Tác giả:

. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ…

Chương 33: Đẳng cấp mới

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… "Sao số tôi khổ vậy nè? Muốn đi tìm huynh đệ giải sầu thì họ lại ở hết trong học viện rồi, không có bạn bè, bỏ trốn thì không được. Hay gọi Minh lão ra bàn chút chuyện về tu luyện vậy." Ngồi trong trên giừơng thở ngắn than dài một hồi, Trấn Thiên mới nhớ tới cái lão già mà mình đã nhặt được trước kia ở Di Tích Viễn Cổ."Không cần gọi đâu, ta ở đây rồi này!" Ngay khi vừa mở miệng định gọi thì một giọng nói trềm thấp vang lên chặn đứng câu nói của Trấn Thiên."Hì hì tiền bối, ngài ra ngoài cũng đúng lúc quá ha! Tôi đang định gọi ngài bàn chút chuyện." Gãi đầu ngượng ngùng, Trấn Thiên nói với vẻ nịnh bợ cực kỳ đáng đánh."Ngươi là người đa tính cách chứ không phải là một tính cách nữa rồi! Đừng có mà dùng cái giọng đó mà nói với ta, nổi hết cả da gà." Buông một câu châm chọc, đồng thời liếc trắng mắt nhìn Trấn Thiên."Thôi mà tiền bối, tha thứ cho ta đi mà, lúc nào tôi biếu ngài vài vò rượu thượng đẳng." Đoán mấy lão nhân tính cách quái gở như thế này chắc chắn sẽ thích uống rượu nên quyết định đánh liều."Hừ, ta là hồn ma thì sao mà uống?""Ừ nhỉ! Vậy mấy vò rượu đó ta đành vất đi rồi!" Lắc đầu đáng tiếc, đồng thời bày ra một vẻ mặt vô cùng tiếc hận mấy vò rượu cộng với động tác thở dài càng làm cho vai diễn này của Trấn Thiên càng đạt hiệu quả và đã đánh lung lay lòng của Minh lão."Ấy đừng, cho dù bây giờ ta chưa uống được nhưng sau này chắc chắn sẽ uống!" Nghe Trấn Thiên bảo muốn vất mấy vò rượu ngon đi thì tâm trạng Minh lão thay đổi hẳn."Nếu vậy..." Quả nhiên là thế, mấy lão đầu này tính đã già rồi mà còn thích uống rượu thật không thể nào tưởng tượng nổi, chả lẽ không lo cho sức khỏe của mình sao?"Ài, ngươi đúng là chó má, biết ta thích rượu nên cố tình chơi ta hả?" Thở dài một hơi, lão biết mình không thể nói nổi với cái tên này vì mình đã mắc bẫy liền mặc kệ không thèm quan tâm nữa"Được rồi, vậy ngài liệu có phải là một vị thần tôn chăng?""Thần tôn? Ngươi đang đánh giá quá thấp ta rồi đấy. Ta hiện đang ở mức thần sáng chế 1000 năm!" Minh lão nói với vẻ cực kỳ tự hào."Sao mình chưa nghe bao giờ nhỉ?" Lẩm nhẩm trong miệng nhưng cũng đủ để Minh lão đang dương dương tự đắc nghe được và phải cứng họng."Ngươi thì biết cái gì? Khi một người đạt được qua mức cao cấp nhất của vị diện mà mình sinh sống thì sẽ được đặt chân lên một tầng cao mới mà ở đó người ta không còn phân chia sức mạnh như khi còn ở vị diện nữa mà phân chia dựa theo thực lực!""Chả lẽ ngài cũng là một trong số đó? Trên đời này có rất nhiều vị diện sao?""Đúng vậy, trên đời này có...cũng không nhiều vị diện đâu tại vì cũng không có nhiều người có thể đạt đến thần cấp và lĩnh hội thần cách. Mỗi người khi vượt qua sức mạnh giới hạn của vị diện thì phải mau chóng lĩnh hội thần cách cho riêng mình thì mới có thể chính thức bước vào con đường thần thánh. Những cấp thần mà các ngươi nói hoàn toàn chỉ là dựa vào những ý nghĩ ngu ngốc của các ngươi mà thôi. Chỉ cần một người đã lĩnh hội thần cách thì có thể đánh lại cả trăm người cấp thần tôn ở vị diện này! Tuy nhiên, không phải ai cũng thành công vì trong thời gian lĩnh hội nếu sảy ra dạo sót hoặc không thể lĩnh hội thần cách trong một khoảng thời gian thì sẽ chết rất thảm. Quá trình lĩnh hội cũng phải chịu qua thiên phạt thì mới có thể chính thức lĩnh hội còn không thì chỉ là `thần cách dỏm´! Ta một vị sáng chế thần vì trúng phải bẫy của cái tên chết tiệt kia mà bị hủy hoại thân thể. Sư phụ ta giận chó chém gà ( hình như là giận cá chém thớt nhỉ) bắt nhốt linh hồn ta vào trong Di Tích Viễn Cổ để phạt ta!"

