Sau ba năm điên đảo chém giết, thế giới này rốt cục cũg bình yên. Chiến tranh loạn lạc chấm dứt, nhân dân cũng được yên ổn Tại một đất nước tên Thánh Vũ.. Những ngày đầu tháng chạp, cái rét như cắt da, đến mặt sông cũng phải đóng băng, xa xa ngàn dặm tuyết trắng mờ mịt. Một đường quanh co nhỏ hẹp, ta thấy một thôn nhỏ hẻo lánh, nơi đó toàn thôn cũng chỉ có trên dưới hơn ba mươi nhà. Trong ngày tuyết lạnh căm ta vẫn thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một cái thùng lớn đi tới giếng, cho dù chính cô ta có vẻ mang thùng không còn phải cố hết sức. Thành giếng nước đã cổ tới mức mọc rêu trơn tuột, nàng thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh giếng múc lên nửa thùng nước xong lại có chút nghi ngờ tiến lên nhìn chính mình. Trong nước chiếu ra một gương mặt có chút xa lạ. Khuôn mặt nhỏ có chút tiều tụy vất vả, nhưng vẫn không che được nét sáng ngời như tinh tú của đôi mắt. Da trắng môi trai, nếu bỏ đi sự nứt nẻ, mỏi mệt của một cô gái thôn dã thì dung mạo này miễn cưỡng có thể coi như thanh tú.…
Chương 3-3: Khúc Thị [3]
Tướng Công Bệnh KiêuTác giả: Dạ Tử VũTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau ba năm điên đảo chém giết, thế giới này rốt cục cũg bình yên. Chiến tranh loạn lạc chấm dứt, nhân dân cũng được yên ổn Tại một đất nước tên Thánh Vũ.. Những ngày đầu tháng chạp, cái rét như cắt da, đến mặt sông cũng phải đóng băng, xa xa ngàn dặm tuyết trắng mờ mịt. Một đường quanh co nhỏ hẹp, ta thấy một thôn nhỏ hẻo lánh, nơi đó toàn thôn cũng chỉ có trên dưới hơn ba mươi nhà. Trong ngày tuyết lạnh căm ta vẫn thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một cái thùng lớn đi tới giếng, cho dù chính cô ta có vẻ mang thùng không còn phải cố hết sức. Thành giếng nước đã cổ tới mức mọc rêu trơn tuột, nàng thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh giếng múc lên nửa thùng nước xong lại có chút nghi ngờ tiến lên nhìn chính mình. Trong nước chiếu ra một gương mặt có chút xa lạ. Khuôn mặt nhỏ có chút tiều tụy vất vả, nhưng vẫn không che được nét sáng ngời như tinh tú của đôi mắt. Da trắng môi trai, nếu bỏ đi sự nứt nẻ, mỏi mệt của một cô gái thôn dã thì dung mạo này miễn cưỡng có thể coi như thanh tú.… xong cấp bậc lễ nghĩa liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thẳng tiến về phía trước đi. Thật sự là xuất môn không gặp ngày, thế quái nào gặp ngay sát tinh. Sáng sớm đã đen đủi, lão thiên a người thật bất công, nguyên chủ ngươi cũng thật đáng thương đi có người mẹ như vậy.Khúc thị xảo quyệt tại thời điểm đến chiến tiên nghi trong tay bệnh con rể lúc này lô rõ bản chất, nghi ngờ nhìn nữ nhi nhà mình tựa hồ là đang muốn đi lên trấn lại hỏi:“Thế nào, có phải hay không nhà ngươi vị kia muốn chết, đi mua mấy cái tiền giấy linh tinh a?”Nàng thanh âm mặc dù có ý đè thấp