Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì…
Chương 31
Em Họ Không Dễ NuôiTác giả: Lạt Tiêu Phan PhạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì… Vân Thiệu Thần sững sờ, môi tiểu hài tử thật mềm, gần như cuốn lấy thần trí của y.Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường.Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy.Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh.Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao.Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y. (Do không mở đèn đó..>”
Vân Thiệu Thần sững sờ, môi tiểu hài tử thật mềm, gần như cuốn lấy thần trí của y. Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường. Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy. Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh. Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao. Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y
. (Do không mở đèn đó..>”
Em Họ Không Dễ NuôiTác giả: Lạt Tiêu Phan PhạnTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh Đoàn Duệ Thanh nằm tại bệnh viện ba năm. Hắn đứng trước giường bệnh, nhìn thân thể tái nhợt của mình, trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cả đời này, hắn đều vì người khác mà sống, ngay từ những việc tầm thường đều không thể tự quyết định. Trong đầu hiện lên hình ảnh người đã an bài cuộc sống của mình, cha hắn. Cha hắn Đoàn Thế Quốc vốn là một người nông dân, thời trẻ nhờ dựa vào quan hệ của ông ngoại Đoàn Duệ Thanh, tại nhà xưởng trong thành có được một công việc, tân tân khổ khổ công tác hơn mười năm thì chính thức trở thành công nhân, được phân cho nhà ở, đem hộ khẩu ở nông thôn chuyển đi, xem như miễn cưỡng thoát khỏi thân phận nông dân, trở thành một nửa là người thành thị. Ông tính cách nóng nảy, bởi do thân phận vốn là nông dân, ông luôn cảm thấy chinh mình so với người thành thị luôn thấp hơn một bậc, bị bọn họ xem thường. Cũng do tâm lí tự ti đó, tâm nguyện lớn nhất của ông là trở thành một người thành thị “chân chính’’, nên ông quản rất chặt nhân sinh của con mình. Vì… Vân Thiệu Thần sững sờ, môi tiểu hài tử thật mềm, gần như cuốn lấy thần trí của y.Trong phòng ngủ thập phần yên tĩnh, chỉ có âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ treo tường.Vân Thiệu Thần đột nhiên như bừng tỉnh, mãnh liệt đứng dậy.Tiểu hài tử vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ngủ, lẳng lặng không phát ra một chút âm thanh, tựa hồ không bị động tác của y lay tỉnh.Vân Thiệu Thần nhanh chóng xoay người đi như bay ra khỏi phòng, trên khuôn mặt không có một tia biểu tình, trừ bỏ đôi mày gắt gao nhíu lại, cùng ánh mắt có chút mơ hồ, còn lại cũng không khác bình thường là bao.Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống trong phòng khách, bóng tối như bao phủ lấy cơ thể y. (Do không mở đèn đó..>”