Đế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,…

Quyển 1 - Chương 25: Mẹ con ôm nhau

Thay Gả, Trốn PhiTác giả: Ảnh Như Mạt HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,… Vừa bước vào trong phòng, nàng liền ngửi thấy một mùi thuốc đặc trưng, trên giường lẳng lặng một người nữ nhân nằm đó, hai đầu lông mày mang theo tia sắc nhợt nhạt, sắc mặt vì bệnh đã trắng bệch như tờ giấy.”Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuốngAn Cẩn Dung mi mắt khẽ giật, mở mắt ra, nhìn thấy rõ người trước mắt, trên mặt tái nhợt đã lộ ra tia mừng rỡ, “Nhiên nhi, ngươi đã đến rồi.””Vâng, mẫu thân trong người đã khá hơn chút nào không?” Bộ Phi Ngữ lo lắng nhìn nàng, nhớ rõ lần trước về lại mặt, lần đó nàng nhìn thấy thừa tướng phu nhân dung mạo đoan trang, dung quang tỏa sáng, chỉ mới qua nửa tháng, sao có thể bệnh thành ra như vậy rồi?”Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng.” An Cận Dung suy yếu khoát tay nói, “Đỡ mẫu thân ngồi dậy được không?””Vâng.” Bộ Phi Ngữ đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy thừa tướng phu nhân, nàng một mực nhu thuận cúi đầu cũng không biết nên nói gì mới phải.Sau một hồi trầm mặc, An Cẩn Dung đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, nức nở nói, “Mẫu thân biết rõ, ngươi nhất định là đang trách ta và cha ngươi, lúc trước chia rẽ ngươi và Tần Hạo Trạch, lại ép ngươi bức gả cho Tuyên vương, khụ khụ…khụ khụ…””Mẫu thân!” Bộ Phi Ngữ có chút bối rối, nhè nhẹ vỗ về lưng của bà, nàng tinh tường phát hiện bà đang run.”Là người học y, thân thể của mình như thế nào, mẫu thân như ta liền rõ nhất.” Ánh mắt của An Cẩn Dung nhẹ nhàng rơi trên dung nhan xinh đẹp ấy, lời nói ôn như tựa như đang nói với àng nhưng cũng tựa như đang nói với một người nào đó, “ Có lẽ ngày nào đó mẫu thân sẽ rời đất xa trời, ta cái gì cũng buông bỏ được, duy nhất chỉ có con là ta không bỏ được. Ta thật không biết ngươi hiện giờ có tốt hay không? Đã tìm được chỗ dựa vững chắc chưa? Đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”Bộ Phi Ngữ cảm thấy cả kinh, liền mạnh mẽ ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt tiều tụy ấy, trong mắt chứa chan tình yêu thương vô hạn. Ánh mắt này khiến nàng chợt nhớ đến trận lửa lớn của mười lăm năm trước, nàng còn nhớ rất rõ người nữ tử đã đắp cái nắp trên thùng gỗ, chính là mẹ ruột của nàng, ánh mắt bà nhìn nàng lúc đó cũng giống như mẫu thân bây giờ.Tim nàng chợt run lên, con mắt giờ đã có chút ướt át, kìm lòng không đặng mà đưa tay ôm lấy bả vai của An Cẩn Dung, đầu tựa vào trong ngực bà, giống như là trở về thời thơ ấu, nàng thật sự cũng rất thích rúc vào lòng mẹ như thế. Dù người trước mắt không phải là mẫu thân nàng, nàng cũng muốn ôn lại cái ôm ấm áp mà đáng lẽ sớm đã không thuộc về nàng.”Mẫu thân, đừng nói bậy! Người sẽ nhất định sống lâu trăm tuổi mà.” Nàng nhịn không được mà khóc to, Mộc Yên Nhiên không thể chân chính nói với mẫu thân của nàng những lời này thì để nàng nói thay đi, “Nhiên nhi không trách phụ thân và mẫu thân, hiện tại ta sống rất tốt, cùng người mình yêu trải qua những tháng ngày hạnh phúc, mẫu thân không cần lo lắng cho ta.”An Cẩn Dung hơi sững sờ, nhìn cô gái áo tím đang khóc đến rối loạn trong lòng bà, tâm tình vui mừng cười cười, như đang trấn an một đứa nhỏ vậy, bà nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, “Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, mẫu thân đã an tâm rồi.”Sở Lăng Yên nãy giờ đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trên giường, đôi mắt thâm thúy khiến người khác không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.Ra khỏi Mộc phủ, trên xe ngựa để trở về, thần sắc Bộ Phi Ngữ ngưng trọng cúi đầu, trong đầu chỉ toàn là giọng nói, cử chỉ, tướng mạo của thừa tướng phu nhân, dung nhan tái nhợt cùng ánh mắt thương yêu, lời nói ôn nhu khiến trong lòng nàng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.”Nàng…có khỏe không?” Sở Lăng Yên ân cần hỏi.Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một hồi, mới nói ra, “Vương gia, ngày mai ta muốn lên núi Vân An vì mẫu thân dâng hương cầu phúc.”Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, “Được, ngày mai ta cùng nàng đi.”Bộ Phi Ngữ kinh ngạc chớp mắt một cái, hắn vừa nãy nói gì? Còn tự xưng “ta” mà không phải là “bản vương” với nàng nữa chứ. Sự thay đổi này khiến nàng có chút không thích ứng được nha, Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lắm mới có thể cười tươi nói, “Đa tạ vương gia“.

