Đế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,…

Quyển 1 - Chương 5: Xuất giá, nói lời từ biệt

Thay Gả, Trốn PhiTác giả: Ảnh Như Mạt HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,… Tất cả hết thảy đều dựa theo kế hoạch ban đầu, tiến triển rất thuận lợi, đảo mắt liền đã đến ngày xuất giá.Tảng sáng ngày mới, bầu trời một mảng xanh nhạt bao la còn khảm thêm mấy viên mây tàn tinh thưa thớt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim chóc kêu ríu rít líu lo.Trong phòng chỉ còn một mình Bộ Phi Ngữ, lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, một mái tóc dài đen nhánh đã được kết đỉnh, trên đỉnh đầu đội mũ phượng hoa lệ, một thân y phục cưới màu lửa đỏ, trang sức lóng lánh, tất cả đều phù trợ tô điểm cho nàng xinh đẹp đến động lòng người.Lúc này, một bóng dáng y phục màu xanh bay vào cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, “Chủ tử!”Bộ Phi Ngữ cũng không quay đầu lại hỏi, “Người đã đưa đi rồi sao?””Vâng, Mộc tiểu thư cùng vị Tần công tử kia đã an toàn rời khỏi thành.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía ngoài phòng, lại nói, “Diệp Linh Lung cũng đã ở bên ngoài ngăn trở phu thê thừa tướng, nói rằng tiểu thư tâm tình không tốt, nên không muốn nhìn thấy bọn họ.””Uhm, vậy là tốt rồi.” Bộ Phi Ngữ nói xong lại hướng về phía gương đồng, tinh tế kiểm tra lại lần nữa,“Ta nhờ ngươi đi lấy vật đó, ngươi đã mang tới chưa?””Chủ tử, người thật muốn dùng vật này sao?” Hoa Mộng Dao đầu mày cau lại, đem vân đan từ trong tay đưa tới, đây là đan dược có thể làm cho người tập võ tạm thời không có nội lực, thường ngày dược này đều chế ra là để đối phó với kẻ địch, mà hiện giờ chủ tử lại muốn dùng nó cho mình, nàng tự khắc hiểu ý đồ của Bộ Phi Ngữ, dù sao đi nữa, người có nội lực, mạch đập, hô hấp,bước chân đi đều cũng không giống với người bình thường, vị thiên kim tướng phủ này không hề biết võ công, nếu không làm như vậy, tất nhiên sẽ bị người khác dễ dàng nhìn thấu.Bộ Phi Ngữ tiện tay tiếp nhận lấy, đổ ra một viên rồi ăn vào, chỉ một lát sau, vùng đan điền đã cảm thấy trống rỗng, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Mộng Dao, thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút khó chịu, nàng biết nàng ấy trong lòng cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nên liền nói, “Yên tâm đi, ta đây là đi lấy chồng, lại không phải là đi giết người, cho nên cần gì phải dùng tới nội lực?””Vậy việc này, về phía cung chủ bên kia, chúng ta làm sao có thể ứng phó? Chủ tử làm như vậy thật sự là hoang đường a!” Hoa Mộng Dao giận giữ nói ra, “Cung chủ sớm có lệnh cấm, tuyệt đối không thể cùng hoàng thất có lui tới, một khi phát hiện liền phế bỏ võ công, trục xuất Ám Cung!””Việc này ta đương nhiên biết rõ.” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cho nên a, chúng ta không thể để cho sư phụ biết được, nhanh chóng lấy được hưu thư rồi rời đi, làm như thế, thần không biết quỷ không hay. Phải rồi, ta vài ngày trước đó, có nhờ ngươi đi điều tra một chút chuyện liên quan đến Tuyên vương, vậy có tiến triển gì không?””Uhm.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn, trước hết rót cho mình chén nước trà, rồi mới lên tiếng, “Tuyên vương là tam hoàng tử của đương kim hoàng thượng, hắn liên tục nhận được sự thụ sủng của tiên hoàng, nghe nói là bởi vì mẫu thân của hắn chính là sủng quan của hậu cung Hàn quý phi, đáng tiếc năm năm trước đã vì bệnh nặng mà qua đời.”Hoa Mộng Dao nói đến chỗ này, nhìn thoáng qua người đang ngồi trước bàn trang điểm, thấy nàng ấy cầm lấy bút vẽ mi, nhìn vào gương đồng, cẩn thận tỉ mỉ phác họa, việc nàng lập tức phải gả đi cho người khác so với việc dịch dung kia càng làm nàng ta hứng thú, Hoa Mộng Dao than một tiếng, tiếp tục nói,“Nhưng mà, nhắc đến cũng thật kỳ quái, Tuyên vương này mặc dù được hoàng thượng sủng ái vô cùng, nhưng ở trong triều đình lại không một chút chức quyền gì, ngày thường cũng không lâm triều, trừ phi trong cung có lễ mừng thiết yến, hắn mới tiến cung, dần dà, dân chúng trong hoàng thành đế đô này đều gọi hắn là vương gia nhàn tản, ta chỉ có thể điều tra đến đó, còn lại cái gì cũng không biết.””A? Vương gia nhàn tản sao…” Bộ Phi Ngữ híp híp mắt, tựa hồ đang tính toán chuyện gì đó, Hoa Mộng Dao thấy vậy liền gấp rút đi tới gần phía trước, bừng bừng hưng trí hỏi, “Chủ tử có phải là đang nghĩ đến làm cách nào lấy được hưu thư đúng không?”Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, “Tạm thời không có.”Hoa Mộng Dao lập tức đứng hình, nổi giận lui trở về, Bộ Phi Ngữ liền gấp rút trấn an, “Đừng nản chí, muốn làm cho một người thích mình có lẽ sẽ không dễ dàng, nhưng để làm cho người ta chán ghét, thì ta hiển nhiên sẽ có rất nhiều cách! Hơn nữa, Tuyên vương kia mặc dù rất được thánh sủng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một vương gia nhàn tản thôi, có cái gì mà khó đối phó?”Hoa Mộng Dao thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nàng hiểu rõ quyết định của gia chủ nhà mình, một khi chủ tử đã quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi, sau này nàng cũng không biết là phúc hay họa.Bộ Phi Ngữ liền nghĩ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Về sau chuyện có liên quan đến Thiên Ảnh Các, ngươi liền giao cho Mộng Ành đi làm đi, nếu như nàng ta có hỏi về tung tích của ta, ngươi liền nói với nàng ấy, là ta có việc phải đi ra ngoài một thời gian, không thể thường xuyên đến Nhiễu Hương Các được.””Vâng“. Hoa Mộng Dao lại rầu rĩ không vui gật gật đầu.