"Sao số tôi khổ vậy nè? Muốn đi tìm huynh đệ giải sầu thì họ lại ở hết trong học viện rồi, không có bạn bè, bỏ trốn thì không được. Hay gọi Minh lão ra bàn chút chuyện về tu luyện vậy." Ngồi trong trên giừơng thở ngắn than dài một hồi, Trấn Thiên mới nhớ tới cái lão già mà mình đã nhặt được trước kia ở Di Tích Viễn Cổ.

"Không cần gọi đâu, ta ở đây rồi này!" Ngay khi vừa mở miệng định gọi thì một giọng nói trềm thấp vang lên chặn đứng câu nói của Trấn Thiên.

"Hì hì tiền bối, ngài ra ngoài cũng đúng lúc quá ha! Tôi đang định gọi ngài bàn chút chuyện." Gãi đầu ngượng ngùng, Trấn Thiên nói với vẻ nịnh bợ cực kỳ đáng đánh.

"Ngươi là người đa tính cách chứ không phải là một tính cách nữa rồi! Đừng có mà dùng cái giọng đó mà nói với ta, nổi hết cả da gà." Buông một câu châm chọc, đồng thời liếc trắng mắt nhìn Trấn Thiên.

"Thôi mà tiền bối, tha thứ cho ta đi mà, lúc nào tôi biếu ngài vài vò rượu thượng đẳng." Đoán mấy lão nhân tính cách quái gở như thế này chắc chắn sẽ thích uống rượu nên quyết định đánh liều.

"Hừ, ta là hồn ma thì sao mà uống?"

"Ừ nhỉ! Vậy mấy vò rượu đó ta đành vất đi rồi!" Lắc đầu đáng tiếc, đồng thời bày ra một vẻ mặt vô cùng tiếc hận mấy vò rượu cộng với động tác thở dài càng làm cho vai diễn này của Trấn Thiên càng đạt hiệu quả và đã đánh lung lay lòng của Minh lão.

"Ấy đừng, cho dù bây giờ ta chưa uống được nhưng sau này chắc chắn sẽ uống!" Nghe Trấn Thiên bảo muốn vất mấy vò rượu ngon đi thì tâm trạng Minh lão thay đổi hẳn.

"Nếu vậy..." Quả nhiên là thế, mấy lão đầu này tính đã già rồi mà còn thích uống rượu thật không thể nào tưởng tượng nổi, chả lẽ không lo cho sức khỏe của mình sao?

"Ài, ngươi đúng là chó má, biết ta thích rượu nên cố tình chơi ta hả?" Thở dài một hơi, lão biết mình không thể nói nổi với cái tên này vì mình đã mắc bẫy liền mặc kệ không thèm quan tâm nữa

"Được rồi, vậy ngài liệu có phải là một vị thần tôn chăng?"

"Thần tôn? Ngươi đang đánh giá quá thấp ta rồi đấy. Ta hiện đang ở mức thần sáng chế 1000 năm!" Minh lão nói với vẻ cực kỳ tự hào.

"Sao mình chưa nghe bao giờ nhỉ?" Lẩm nhẩm trong miệng nhưng cũng đủ để Minh lão đang dương dương tự đắc nghe được và phải cứng họng.

"Ngươi thì biết cái gì? Khi một người đạt được qua mức cao cấp nhất của vị diện mà mình sinh sống thì sẽ được đặt chân lên một tầng cao mới mà ở đó người ta không còn phân chia sức mạnh như khi còn ở vị diện nữa mà phân chia dựa theo thực lực!"