Vừa bước vào trong phòng, nàng liền ngửi thấy một mùi thuốc đặc trưng, trên giường lẳng lặng một người nữ nhân nằm đó, hai đầu lông mày mang theo tia sắc nhợt nhạt, sắc mặt vì bệnh đã trắng bệch như tờ giấy.

”Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuống

An Cẩn Dung mi mắt khẽ giật, mở mắt ra, nhìn thấy rõ người trước mắt, trên mặt tái nhợt đã lộ ra tia mừng rỡ, “Nhiên nhi, ngươi đã đến rồi.”

”Vâng, mẫu thân trong người đã khá hơn chút nào không?” Bộ Phi Ngữ lo lắng nhìn nàng, nhớ rõ lần trước về lại mặt, lần đó nàng nhìn thấy thừa tướng phu nhân dung mạo đoan trang, dung quang tỏa sáng, chỉ mới qua nửa tháng, sao có thể bệnh thành ra như vậy rồi?

”Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng.” An Cận Dung suy yếu khoát tay nói, “Đỡ mẫu thân ngồi dậy được không?”

”Vâng.” Bộ Phi Ngữ đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy thừa tướng phu nhân, nàng một mực nhu thuận cúi đầu cũng không biết nên nói gì mới phải.

Sau một hồi trầm mặc, An Cẩn Dung đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, nức nở nói, “Mẫu thân biết rõ, ngươi nhất định là đang trách ta và cha ngươi, lúc trước chia rẽ ngươi và Tần Hạo Trạch, lại ép ngươi bức gả cho Tuyên vương, khụ khụ…khụ khụ…”

”Mẫu thân!” Bộ Phi Ngữ có chút bối rối, nhè nhẹ vỗ về lưng của bà, nàng tinh tường phát hiện bà đang run.

”Là người học y, thân thể của mình như thế nào, mẫu thân như ta liền rõ nhất.” Ánh mắt của An Cẩn Dung nhẹ nhàng rơi trên dung nhan xinh đẹp ấy, lời nói ôn như tựa như đang nói với àng nhưng cũng tựa như đang nói với một người nào đó, “ Có lẽ ngày nào đó mẫu thân sẽ rời đất xa trời, ta cái gì cũng buông bỏ được, duy nhất chỉ có con là ta không bỏ được. Ta thật không biết ngươi hiện giờ có tốt hay không? Đã tìm được chỗ dựa vững chắc chưa? Đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”

Bộ Phi Ngữ cảm thấy cả kinh, liền mạnh mẽ ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt tiều tụy ấy, trong mắt chứa chan tình yêu thương vô hạn. Ánh mắt này khiến nàng chợt nhớ đến trận lửa lớn của mười lăm năm trước, nàng còn nhớ rất rõ người nữ tử đã đắp cái nắp trên thùng gỗ, chính là mẹ ruột của nàng, ánh mắt bà nhìn nàng lúc đó cũng giống như mẫu thân bây giờ.

Tim nàng chợt run lên, con mắt giờ đã có chút ướt át, kìm lòng không đặng mà đưa tay ôm lấy bả vai của An Cẩn Dung, đầu tựa vào trong ngực bà, giống như là trở về thời thơ ấu, nàng thật sự cũng rất thích rúc vào lòng mẹ như thế. Dù người trước mắt không phải là mẫu thân nàng, nàng cũng muốn ôn lại cái ôm ấm áp mà đáng lẽ sớm đã không thuộc về nàng.