Tất cả hết thảy đều dựa theo kế hoạch ban đầu, tiến triển rất thuận lợi, đảo mắt liền đã đến ngày xuất giá.

Tảng sáng ngày mới, bầu trời một mảng xanh nhạt bao la còn khảm
thêm mấy viên mây tàn tinh thưa thớt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn
truyền đến tiếng chim chóc kêu ríu rít líu lo.

Trong phòng chỉ còn một mình Bộ Phi Ngữ, lẳng lặng ngồi trước
bàn trang điểm, một mái tóc dài đen nhánh đã được kết đỉnh, trên đỉnh
đầu đội mũ phượng hoa lệ, một thân y phục cưới màu lửa đỏ, trang sức
lóng lánh, tất cả đều phù trợ tô điểm cho nàng xinh đẹp đến động lòng
người.

Lúc này, một bóng dáng y phục màu xanh bay vào cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, “Chủ tử!”

Bộ Phi Ngữ cũng không quay đầu lại hỏi, “Người đã đưa đi rồi sao?”

”Vâng, Mộc tiểu thư cùng vị Tần công tử kia đã an toàn rời khỏi
thành.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía ngoài phòng, lại nói, “Diệp Linh Lung cũng đã ở bên ngoài ngăn trở phu thê thừa tướng, nói
rằng tiểu thư tâm tình không tốt, nên không muốn nhìn thấy bọn họ.”

