Tác giả:

. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ…

Chương 19: Quái vật hồi sinh

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… "Hộc hộc... Chả lẽ.... Mình lại chết... như thế này ư...?""Chỉ tại ngươi, chỉ tại ngươi mà cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vây. Ta sẽ g**t ch*t ngươi!" Tiếng Ma Thụ gào thét y như của một cô gái đang bị sự hận thù chi phối."Cây cối mà cũng biết nói sao?""Đi chết đi!" Sau câu nói là một chiếc dây leo bay nhanh về phía Trấn Thiên.Chết tiệt, không đi được! Trúng độc rồi sao? Nhưng từ lúc nào?... Chả lẽ là roi mây của nó?... Chết tiệt, ta không cam lòng!"Thật vô dụng!" Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trấn Thiên. Chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất tối sầm mất đi ý thức.Tuy nhiên, trên thực tế thì Trấn Thiên không mất đi ý thức mà là bị thứ khác xâm chiếm. Đó là một chất lỏng đặc màu đỏ nhạt bao phủ khắp từ đầu tới chân. Từ phía sau lưng mọc ra một chái đuôi cũng bằng chất lỏng đó. Đôi mắt vốn màu đen giờ đây trở nên đỏ rực như máu vậy (ai không tưởng tượng ra được thì cứ tưởng tượng đến cảnh Natuto lúc biến thành kyyubi ấy nhưng là một đuôi). Từ miệng Trấn Thiên b*n r* một hỏa cầu đánh tan dây leo của Ma Thụ. Ma Thụ ở đằng kia cũng khiếp sợ nhìn Trấn Thiên. Các dây leo đang định tấn công Trấn Thiên cũng đồng loạt ngừng tấn công mà quay ra bảo vệ Ma Thụ. Đầu các dây leo tụ lại trước Ma Thụ, từ đó hình thành một quả cầu màu đen phóng. Thẳng về phía Trấn Thiên. Hai tay đặt trước mặt, từ lòng bàn tay hình thành một quả cầu màu vàng bay về phía quả màu đen do Ma Thụ phóng đi.Uỳnh.....Khi hai quả vầu va chạm tao ra một vụ nổ lớn bao trùm cả Trấn Thiên và Ma Thụ.Vù vù......Khói bụi tan đi để lại hai đạo thân ảnh đang đứng. Ma Thụ gần như là mất hết sức sống, hình dạng tiêu điều chật vật, cành lá sơ xác hiển nhiên là đã chịu tổn thương lớn. Trấn Thiên bên kia thì lại không như vậy mà lại đứng hiên ngang như không bị gì cả. Vẫn ánh mắt tràn đầy sát khí mà nhìn Ma Thụ. Đột nhiên, Trấn Thiên cất tiếng nói âm trầm:"Ma Thụ, ta thấy ngươi và cái cây Tử Thần kia đều đến từ Trái Đất giống ta nên ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được sống và hóa hình người.""Cái gì tại sao mi biết bọn ta đến từ Trái Đất? Rốt cuộc mi là ai? Mi muốn gì ở bọn ta?""Ta là ai không quan trọng. Quan trong là ta có thể giúp các ngươi biến thành hình người ngay bây giờ. Đổi lại ta muốn các ngươi làm hộ vệ cho ta.""Tại sao ta phải tin ngươi?""Ta không có lí do gì để lừa các ngươi cả. Hơn nữa ta và các ngươi đều trọng sinh từ Trái Đất, ta cũng không muốn đồng hương của mình phải chết sớm.""Được, nhưng nếu ngươi có thể trị cho cậu ấy thì ta mới đi theo ngươi.""Ha ha ha ha, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám ra điều kiện với ta. Được ta chấp nhận."Ngay sau câu nói là một ịt chất lỏng bay ra từ cơ thể Trấn Thiên bay vào Ma Thụ và Tử Thần cây, kèm theo đó là một ít máu. Sau khi khế ước song, chất lỏng màu đỏ lại từ từ biến mất không thấy đâu nữa, mà Ma Thụ và Tử Thần cây đang bị thương cũng liền khỏe lại không bị gì nữa. Hơn nữa chúng còn được bao vây bởi một ánh sáng màu vàng. Sau khi ánh sáng tắt đi để lộ ra hai cô gái khuôn mặt xinh đẹp mặc lục y khoảng 20 tuổi. Rất tiếc, Trấn Thiên lại đang bị bất tỉnh và nằm trên mặt đất nên không thể nhìn thấy được hai kẻ tuyệt mĩ kia.