nhưng cũng không nhỏ. Hai nam nhân phía trước vừa vặn vẫn có thể nghe thấy rõ. Không khỏi đồng thời nhíu nhíu mày, lòng nghĩ này Khúc thị thực không phải cái thứ gì tốt lành, thế nhưng ngóng trông cho nữ nhi chính mình goá chồng thủ tiết.Hà Xuân Hoa lại âm thầm ghi món nợ này vào bụng, ngoài mặt vẫn lễ phép trả lời:“Nương, hắn có danh tự.”Khúc thị hừ một tiếng nói:“Hảo hảo hảo, thì Dư Hàm có phải hay không bệnh nặng?”Nguyên lai hắn gọi Dư Hàm, mặt sau tự là hàm đâu, vẫn là hàn đâu? Mặc kệ đi, quan trọng là này về sau có phải hay không có thể tên gọi hắn? Không cần kêu tướng công như vậy không được tự nhiên cho lắm. Nếu được thì quá thật sự là quá tốt rồi. Hà Xuân Hoa đã biết tên của hắn thật cao hứng, nhưng là mặt ngoài vẫn lạnh lùng nói:“Hắn không có việc gì.”“Vậy ngươi đi trấn làm cái gì, có tiền thì nên đem về nhà hiếu kính cha ngươi mẹ ngươi, cần gì phí của đi chăm sóc một kẻ đã đặt một chân trong quan tài.”Khúc thị hừ một tiếng. Thế nào vẫn còn treo một hơi tàn? Sao không sớm đi chết đi? Lưu địa chủ bên kia thôn còn chờ nha đầu này đi qua chỗ hắn làm người vợ thứ năm kìa!
xong cấp bậc lễ nghĩa liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thẳng tiến về phía trước đi. Thật sự là xuất môn không gặp ngày, thế quái nào gặp ngay sát tinh. Sáng sớm đã đen đủi, lão thiên a người thật bất công, nguyên chủ ngươi cũng thật đáng thương đi có người mẹ như vậy.
Khúc thị xảo quyệt tại thời điểm đến chiến tiên nghi trong tay bệnh con rể lúc này lô rõ bản chất, nghi ngờ nhìn nữ nhi nhà mình tựa hồ là đang muốn đi lên trấn lại hỏi:
“Thế nào, có phải hay không nhà ngươi vị kia muốn chết, đi mua mấy cái tiền giấy linh tinh a?”
Nàng thanh âm mặc dù có ý đè thấp nhưng cũng không nhỏ. Hai nam nhân phía trước vừa vặn vẫn có thể nghe thấy rõ. Không khỏi đồng thời nhíu nhíu mày, lòng nghĩ này Khúc thị thực không phải cái thứ gì tốt lành, thế nhưng ngóng trông cho nữ nhi chính mình goá chồng thủ tiết.
Hà Xuân Hoa lại âm thầm ghi món nợ này vào bụng, ngoài mặt vẫn lễ phép trả lời:
“Nương, hắn có danh tự.”
Khúc thị hừ một tiếng nói:
“Hảo hảo hảo, thì Dư Hàm có phải hay không bệnh nặng?”
Nguyên lai hắn gọi Dư Hàm, mặt sau tự là hàm đâu, vẫn là hàn đâu? Mặc kệ đi, quan trọng là này về sau có phải hay không có thể tên gọi hắn? Không cần kêu tướng công như vậy không được tự nhiên cho lắm. Nếu được thì quá thật sự là quá tốt rồi. Hà Xuân Hoa đã biết tên của hắn thật cao hứng, nhưng là mặt ngoài vẫn lạnh lùng nói:
“Hắn không có việc gì.”
“Vậy ngươi đi trấn làm cái gì, có tiền thì nên đem về nhà hiếu kính cha ngươi mẹ ngươi, cần gì phí của đi chăm sóc một kẻ đã đặt một chân trong quan tài.”
Khúc thị hừ một tiếng. Thế nào vẫn còn treo một hơi tàn? Sao không sớm đi chết đi? Lưu địa chủ bên kia thôn còn chờ nha đầu này đi qua chỗ hắn làm người vợ thứ năm kìa!