”Uhm, vậy là tốt rồi.” Bộ Phi Ngữ nói xong lại hướng về phía
gương đồng, tinh tế kiểm tra lại lần nữa,“Ta nhờ ngươi đi lấy vật đó,
ngươi đã mang tới chưa?”

”Chủ tử, người thật muốn dùng vật này sao?” Hoa Mộng Dao đầu mày cau lại, đem vân đan từ trong tay đưa tới, đây là đan dược có thể làm
cho người tập võ tạm thời không có nội lực, thường ngày dược này đều chế ra là để đối phó với kẻ địch, mà hiện giờ chủ tử lại muốn dùng nó cho
mình, nàng tự khắc hiểu ý đồ của Bộ Phi Ngữ, dù sao đi nữa, người có nội lực, mạch đập, hô hấp,bước chân đi đều cũng không giống với người bình
thường, vị thiên kim tướng phủ này không hề biết võ công, nếu không làm
như vậy, tất nhiên sẽ bị người khác dễ dàng nhìn thấu.

Bộ Phi Ngữ tiện tay tiếp nhận lấy, đổ ra một viên rồi ăn vào,
chỉ một lát sau, vùng đan điền đã cảm thấy trống rỗng, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Mộng Dao, thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút khó chịu, nàng biết
nàng ấy trong lòng cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nên liền nói, “Yên tâm
đi, ta đây là đi lấy chồng, lại không phải là đi giết người, cho nên cần gì phải dùng tới nội lực?”

”Vậy việc này, về phía cung chủ bên kia, chúng ta làm sao có thể ứng phó? Chủ tử làm như vậy thật sự là hoang đường a!” Hoa Mộng Dao
giận giữ nói ra, “Cung chủ sớm có lệnh cấm, tuyệt đối không thể cùng
hoàng thất có lui tới, một khi phát hiện liền phế bỏ võ công, trục xuất
Ám Cung!”

”Việc này ta đương nhiên biết rõ.” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ nhẹ
nhàng cười một tiếng, “Cho nên a, chúng ta không thể để cho sư phụ biết
được, nhanh chóng lấy được hưu thư rồi rời đi, làm như thế, thần không
biết quỷ không hay. Phải rồi, ta vài ngày trước đó, có nhờ ngươi đi điều tra một chút chuyện liên quan đến Tuyên vương, vậy có tiến triển gì
không?”

”Uhm.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn, trước
hết rót cho mình chén nước trà, rồi mới lên tiếng, “Tuyên vương là tam
hoàng tử của đương kim hoàng thượng, hắn liên tục nhận được sự thụ sủng
của tiên hoàng, nghe nói là bởi vì mẫu thân của hắn chính là sủng quan
của hậu cung Hàn quý phi, đáng tiếc năm năm trước đã vì bệnh nặng mà qua đời.”

Hoa Mộng Dao nói đến chỗ này, nhìn thoáng qua người đang ngồi
trước bàn trang điểm, thấy nàng ấy cầm lấy bút vẽ mi, nhìn vào gương
đồng, cẩn thận tỉ mỉ phác họa, việc nàng lập tức phải gả đi cho người
khác so với việc dịch dung kia càng làm nàng ta hứng thú, Hoa Mộng Dao
than một tiếng, tiếp tục nói,“Nhưng mà, nhắc đến cũng thật kỳ quái,
Tuyên vương này mặc dù được hoàng thượng sủng ái vô cùng, nhưng ở trong
triều đình lại không một chút chức quyền gì, ngày thường cũng không lâm
triều, trừ phi trong cung có lễ mừng thiết yến, hắn mới tiến cung, dần
dà, dân chúng trong hoàng thành đế đô này đều gọi hắn là vương gia nhàn
tản, ta chỉ có thể điều tra đến đó, còn lại cái gì cũng không biết.”

”A? Vương gia nhàn tản sao…” Bộ Phi Ngữ híp híp mắt, tựa hồ đang tính toán chuyện gì đó, Hoa Mộng Dao thấy vậy liền gấp rút đi tới gần
phía trước, bừng bừng hưng trí hỏi, “Chủ tử có phải là đang nghĩ đến làm cách nào lấy được hưu thư đúng không?”

Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, “Tạm thời không có.”

Hoa Mộng Dao lập tức đứng hình, nổi giận lui trở về, Bộ Phi Ngữ
liền gấp rút trấn an, “Đừng nản chí, muốn làm cho một người thích mình
có lẽ sẽ không dễ dàng, nhưng để làm cho người ta chán ghét, thì ta hiển nhiên sẽ có rất nhiều cách! Hơn nữa, Tuyên vương kia mặc dù rất được
thánh sủng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một vương gia nhàn tản thôi, có cái gì mà khó đối phó?”

Hoa Mộng Dao thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nàng hiểu rõ quyết định của gia chủ nhà mình, một khi chủ tử đã quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi, sau này nàng cũng không biết là phúc hay họa.

Bộ Phi Ngữ liền nghĩ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, vẻ mặt
nghiêm túc nói, “Về sau chuyện có liên quan đến Thiên Ảnh Các, ngươi
liền giao cho Mộng Ành đi làm đi, nếu như nàng ta có hỏi về tung tích
của ta, ngươi liền nói với nàng ấy, là ta có việc phải đi ra ngoài một
thời gian, không thể thường xuyên đến Nhiễu Hương Các được.”

”Vâng“. Hoa Mộng Dao lại rầu rĩ không vui gật gật đầu.

