Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì…
Chương 18
Em Họ Không Dễ NuôiTác giả: Lạt Tiêu Phan PhạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì… “Anh họ?” Đoàn Duệ Thanh kinh ngạc đứng dậy “Sao anh lại về đây?”Vân Thiệu Thần không còn mặc một thân cảnh phục như thường ngày, mà là một bộ y phục thoải mái, đơn giản ngày thường, y gặp được Đoàn Duệ Thanh ở đây cũng có chút kinh ngạc, bất quá người ngoài rất khó nhìn ra được từ vẻ mặt vạn năm bất biến của hắn.“Anh đến tìm Đoàn thúc có việc.” Y trả lời.Đoàn Duệ Thanh không hỏi chuyện gì, liền gật đầu, nói: “Vậy lát nữa anh có về thành phố không?”“Không trở về.” Vân Thiệu Thần lắc đầu.“Vậy em chờ anh ở ngoài.” Đoàn Duệ Thanh cười cười, thoạt nhìn rất vui vẻ. (Không vui sao được >3.
“Anh họ?” Đoàn Duệ Thanh kinh ngạc đứng dậy “Sao anh lại về đây?” Vân Thiệu Thần không còn mặc một thân cảnh phục như thường ngày, mà là một bộ y phục thoải mái, đơn giản ngày thường, y gặp được Đoàn Duệ Thanh ở đây cũng có chút kinh ngạc, bất quá người ngoài rất khó nhìn ra được từ vẻ mặt vạn năm bất biến của hắn. “Anh đến tìm Đoàn thúc có việc.” Y trả lời. Đoàn Duệ Thanh không hỏi chuyện gì, liền gật đầu, nói: “Vậy lát nữa anh có về thành phố không?” “Không trở về.” Vân Thiệu Thần lắc đầu. “Vậy em chờ anh ở ngoài.” Đoàn Duệ Thanh cười cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.
(Không vui sao được >3.
Em Họ Không Dễ NuôiTác giả: Lạt Tiêu Phan PhạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì… “Anh họ?” Đoàn Duệ Thanh kinh ngạc đứng dậy “Sao anh lại về đây?”Vân Thiệu Thần không còn mặc một thân cảnh phục như thường ngày, mà là một bộ y phục thoải mái, đơn giản ngày thường, y gặp được Đoàn Duệ Thanh ở đây cũng có chút kinh ngạc, bất quá người ngoài rất khó nhìn ra được từ vẻ mặt vạn năm bất biến của hắn.“Anh đến tìm Đoàn thúc có việc.” Y trả lời.Đoàn Duệ Thanh không hỏi chuyện gì, liền gật đầu, nói: “Vậy lát nữa anh có về thành phố không?”“Không trở về.” Vân Thiệu Thần lắc đầu.“Vậy em chờ anh ở ngoài.” Đoàn Duệ Thanh cười cười, thoạt nhìn rất vui vẻ. (Không vui sao được >3.