất tức giận. Chúng ta không sợ bị phạt, nhưng thân mình ngài kém như vậy, làm sao……” Trong giọng nói tràn đầy quan tâm.“Không có việc gì.” Vũ Sinh an ủi Bích Tình. Chỉ cần hắn cho Hoắc Ngạn đáp án mà y muốn, chắc Hoắc Ngạn sẽ không phạt hắn đâu?“Lão gia rất sủng ngài, hy vọng lần này sẽ không cùng ngài so đo. Sinh chủ tử, ngài không cần rời đi nữa, được không?” Bích Tình chờ mong nhìn Vũ Sinh.“Ta sẽ không rời đi nữa đâu.” Vũ Sinh mỉm cười trả lời. Không chỉ vì Hoắc Ngạn không cho phép, càng bởi vì hắn không muốn rời đi nơi này — nhà của hắn.Nghe được Vũ Sinh cam đoan, Bích Tình cười lui ra ngoài,“Chắc Sinh chủ tử tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt? Vẻ mặt không hảo lắm, ngài ngủ một lúc đi, vào bữa tối ta sẽ kêu ngài.”Vũ Sinh cười nhìn phòng ngủ an tĩnh. Đây là cảm giác gia đình ấm áp, ngoài đệ đệ ra, hắn rốt cuộc cũng có người thân. Người kia cũng là người thân của hắn đi?! Nghĩ đến vấn đề lúc nãy: Tướng công hắn, đêm nay đến tột cùng nên cho y đáp án như thế nào đây?Hồn du thiên ngoại nên hắn bỏ lỡ rặng mây đỏ đầy trời, khi hoàn hồn lại đã là đến lúc nên dùng bữa tối.“Linh hồn nhỏ bé đã quay về?” Vũ Sinh ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngạn ngồi bên cạnh,“Ngươi một cái thất thần liền đến mấy canh giờ là luyện như thế nào?” Hoắc Ngạn dường như tâm tình tốt lắm đùa với người bên cạnh. Vũ Sinh đáng thương nào biết đâu rằng đây là bởi vì Hoắc Ngạn hạ quyết tâm trong đêm nay ăn luôn hắn.Đúng vậy, tật xấu luôn thất thần này của hắn là như thế nào dưỡng thành? Vũ Sinh đơn thuần vì Hoắc Ngạn trêu chọc mà đỏ hai gò má.Bộ dáng thẹn thùng của người này gợi lên dục hoả vẫn áp lực trong Hoắc Ngạn, y quyết định thẳng đến chủ đề,“Đáp án ta muốn đâu?”Nghe thanh âm Hoắc Ngạn vì d*c v*ng mà khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Sinh càng đỏ, líu ríu hỏi,“Đáp án gì?”“Ngươi là muốn ta cưới người khác hay là đem chính mình cho ta?” Hoắc Ngạn không chút nào ngần ngại hỏi, y đã không thể chờ đợi thêm.“Ta, ngài, ngài thật sự có thể không cưới những người khác sao?” Cảm giác ngọt ngào kia đã trở lại.“A –” Vũ Sinh cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó hắn liền nằm ngã xuống giường.“Có thể!” Hoắc Ngạn không chuẩn bị tâm lý nhận bất cứ câu trả lời nào của Vũ Sinh ngoài đáp án “Đem chính mình cho ngươi!”, cho nên Vũ Sinh vừa mới mở miệng, Hoắc Ngạn liền khẩn cấp đem Vũ Sinh ôm chặt chuẩn bị hôn môi.“Chờ, chờ một chút!” Vũ Sinh cố gắng chống đẩy.“Lại làm sao vậy?” Hoắc Ngạn không khỏi hờn giận nhíu mày, không có người nam nhân nào có thể chịu được chuyện tốt nhiều lần bị cắt ngang.“Ta, không biết nên làm như thế nào……” Trở thành thê tử làm cho ngài vừa lòng. Còn chưa nói xong, đã bị dục hoả đốt người của Hoắc Ngạn cắt đứt.“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm là tốt rồi!” Tên đã lên dây Hoắc Ngạn đợi không được, cùng Vũ Sinh hảo hảo chấm dứt nói chuyện, chỉ là lung tung đoán có thể vì Vũ Sinh không biết nên làm như thế nào lấy lòng y.Chỉ cần nằm thì tốt rồi sao? Cũng chỉ muốn thân thể mình thì tốt rồi sao? Cảm giác ngọt ngào trong lòng Vũ Sinh thoáng chốc vô tung vô ảnh, thay thế là tư vị đau khổ, nên sớm biết……