Tướng Công Bệnh KiêuTác giả: Dạ Tử VũTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau ba năm điên đảo chém giết, thế giới này rốt cục cũg bình yên. Chiến tranh loạn lạc chấm dứt, nhân dân cũng được yên ổn Tại một đất nước tên Thánh Vũ.. Những ngày đầu tháng chạp, cái rét như cắt da, đến mặt sông cũng phải đóng băng, xa xa ngàn dặm tuyết trắng mờ mịt. Một đường quanh co nhỏ hẹp, ta thấy một thôn nhỏ hẻo lánh, nơi đó toàn thôn cũng chỉ có trên dưới hơn ba mươi nhà. Trong ngày tuyết lạnh căm ta vẫn thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một cái thùng lớn đi tới giếng, cho dù chính cô ta có vẻ mang thùng không còn phải cố hết sức. Thành giếng nước đã cổ tới mức mọc rêu trơn tuột, nàng thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh giếng múc lên nửa thùng nước xong lại có chút nghi ngờ tiến lên nhìn chính mình. Trong nước chiếu ra một gương mặt có chút xa lạ. Khuôn mặt nhỏ có chút tiều tụy vất vả, nhưng vẫn không che được nét sáng ngời như tinh tú của đôi mắt. Da trắng môi trai, nếu bỏ đi sự nứt nẻ, mỏi mệt của một cô gái thôn dã thì dung mạo này miễn cưỡng có thể coi như thanh tú.… xong cấp bậc lễ nghĩa liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thẳng tiến về phía trước đi. Thật sự là xuất môn không gặp ngày, thế quái nào gặp ngay sát tinh. Sáng sớm đã đen đủi, lão thiên a người thật bất công, nguyên chủ ngươi cũng thật đáng thương đi có người mẹ như vậy.Khúc thị xảo quyệt tại thời điểm đến chiến tiên nghi trong tay bệnh con rể lúc này lô rõ bản chất, nghi ngờ nhìn nữ nhi nhà mình tựa hồ là đang muốn đi lên trấn lại hỏi:“Thế nào, có phải hay không nhà ngươi vị kia muốn chết, đi mua mấy cái tiền giấy linh tinh a?”Nàng thanh âm mặc dù có ý đè thấp nhưng cũng không nhỏ. Hai nam nhân phía trước vừa vặn vẫn có thể nghe thấy rõ. Không khỏi đồng thời nhíu nhíu mày, lòng nghĩ này Khúc thị thực không phải cái thứ gì tốt lành, thế nhưng ngóng trông cho nữ nhi chính mình goá chồng thủ tiết.Hà Xuân Hoa lại âm thầm ghi món nợ này vào bụng, ngoài mặt vẫn lễ phép trả lời:“Nương, hắn có danh tự.”Khúc thị hừ một tiếng nói:“Hảo hảo hảo, thì Dư Hàm có phải hay không bệnh nặng?”Nguyên lai hắn gọi Dư Hàm, mặt sau tự là hàm đâu, vẫn là hàn đâu? Mặc kệ đi, quan trọng là này về sau có phải hay không có thể tên gọi hắn? Không cần kêu tướng công như vậy không được tự nhiên cho lắm. Nếu được thì quá thật sự là quá tốt rồi. Hà Xuân Hoa đã biết tên của hắn thật cao hứng, nhưng là mặt ngoài vẫn lạnh lùng nói:“Hắn không có việc gì.”“Vậy ngươi đi trấn làm cái gì, có tiền thì nên đem về nhà hiếu kính cha ngươi mẹ ngươi, cần gì phí của đi chăm sóc một kẻ đã đặt một chân trong quan tài.”Khúc thị hừ một tiếng. Thế nào vẫn còn treo một hơi tàn? Sao không sớm đi chết đi? Lưu địa chủ bên kia thôn còn chờ nha đầu này đi qua chỗ hắn làm người vợ thứ năm kìa!