”Mẫu thân, đừng nói bậy! Người sẽ nhất định sống lâu trăm tuổi mà.” Nàng nhịn không được mà khóc to, Mộc Yên Nhiên không thể chân chính nói với mẫu thân của nàng những lời này thì để nàng nói thay đi, “Nhiên nhi không trách phụ thân và mẫu thân, hiện tại ta sống rất tốt, cùng người mình yêu trải qua những tháng ngày hạnh phúc, mẫu thân không cần lo lắng cho ta.”

An Cẩn Dung hơi sững sờ, nhìn cô gái áo tím đang khóc đến rối loạn trong lòng bà, tâm tình vui mừng cười cười, như đang trấn an một đứa nhỏ vậy, bà nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, “Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, mẫu thân đã an tâm rồi.”

Sở Lăng Yên nãy giờ đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trên giường, đôi mắt thâm thúy khiến người khác không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.

Ra khỏi Mộc phủ, trên xe ngựa để trở về, thần sắc Bộ Phi Ngữ ngưng trọng cúi đầu, trong đầu chỉ toàn là giọng nói, cử chỉ, tướng mạo của thừa tướng phu nhân, dung nhan tái nhợt cùng ánh mắt thương yêu, lời nói ôn nhu khiến trong lòng nàng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.

”Nàng…có khỏe không?” Sở Lăng Yên ân cần hỏi.

Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một hồi, mới nói ra, “Vương gia, ngày mai ta muốn lên núi Vân An vì mẫu thân dâng hương cầu phúc.”

Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, “Được, ngày mai ta cùng nàng đi.”

Bộ Phi Ngữ kinh ngạc chớp mắt một cái, hắn vừa nãy nói gì? Còn tự xưng “ta” mà không phải là “bản vương” với nàng nữa chứ. Sự thay đổi này khiến nàng có chút không thích ứng được nha, Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lắm mới có thể cười tươi nói, “Đa tạ vương gia“.