"Hộc hộc... Chả lẽ.... Mình lại chết... như thế này ư...?"

"Chỉ tại ngươi, chỉ tại ngươi mà cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vây. Ta sẽ g**t ch*t ngươi!" Tiếng Ma Thụ gào thét y như của một cô gái đang bị sự hận thù chi phối.

"Cây cối mà cũng biết nói sao?"

"Đi chết đi!" Sau câu nói là một chiếc dây leo bay nhanh về phía Trấn Thiên.

Chết tiệt, không đi được! Trúng độc rồi sao? Nhưng từ lúc nào?... Chả lẽ là roi mây của nó?... Chết tiệt, ta không cam lòng!

"Thật vô dụng!" Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trấn Thiên. Chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất tối sầm mất đi ý thức.

Tuy nhiên, trên thực tế thì Trấn Thiên không mất đi ý thức mà là bị thứ khác xâm chiếm. Đó là một chất lỏng đặc màu đỏ nhạt bao phủ khắp từ đầu tới chân. Từ phía sau lưng mọc ra một chái đuôi cũng bằng chất lỏng đó. Đôi mắt vốn màu đen giờ đây trở nên đỏ rực như máu vậy (ai không tưởng tượng ra được thì cứ tưởng tượng đến cảnh Natuto lúc biến thành kyyubi ấy nhưng là một đuôi). Từ miệng Trấn Thiên b*n r* một hỏa cầu đánh tan dây leo của Ma Thụ. Ma Thụ ở đằng kia cũng khiếp sợ nhìn Trấn Thiên. Các dây leo đang định tấn công Trấn Thiên cũng đồng loạt ngừng tấn công mà quay ra bảo vệ Ma Thụ. Đầu các dây leo tụ lại trước Ma Thụ, từ đó hình thành một quả cầu màu đen phóng. Thẳng về phía Trấn Thiên. Hai tay đặt trước mặt, từ lòng bàn tay hình thành một quả cầu màu vàng bay về phía quả màu đen do Ma Thụ phóng đi.

Uỳnh.....

Khi hai quả vầu va chạm tao ra một vụ nổ lớn bao trùm cả Trấn Thiên và Ma Thụ.

Vù vù......

Khói bụi tan đi để lại hai đạo thân ảnh đang đứng. Ma Thụ gần như là mất hết sức sống, hình dạng tiêu điều chật vật, cành lá sơ xác hiển nhiên là đã chịu tổn thương lớn. Trấn Thiên bên kia thì lại không như vậy mà lại đứng hiên ngang như không bị gì cả. Vẫn ánh mắt tràn đầy sát khí mà nhìn Ma Thụ. Đột nhiên, Trấn Thiên cất tiếng nói âm trầm:

"Ma Thụ, ta thấy ngươi và cái cây Tử Thần kia đều đến từ Trái Đất giống ta nên ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được sống và hóa hình người."

"Cái gì tại sao mi biết bọn ta đến từ Trái Đất? Rốt cuộc mi là ai? Mi muốn gì ở bọn ta?"

"Ta là ai không quan trọng. Quan trong là ta có thể giúp các ngươi biến thành hình người ngay bây giờ. Đổi lại ta muốn các ngươi làm hộ vệ cho ta."

"Tại sao ta phải tin ngươi?"

"Ta không có lí do gì để lừa các ngươi cả. Hơn nữa ta và các ngươi đều trọng sinh từ Trái Đất, ta cũng không muốn đồng hương của mình phải chết sớm."

"Được, nhưng nếu ngươi có thể trị cho cậu ấy thì ta mới đi theo ngươi."

"Ha ha ha ha, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám ra điều kiện với ta. Được ta chấp nhận."

Ngay sau câu nói là một ịt chất lỏng bay ra từ cơ thể Trấn Thiên bay vào Ma Thụ và Tử Thần cây, kèm theo đó là một ít máu. Sau khi khế ước song, chất lỏng màu đỏ lại từ từ biến mất không thấy đâu nữa, mà Ma Thụ và Tử Thần cây đang bị thương cũng liền khỏe lại không bị gì nữa. Hơn nữa chúng còn được bao vây bởi một ánh sáng màu vàng. Sau khi ánh sáng tắt đi để lộ ra hai cô gái khuôn mặt xinh đẹp mặc lục y khoảng 20 tuổi. Rất tiếc, Trấn Thiên lại đang bị bất tỉnh và nằm trên mặt đất nên không thể nhìn thấy được hai kẻ tuyệt mĩ kia.