Thay Gả, Trốn PhiTác giả: Ảnh Như Mạt HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,… Tất cả hết thảy đều dựa theo kế hoạch ban đầu, tiến triển rất thuận lợi, đảo mắt liền đã đến ngày xuất giá.Tảng sáng ngày mới, bầu trời một mảng xanh nhạt bao la còn khảm thêm mấy viên mây tàn tinh thưa thớt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim chóc kêu ríu rít líu lo.Trong phòng chỉ còn một mình Bộ Phi Ngữ, lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, một mái tóc dài đen nhánh đã được kết đỉnh, trên đỉnh đầu đội mũ phượng hoa lệ, một thân y phục cưới màu lửa đỏ, trang sức lóng lánh, tất cả đều phù trợ tô điểm cho nàng xinh đẹp đến động lòng người.Lúc này, một bóng dáng y phục màu xanh bay vào cửa sổ, rồi nhẹ nhàng đáp xuống, “Chủ tử!”Bộ Phi Ngữ cũng không quay đầu lại hỏi, “Người đã đưa đi rồi sao?””Vâng, Mộc tiểu thư cùng vị Tần công tử kia đã an toàn rời khỏi thành.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía ngoài phòng, lại nói, “Diệp Linh Lung cũng đã ở bên ngoài ngăn trở phu thê thừa tướng, nói rằng tiểu thư tâm tình không tốt, nên không muốn nhìn thấy bọn họ.””Uhm, vậy là tốt rồi.” Bộ Phi Ngữ nói xong lại hướng về phía gương đồng, tinh tế kiểm tra lại lần nữa,“Ta nhờ ngươi đi lấy vật đó, ngươi đã mang tới chưa?””Chủ tử, người thật muốn dùng vật này sao?” Hoa Mộng Dao đầu mày cau lại, đem vân đan từ trong tay đưa tới, đây là đan dược có thể làm cho người tập võ tạm thời không có nội lực, thường ngày dược này đều chế ra là để đối phó với kẻ địch, mà hiện giờ chủ tử lại muốn dùng nó cho mình, nàng tự khắc hiểu ý đồ của Bộ Phi Ngữ, dù sao đi nữa, người có nội lực, mạch đập, hô hấp,bước chân đi đều cũng không giống với người bình thường, vị thiên kim tướng phủ này không hề biết võ công, nếu không làm như vậy, tất nhiên sẽ bị người khác dễ dàng nhìn thấu.Bộ Phi Ngữ tiện tay tiếp nhận lấy, đổ ra một viên rồi ăn vào, chỉ một lát sau, vùng đan điền đã cảm thấy trống rỗng, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Mộng Dao, thấy vẻ mặt nàng tựa hồ có chút khó chịu, nàng biết nàng ấy trong lòng cũng chỉ là lo lắng cho nàng, nên liền nói, “Yên tâm đi, ta đây là đi lấy chồng, lại không phải là đi giết người, cho nên cần gì phải dùng tới nội lực?””Vậy việc này, về phía cung chủ bên kia, chúng ta làm sao có thể ứng phó? Chủ tử làm như vậy thật sự là hoang đường a!” Hoa Mộng Dao giận giữ nói ra, “Cung chủ sớm có lệnh cấm, tuyệt đối không thể cùng hoàng thất có lui tới, một khi phát hiện liền phế bỏ võ công, trục xuất Ám Cung!””Việc này ta đương nhiên biết rõ.” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cho nên a, chúng ta không thể để cho sư phụ biết được, nhanh chóng lấy được hưu thư rồi rời đi, làm như thế, thần không biết quỷ không hay. Phải rồi, ta vài ngày trước đó, có nhờ ngươi đi điều tra một chút chuyện liên quan đến Tuyên vương, vậy có tiến triển gì không?””Uhm.” Hoa Mộng Dao nhẹ gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn, trước hết rót cho mình chén nước trà, rồi mới lên tiếng, “Tuyên vương là tam hoàng tử của đương kim hoàng thượng, hắn liên tục nhận được sự thụ sủng của tiên hoàng, nghe nói là bởi vì mẫu thân của hắn chính là sủng quan của hậu cung Hàn quý phi, đáng tiếc năm năm trước đã vì bệnh nặng mà qua đời.”Hoa Mộng Dao nói đến chỗ này, nhìn thoáng qua người đang ngồi trước bàn trang điểm, thấy nàng ấy cầm lấy bút vẽ mi, nhìn vào gương đồng, cẩn thận tỉ mỉ phác họa, việc nàng lập tức phải gả đi cho người khác so với việc dịch dung kia càng làm nàng ta hứng thú, Hoa Mộng Dao than một tiếng, tiếp tục nói,“Nhưng mà, nhắc đến cũng thật kỳ quái, Tuyên vương này mặc dù được hoàng thượng sủng ái vô cùng, nhưng ở trong triều đình lại không một chút chức quyền gì, ngày thường cũng không lâm triều, trừ phi trong cung có lễ mừng thiết yến, hắn mới tiến cung, dần dà, dân chúng trong hoàng thành đế đô này đều gọi hắn là vương gia nhàn tản, ta chỉ có thể điều tra đến đó, còn lại cái gì cũng không biết.””A? Vương gia nhàn tản sao…” Bộ Phi Ngữ híp híp mắt, tựa hồ đang tính toán chuyện gì đó, Hoa Mộng Dao thấy vậy liền gấp rút đi tới gần phía trước, bừng bừng hưng trí hỏi, “Chủ tử có phải là đang nghĩ đến làm cách nào lấy được hưu thư đúng không?”Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, “Tạm thời không có.”Hoa Mộng Dao lập tức đứng hình, nổi giận lui trở về, Bộ Phi Ngữ liền gấp rút trấn an, “Đừng nản chí, muốn làm cho một người thích mình có lẽ sẽ không dễ dàng, nhưng để làm cho người ta chán ghét, thì ta hiển nhiên sẽ có rất nhiều cách! Hơn nữa, Tuyên vương kia mặc dù rất được thánh sủng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một vương gia nhàn tản thôi, có cái gì mà khó đối phó?”Hoa Mộng Dao thấy vậy, cũng không nói gì nữa, nàng hiểu rõ quyết định của gia chủ nhà mình, một khi chủ tử đã quyết định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi, sau này nàng cũng không biết là phúc hay họa.Bộ Phi Ngữ liền nghĩ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Về sau chuyện có liên quan đến Thiên Ảnh Các, ngươi liền giao cho Mộng Ành đi làm đi, nếu như nàng ta có hỏi về tung tích của ta, ngươi liền nói với nàng ấy, là ta có việc phải đi ra ngoài một thời gian, không thể thường xuyên đến Nhiễu Hương Các được.””Vâng“. Hoa Mộng Dao lại rầu rĩ không vui gật gật đầu.

Quyển 1 - Chương 5: Xuất giá, nói lời từ biệt