Nàng- Hàn Huyết Tử: lạnh lùng đạm bạc Nàng- Lâm Hải Vân: nhí nhảnh hồn nhiên Nàng- Lãnh Kiều Tuyết- tham vọng lãnh khốc Hắn- Thượng Quan Phong- lãnh đạm thờ ơ Hắn- Thượng Quan Hàn Kì- lãnh khốc vô tâm Hắn- Thượng Quan Khương- độc đoán chiếm hữu Tam đại tiểu thư xuyên từ tương lai đến: bộ ba hoàn hảo Tam đại đế vương cao quý: thiên hạ đệ nhất hoàn mĩ Hai tảng băng gặp nhau liệu có tan chảy? Hai con người kiêu ngạo gặp nhau liệu có nhường nhịn nhau? Ngây thơ với lãnh khốc thì bên nào sẽ chiến thắng? Trái tim đã chết liệu có thể hồi sinh được ko? [Trích:] "Ta yêu nàng, Tử nhi! Cho dù nàng có là ai đi chăng nữa thì điều đó vẫn mãi chẳng thay đổi" "Vân nhi! Trọn đời trọn kiếp này ta thề chỉ yêu mỗi mình nàng" "Tuyết Tuyết! Chỉ cần nàng cho ta một cơ hội thôi. Xin nàng hãy mở lòng mình ra. Ta thề sẽ ko để nàng đau thêm lần nữa" Nhân thế là vậy. Còn tiên giới và quỷ giới thì sao? (Tiên giới) "mau lên! chúng ta đã tìm thấy lục vị đế vương trong truyền thuyết rồi" (Quỷ giới) "cái gì? người đâu…
Chương 51
Huyết Sắc Tam Đại Vương PhiTác giả: Akame HellTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng- Hàn Huyết Tử: lạnh lùng đạm bạc Nàng- Lâm Hải Vân: nhí nhảnh hồn nhiên Nàng- Lãnh Kiều Tuyết- tham vọng lãnh khốc Hắn- Thượng Quan Phong- lãnh đạm thờ ơ Hắn- Thượng Quan Hàn Kì- lãnh khốc vô tâm Hắn- Thượng Quan Khương- độc đoán chiếm hữu Tam đại tiểu thư xuyên từ tương lai đến: bộ ba hoàn hảo Tam đại đế vương cao quý: thiên hạ đệ nhất hoàn mĩ Hai tảng băng gặp nhau liệu có tan chảy? Hai con người kiêu ngạo gặp nhau liệu có nhường nhịn nhau? Ngây thơ với lãnh khốc thì bên nào sẽ chiến thắng? Trái tim đã chết liệu có thể hồi sinh được ko? [Trích:] "Ta yêu nàng, Tử nhi! Cho dù nàng có là ai đi chăng nữa thì điều đó vẫn mãi chẳng thay đổi" "Vân nhi! Trọn đời trọn kiếp này ta thề chỉ yêu mỗi mình nàng" "Tuyết Tuyết! Chỉ cần nàng cho ta một cơ hội thôi. Xin nàng hãy mở lòng mình ra. Ta thề sẽ ko để nàng đau thêm lần nữa" Nhân thế là vậy. Còn tiên giới và quỷ giới thì sao? (Tiên giới) "mau lên! chúng ta đã tìm thấy lục vị đế vương trong truyền thuyết rồi" (Quỷ giới) "cái gì? người đâu… Không kịp rồi!!!!!!!Nàng nhắm chặt mắt, chờ đợi một kết cục cho mình. Có mơ nàng vẫn không thể ngờ rằng một người từng đứng trên đỉnh cao của vinh quang, của quyền lực như nàng lại có ngày lâm vào hoàn cảnh này. Thật nực cười, thật trớ trêu.Bỗng....Keng....Rầm.....Bịch.....Hí......Một chuỗi âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của nàng. Nàng mở mắt. Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là ánh mắt tràn đầy lo lắng của Triệu Dương Thiên. Triệu Dương Thiên....sao cậu ta lại ở đây? Không phải đã ra ngoài rồi sao?"Tuyết tỉ...may mà đệ đến kịp" Nhóc đó nở cười nhẹ nhõm."Đệ...à...mà nó đâu?" Giờ Kiều Tuyết mới chợt nhớ ra con hươu. Nó đâu rồi?"Kia" Dương Thiên thản nhiên chỉ tay về bên phải, nơi một con hươu nằm lăn lóc. Chắc là líc nãy nó mải tập trung vào nàng mà không phòng thủ thành ra bị thương nặng. Phía bụng của nó có một vết chém dài còn rỉ máu. Phải nhân lúc này mà mau mau kết liễu chủ nhân của nó đi thôi. Thánh thú là bất tử. Nó mà hồi phục lại thì chết.Nàng vận khí lên tay, tạo ra một khẩu súng nhắm vào ả kia.