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… "Hộc hộc... Chả lẽ.... Mình lại chết... như thế này ư...?""Chỉ tại ngươi, chỉ tại ngươi mà cậu ấy bị thương nghiêm trọng như vây. Ta sẽ g**t ch*t ngươi!" Tiếng Ma Thụ gào thét y như của một cô gái đang bị sự hận thù chi phối."Cây cối mà cũng biết nói sao?""Đi chết đi!" Sau câu nói là một chiếc dây leo bay nhanh về phía Trấn Thiên.Chết tiệt, không đi được! Trúng độc rồi sao? Nhưng từ lúc nào?... Chả lẽ là roi mây của nó?... Chết tiệt, ta không cam lòng!"Thật vô dụng!" Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Trấn Thiên. Chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất tối sầm mất đi ý thức.Tuy nhiên, trên thực tế thì Trấn Thiên không mất đi ý thức mà là bị thứ khác xâm chiếm. Đó là một chất lỏng đặc màu đỏ nhạt bao phủ khắp từ đầu tới chân. Từ phía sau lưng mọc ra một chái đuôi cũng bằng chất lỏng đó. Đôi mắt vốn màu đen giờ đây trở nên đỏ rực như máu vậy (ai không tưởng tượng ra được thì cứ tưởng tượng đến cảnh Natuto lúc biến thành kyyubi ấy nhưng là một đuôi). Từ miệng Trấn Thiên b*n r* một hỏa cầu đánh tan dây leo của Ma Thụ. Ma Thụ ở đằng kia cũng khiếp sợ nhìn Trấn Thiên. Các dây leo đang định tấn công Trấn Thiên cũng đồng loạt ngừng tấn công mà quay ra bảo vệ Ma Thụ. Đầu các dây leo tụ lại trước Ma Thụ, từ đó hình thành một quả cầu màu đen phóng. Thẳng về phía Trấn Thiên. Hai tay đặt trước mặt, từ lòng bàn tay hình thành một quả cầu màu vàng bay về phía quả màu đen do Ma Thụ phóng đi.Uỳnh.....Khi hai quả vầu va chạm tao ra một vụ nổ lớn bao trùm cả Trấn Thiên và Ma Thụ.Vù vù......Khói bụi tan đi để lại hai đạo thân ảnh đang đứng. Ma Thụ gần như là mất hết sức sống, hình dạng tiêu điều chật vật, cành lá sơ xác hiển nhiên là đã chịu tổn thương lớn. Trấn Thiên bên kia thì lại không như vậy mà lại đứng hiên ngang như không bị gì cả. Vẫn ánh mắt tràn đầy sát khí mà nhìn Ma Thụ. Đột nhiên, Trấn Thiên cất tiếng nói âm trầm:"Ma Thụ, ta thấy ngươi và cái cây Tử Thần kia đều đến từ Trái Đất giống ta nên ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để được sống và hóa hình người.""Cái gì tại sao mi biết bọn ta đến từ Trái Đất? Rốt cuộc mi là ai? Mi muốn gì ở bọn ta?""Ta là ai không quan trọng. Quan trong là ta có thể giúp các ngươi biến thành hình người ngay bây giờ. Đổi lại ta muốn các ngươi làm hộ vệ cho ta.""Tại sao ta phải tin ngươi?""Ta không có lí do gì để lừa các ngươi cả. Hơn nữa ta và các ngươi đều trọng sinh từ Trái Đất, ta cũng không muốn đồng hương của mình phải chết sớm.""Được, nhưng nếu ngươi có thể trị cho cậu ấy thì ta mới đi theo ngươi.""Ha ha ha ha, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có kẻ dám ra điều kiện với ta. Được ta chấp nhận."Ngay sau câu nói là một ịt chất lỏng bay ra từ cơ thể Trấn Thiên bay vào Ma Thụ và Tử Thần cây, kèm theo đó là một ít máu. Sau khi khế ước song, chất lỏng màu đỏ lại từ từ biến mất không thấy đâu nữa, mà Ma Thụ và Tử Thần cây đang bị thương cũng liền khỏe lại không bị gì nữa. Hơn nữa chúng còn được bao vây bởi một ánh sáng màu vàng. Sau khi ánh sáng tắt đi để lộ ra hai cô gái khuôn mặt xinh đẹp mặc lục y khoảng 20 tuổi. Rất tiếc, Trấn Thiên lại đang bị bất tỉnh và nằm trên mặt đất nên không thể nhìn thấy được hai kẻ tuyệt mĩ kia.

Chương 19: Quái vật hồi sinh