Thay Gả, Trốn PhiTác giả: Ảnh Như Mạt HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐế đô Già quốc, năm sơ nguyên mười lăm. Lúc này đã là đêm khuya yên tĩnh, các cửa hàng hai bên đường phố đều đã đóng cửa. Một đường phố cổ thật dài, chỉ còn lại duy nhất một người phu canh, tay cầm mộc trói, lảo đảo đi tới, gõ vào đồng la, âm cuối đồng la một tiếng phát ra thật dài. Tiếng vang loảng xoảng, tại nơi đầu đường không người này, âm thanh nghe qua hết sức là bén nhọn. Ở khúc quanh, trong không gian tĩnh mịch, có một cô gái bước chân đi nhanh, không một tiếng động, lặng yên trong gió. Nàng một thân hắc y nam trang, chiếc khăn che mặt màu đen cũng đã bịt kín nửa gương mặt nàng, chỉ hé lộ ra một đôi mắt trong suốt như nước. Ánh mắt nàng lanh lẹ đánh giá sơ sài cảnh vật chung quanh, mũi chân nhẹ nhàng, xoay người nhảy lên nóc nhà. Cúi thấp người, cấp tốc bôn tẩu, bước chân nhẹ nhàng, trong chớp mắt liền đã không còn thấy bóng dáng, nàng biến mất ngay tại cổng phủ phía trước. ”Ngươi…Ngươi là ai …?” Trong thiên lao, cách hàng rào, một người nam tử trung niên, hai mắt hoảng sợ,… Vừa bước vào trong phòng, nàng liền ngửi thấy một mùi thuốc đặc trưng, trên giường lẳng lặng một người nữ nhân nằm đó, hai đầu lông mày mang theo tia sắc nhợt nhạt, sắc mặt vì bệnh đã trắng bệch như tờ giấy.”Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuốngAn Cẩn Dung mi mắt khẽ giật, mở mắt ra, nhìn thấy rõ người trước mắt, trên mặt tái nhợt đã lộ ra tia mừng rỡ, “Nhiên nhi, ngươi đã đến rồi.””Vâng, mẫu thân trong người đã khá hơn chút nào không?” Bộ Phi Ngữ lo lắng nhìn nàng, nhớ rõ lần trước về lại mặt, lần đó nàng nhìn thấy thừa tướng phu nhân dung mạo đoan trang, dung quang tỏa sáng, chỉ mới qua nửa tháng, sao có thể bệnh thành ra như vậy rồi?”Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng.” An Cận Dung suy yếu khoát tay nói, “Đỡ mẫu thân ngồi dậy được không?””Vâng.” Bộ Phi Ngữ đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy thừa tướng phu nhân, nàng một mực nhu thuận cúi đầu cũng không biết nên nói gì mới phải.Sau một hồi trầm mặc, An Cẩn Dung đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, nức nở nói, “Mẫu thân biết rõ, ngươi nhất định là đang trách ta và cha ngươi, lúc trước chia rẽ ngươi và Tần Hạo Trạch, lại ép ngươi bức gả cho Tuyên vương, khụ khụ…khụ khụ…””Mẫu thân!” Bộ Phi Ngữ có chút bối rối, nhè nhẹ vỗ về lưng của bà, nàng tinh tường phát hiện bà đang run.”Là người học y, thân thể của mình như thế nào, mẫu thân như ta liền rõ nhất.” Ánh mắt của An Cẩn Dung nhẹ nhàng rơi trên dung nhan xinh đẹp ấy, lời nói ôn như tựa như đang nói với àng nhưng cũng tựa như đang nói với một người nào đó, “ Có lẽ ngày nào đó mẫu thân sẽ rời đất xa trời, ta cái gì cũng buông bỏ được, duy nhất chỉ có con là ta không bỏ được. Ta thật không biết ngươi hiện giờ có tốt hay không? Đã tìm được chỗ dựa vững chắc chưa? Đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”Bộ Phi Ngữ cảm thấy cả kinh, liền mạnh mẽ ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt tiều tụy ấy, trong mắt chứa chan tình yêu thương vô hạn. Ánh mắt này khiến nàng chợt nhớ đến trận lửa lớn của mười lăm năm trước, nàng còn nhớ rất rõ người nữ tử đã đắp cái nắp trên thùng gỗ, chính là mẹ ruột của nàng, ánh mắt bà nhìn nàng lúc đó cũng giống như mẫu thân bây giờ.Tim nàng chợt run lên, con mắt giờ đã có chút ướt át, kìm lòng không đặng mà đưa tay ôm lấy bả vai của An Cẩn Dung, đầu tựa vào trong ngực bà, giống như là trở về thời thơ ấu, nàng thật sự cũng rất thích rúc vào lòng mẹ như thế. Dù người trước mắt không phải là mẫu thân nàng, nàng cũng muốn ôn lại cái ôm ấm áp mà đáng lẽ sớm đã không thuộc về nàng.”Mẫu thân, đừng nói bậy! Người sẽ nhất định sống lâu trăm tuổi mà.” Nàng nhịn không được mà khóc to, Mộc Yên Nhiên không thể chân chính nói với mẫu thân của nàng những lời này thì để nàng nói thay đi, “Nhiên nhi không trách phụ thân và mẫu thân, hiện tại ta sống rất tốt, cùng người mình yêu trải qua những tháng ngày hạnh phúc, mẫu thân không cần lo lắng cho ta.”An Cẩn Dung hơi sững sờ, nhìn cô gái áo tím đang khóc đến rối loạn trong lòng bà, tâm tình vui mừng cười cười, như đang trấn an một đứa nhỏ vậy, bà nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, “Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, mẫu thân đã an tâm rồi.”Sở Lăng Yên nãy giờ đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang ôm nhau trên giường, đôi mắt thâm thúy khiến người khác không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.Ra khỏi Mộc phủ, trên xe ngựa để trở về, thần sắc Bộ Phi Ngữ ngưng trọng cúi đầu, trong đầu chỉ toàn là giọng nói, cử chỉ, tướng mạo của thừa tướng phu nhân, dung nhan tái nhợt cùng ánh mắt thương yêu, lời nói ôn nhu khiến trong lòng nàng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.”Nàng…có khỏe không?” Sở Lăng Yên ân cần hỏi.Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn hắn, do dự một hồi, mới nói ra, “Vương gia, ngày mai ta muốn lên núi Vân An vì mẫu thân dâng hương cầu phúc.”Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, “Được, ngày mai ta cùng nàng đi.”Bộ Phi Ngữ kinh ngạc chớp mắt một cái, hắn vừa nãy nói gì? Còn tự xưng “ta” mà không phải là “bản vương” với nàng nữa chứ. Sự thay đổi này khiến nàng có chút không thích ứng được nha, Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lắm mới có thể cười tươi nói, “Đa tạ vương gia“.

Quyển 1 - Chương 25: Mẹ con ôm nhau