Ả đưa kiếm của mình ra vào tư thế phòng thủ, phòng Tuyết lao lên bất ngờ. Cơ mà ả đã nhầm. Tốc độ phòng thủ của ả với tốc độ âm thanh thì chỉ như đứng im mà thôi."Vĩnh biệt" Cô mấp máy.Viên đạn từ nòng súng của cô bay ra, xé gió cắm thẳng vào giữa trán ả kia. Máu từ đó cứ lần lượt theo nhau mà tuôn ra xối xả.Cô quay sang Dương Thiên còn đang kinh ngạc, nói:"Đi thôi"Bóng cả hai người khuất dần về phía hành lang để lại cái xác của một người con gái trừng mắt kinh ngạc và thân thể một con hươu đang bê bết máu với vết thương chí mạng.~o0o~Nói về Thượng Quan Hàn Kì, sau khi tách nhóm ra thì hắn đã bị chặn lại bởi một tên nam nhân đô con. Đó là Mãnh."Cút ra" Thượng Quan Hàn Kì lạnh lùng. Ánh mắt thập phần khinh bỉ."Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? Chán sống rồi sao?" Tên đó nói.Sát khí từ Thượng Quan Hàn Kì bắt đầu nổi lên khiến hắn có chút sợ hãi. Không kéo dài thời gian, Thượng Quan Hàn Kì nắm chặt bàn tay bên phải lại, hô:"Diệm Sư Vương, ngươi ra giải quyết đống này đi"Hắn vừa dứt lời thì trên tay hắn hiện lên một ấn kí kì quặc hình bờm sư tử. Ấn kí lóe lên một phát. Ngay lập tức, một con sư tử to tổ chảng xuất hiện bên cạnh hắn. Con sư tử mang bộ lông màu vàng óng mượt cùng chiếc bờm như được chải chuốt kĩ càng toát lên một vẻ uy nghi hùng dũng.Tên bắt cóc Hải Vân há hốc mồm, lắp bắp:"Th...th...thánh thú huyền thoại"Thực ra hắn định ở lại chiến đấy, cơ mà sau khi nhìn thấy Diệm Sư Vương- một trong những thánh thú huyền thoại thì dsax chạy mất xác. Thấy thế Hàn Kì cũng mặc kệ, hắn quay sang con sư tử ấy và nói:"Đánh hơi mùi Hải Vân cho ta"Con sư tử hay còn gọi là Diệm Sư Vương như muốn ngã ngửa ra. Nếu là đánh hơi thì gọi Hắc Cẩu ra còn được. Nó đâu có giỏi mấy vụ này. Nhưng mà nhìn khuôn mặt xám xịt nhuốm đặc sát khí của chủ nhân nó lúc này, nó đành im lặng không dám hó hé gì thêm. Chỉ im lặng đánh hơi hết sức có thể.
Không kịp rồi!!!!!!!
Nàng nhắm chặt mắt, chờ đợi một kết cục cho mình. Có mơ nàng vẫn không thể ngờ rằng một người từng đứng trên đỉnh cao của vinh quang, của quyền lực như nàng lại có ngày lâm vào hoàn cảnh này. Thật nực cười, thật trớ trêu.
Bỗng....
Keng....
Rầm.....
Bịch.....
Hí......
Một chuỗi âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của nàng. Nàng mở mắt. Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là ánh mắt tràn đầy lo lắng của Triệu Dương Thiên. Triệu Dương Thiên....sao cậu ta lại ở đây? Không phải đã ra ngoài rồi sao?
"Tuyết tỉ...may mà đệ đến kịp" Nhóc đó nở cười nhẹ nhõm.
"Đệ...à...mà nó đâu?" Giờ Kiều Tuyết mới chợt nhớ ra con hươu. Nó đâu rồi?
"Kia" Dương Thiên thản nhiên chỉ tay về bên phải, nơi một con hươu nằm lăn lóc. Chắc là líc nãy nó mải tập trung vào nàng mà không phòng thủ thành ra bị thương nặng. Phía bụng của nó có một vết chém dài còn rỉ máu. Phải nhân lúc này mà mau mau kết liễu chủ nhân của nó đi thôi. Thánh thú là bất tử. Nó mà hồi phục lại thì chết.
Nàng vận khí lên tay, tạo ra một khẩu súng nhắm vào ả kia.
Ả đưa kiếm của mình ra vào tư thế phòng thủ, phòng Tuyết lao lên bất ngờ. Cơ mà ả đã nhầm. Tốc độ phòng thủ của ả với tốc độ âm thanh thì chỉ như đứng im mà thôi.
"Vĩnh biệt" Cô mấp máy.
Viên đạn từ nòng súng của cô bay ra, xé gió cắm thẳng vào giữa trán ả kia. Máu từ đó cứ lần lượt theo nhau mà tuôn ra xối xả.
Cô quay sang Dương Thiên còn đang kinh ngạc, nói:
"Đi thôi"
Bóng cả hai người khuất dần về phía hành lang để lại cái xác của một người con gái trừng mắt kinh ngạc và thân thể một con hươu đang bê bết máu với vết thương chí mạng.
~o0o~
Nói về Thượng Quan Hàn Kì, sau khi tách nhóm ra thì hắn đã bị chặn lại bởi một tên nam nhân đô con. Đó là Mãnh.
"Cút ra" Thượng Quan Hàn Kì lạnh lùng. Ánh mắt thập phần khinh bỉ.
"Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? Chán sống rồi sao?" Tên đó nói.
Sát khí từ Thượng Quan Hàn Kì bắt đầu nổi lên khiến hắn có chút sợ hãi. Không kéo dài thời gian, Thượng Quan Hàn Kì nắm chặt bàn tay bên phải lại, hô:
"Diệm Sư Vương, ngươi ra giải quyết đống này đi"
Hắn vừa dứt lời thì trên tay hắn hiện lên một ấn kí kì quặc hình bờm sư tử. Ấn kí lóe lên một phát. Ngay lập tức, một con sư tử to tổ chảng xuất hiện bên cạnh hắn. Con sư tử mang bộ lông màu vàng óng mượt cùng chiếc bờm như được chải chuốt kĩ càng toát lên một vẻ uy nghi hùng dũng.
Tên bắt cóc Hải Vân há hốc mồm, lắp bắp:
"Th...th...thánh thú huyền thoại"
Thực ra hắn định ở lại chiến đấy, cơ mà sau khi nhìn thấy Diệm Sư Vương- một trong những thánh thú huyền thoại thì dsax chạy mất xác. Thấy thế Hàn Kì cũng mặc kệ, hắn quay sang con sư tử ấy và nói:
"Đánh hơi mùi Hải Vân cho ta"
Con sư tử hay còn gọi là Diệm Sư Vương như muốn ngã ngửa ra. Nếu là đánh hơi thì gọi Hắc Cẩu ra còn được. Nó đâu có giỏi mấy vụ này. Nhưng mà nhìn khuôn mặt xám xịt nhuốm đặc sát khí của chủ nhân nó lúc này, nó đành im lặng không dám hó hé gì thêm. Chỉ im lặng đánh hơi hết sức có thể.
Huyết Sắc Tam Đại Vương PhiTác giả: Akame HellTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng- Hàn Huyết Tử: lạnh lùng đạm bạc Nàng- Lâm Hải Vân: nhí nhảnh hồn nhiên Nàng- Lãnh Kiều Tuyết- tham vọng lãnh khốc Hắn- Thượng Quan Phong- lãnh đạm thờ ơ Hắn- Thượng Quan Hàn Kì- lãnh khốc vô tâm Hắn- Thượng Quan Khương- độc đoán chiếm hữu Tam đại tiểu thư xuyên từ tương lai đến: bộ ba hoàn hảo Tam đại đế vương cao quý: thiên hạ đệ nhất hoàn mĩ Hai tảng băng gặp nhau liệu có tan chảy? Hai con người kiêu ngạo gặp nhau liệu có nhường nhịn nhau? Ngây thơ với lãnh khốc thì bên nào sẽ chiến thắng? Trái tim đã chết liệu có thể hồi sinh được ko? [Trích:] "Ta yêu nàng, Tử nhi! Cho dù nàng có là ai đi chăng nữa thì điều đó vẫn mãi chẳng thay đổi" "Vân nhi! Trọn đời trọn kiếp này ta thề chỉ yêu mỗi mình nàng" "Tuyết Tuyết! Chỉ cần nàng cho ta một cơ hội thôi. Xin nàng hãy mở lòng mình ra. Ta thề sẽ ko để nàng đau thêm lần nữa" Nhân thế là vậy. Còn tiên giới và quỷ giới thì sao? (Tiên giới) "mau lên! chúng ta đã tìm thấy lục vị đế vương trong truyền thuyết rồi" (Quỷ giới) "cái gì? người đâu… Không kịp rồi!!!!!!!Nàng nhắm chặt mắt, chờ đợi một kết cục cho mình. Có mơ nàng vẫn không thể ngờ rằng một người từng đứng trên đỉnh cao của vinh quang, của quyền lực như nàng lại có ngày lâm vào hoàn cảnh này. Thật nực cười, thật trớ trêu.Bỗng....Keng....Rầm.....Bịch.....Hí......Một chuỗi âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của nàng. Nàng mở mắt. Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là ánh mắt tràn đầy lo lắng của Triệu Dương Thiên. Triệu Dương Thiên....sao cậu ta lại ở đây? Không phải đã ra ngoài rồi sao?"Tuyết tỉ...may mà đệ đến kịp" Nhóc đó nở cười nhẹ nhõm."Đệ...à...mà nó đâu?" Giờ Kiều Tuyết mới chợt nhớ ra con hươu. Nó đâu rồi?"Kia" Dương Thiên thản nhiên chỉ tay về bên phải, nơi một con hươu nằm lăn lóc. Chắc là líc nãy nó mải tập trung vào nàng mà không phòng thủ thành ra bị thương nặng. Phía bụng của nó có một vết chém dài còn rỉ máu. Phải nhân lúc này mà mau mau kết liễu chủ nhân của nó đi thôi. Thánh thú là bất tử. Nó mà hồi phục lại thì chết.Nàng vận khí lên tay, tạo ra một khẩu súng nhắm vào ả kia.Ả đưa kiếm của mình ra vào tư thế phòng thủ, phòng Tuyết lao lên bất ngờ. Cơ mà ả đã nhầm. Tốc độ phòng thủ của ả với tốc độ âm thanh thì chỉ như đứng im mà thôi."Vĩnh biệt" Cô mấp máy.Viên đạn từ nòng súng của cô bay ra, xé gió cắm thẳng vào giữa trán ả kia. Máu từ đó cứ lần lượt theo nhau mà tuôn ra xối xả.Cô quay sang Dương Thiên còn đang kinh ngạc, nói:"Đi thôi"Bóng cả hai người khuất dần về phía hành lang để lại cái xác của một người con gái trừng mắt kinh ngạc và thân thể một con hươu đang bê bết máu với vết thương chí mạng.~o0o~Nói về Thượng Quan Hàn Kì, sau khi tách nhóm ra thì hắn đã bị chặn lại bởi một tên nam nhân đô con. Đó là Mãnh."Cút ra" Thượng Quan Hàn Kì lạnh lùng. Ánh mắt thập phần khinh bỉ."Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à? Chán sống rồi sao?" Tên đó nói.Sát khí từ Thượng Quan Hàn Kì bắt đầu nổi lên khiến hắn có chút sợ hãi. Không kéo dài thời gian, Thượng Quan Hàn Kì nắm chặt bàn tay bên phải lại, hô:"Diệm Sư Vương, ngươi ra giải quyết đống này đi"Hắn vừa dứt lời thì trên tay hắn hiện lên một ấn kí kì quặc hình bờm sư tử. Ấn kí lóe lên một phát. Ngay lập tức, một con sư tử to tổ chảng xuất hiện bên cạnh hắn. Con sư tử mang bộ lông màu vàng óng mượt cùng chiếc bờm như được chải chuốt kĩ càng toát lên một vẻ uy nghi hùng dũng.Tên bắt cóc Hải Vân há hốc mồm, lắp bắp:"Th...th...thánh thú huyền thoại"Thực ra hắn định ở lại chiến đấy, cơ mà sau khi nhìn thấy Diệm Sư Vương- một trong những thánh thú huyền thoại thì dsax chạy mất xác. Thấy thế Hàn Kì cũng mặc kệ, hắn quay sang con sư tử ấy và nói:"Đánh hơi mùi Hải Vân cho ta"Con sư tử hay còn gọi là Diệm Sư Vương như muốn ngã ngửa ra. Nếu là đánh hơi thì gọi Hắc Cẩu ra còn được. Nó đâu có giỏi mấy vụ này. Nhưng mà nhìn khuôn mặt xám xịt nhuốm đặc sát khí của chủ nhân nó lúc này, nó đành im lặng không dám hó hé gì thêm. Chỉ im lặng đánh hơi hết sức có thể.