"Chả lẽ ngài cũng là một trong số đó? Trên đời này có rất nhiều vị diện sao?"

"Đúng vậy, trên đời này có...cũng không nhiều vị diện đâu tại vì cũng không có nhiều người có thể đạt đến thần cấp và lĩnh hội thần cách. Mỗi người khi vượt qua sức mạnh giới hạn của vị diện thì phải mau chóng lĩnh hội thần cách cho riêng mình thì mới có thể chính thức bước vào con đường thần thánh. Những cấp thần mà các ngươi nói hoàn toàn chỉ là dựa vào những ý nghĩ ngu ngốc của các ngươi mà thôi. Chỉ cần một người đã lĩnh hội thần cách thì có thể đánh lại cả trăm người cấp thần tôn ở vị diện này! Tuy nhiên, không phải ai cũng thành công vì trong thời gian lĩnh hội nếu sảy ra dạo sót hoặc không thể lĩnh hội thần cách trong một khoảng thời gian thì sẽ chết rất thảm. Quá trình lĩnh hội cũng phải chịu qua thiên phạt thì mới có thể chính thức lĩnh hội còn không thì chỉ là `thần cách dỏm´! Ta một vị sáng chế thần vì trúng phải bẫy của cái tên chết tiệt kia mà bị hủy hoại thân thể. Sư phụ ta giận chó chém gà ( hình như là giận cá chém thớt nhỉ) bắt nhốt linh hồn ta vào trong Di Tích Viễn Cổ để phạt ta!"

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… "Sao số tôi khổ vậy nè? Muốn đi tìm huynh đệ giải sầu thì họ lại ở hết trong học viện rồi, không có bạn bè, bỏ trốn thì không được. Hay gọi Minh lão ra bàn chút chuyện về tu luyện vậy." Ngồi trong trên giừơng thở ngắn than dài một hồi, Trấn Thiên mới nhớ tới cái lão già mà mình đã nhặt được trước kia ở Di Tích Viễn Cổ."Không cần gọi đâu, ta ở đây rồi này!" Ngay khi vừa mở miệng định gọi thì một giọng nói trềm thấp vang lên chặn đứng câu nói của Trấn Thiên."Hì hì tiền bối, ngài ra ngoài cũng đúng lúc quá ha! Tôi đang định gọi ngài bàn chút chuyện." Gãi đầu ngượng ngùng, Trấn Thiên nói với vẻ nịnh bợ cực kỳ đáng đánh."Ngươi là người đa tính cách chứ không phải là một tính cách nữa rồi! Đừng có mà dùng cái giọng đó mà nói với ta, nổi hết cả da gà." Buông một câu châm chọc, đồng thời liếc trắng mắt nhìn Trấn Thiên."Thôi mà tiền bối, tha thứ cho ta đi mà, lúc nào tôi biếu ngài vài vò rượu thượng đẳng." Đoán mấy lão nhân tính cách quái gở như thế này chắc chắn sẽ thích uống rượu nên quyết định đánh liều."Hừ, ta là hồn ma thì sao mà uống?""Ừ nhỉ! Vậy mấy vò rượu đó ta đành vất đi rồi!" Lắc đầu đáng tiếc, đồng thời bày ra một vẻ mặt vô cùng tiếc hận mấy vò rượu cộng với động tác thở dài càng làm cho vai diễn này của Trấn Thiên càng đạt hiệu quả và đã đánh lung lay lòng của Minh lão."Ấy đừng, cho dù bây giờ ta chưa uống được nhưng sau này chắc chắn sẽ uống!" Nghe Trấn Thiên bảo muốn vất mấy vò rượu ngon đi thì tâm trạng Minh lão thay đổi hẳn."Nếu vậy..." Quả nhiên là thế, mấy lão đầu này tính đã già rồi mà còn thích uống rượu thật không thể nào tưởng tượng nổi, chả lẽ không lo cho sức khỏe của mình sao?"Ài, ngươi đúng là chó má, biết ta thích rượu nên cố tình chơi ta hả?" Thở dài một hơi, lão biết mình không thể nói nổi với cái tên này vì mình đã mắc bẫy liền mặc kệ không thèm quan tâm nữa"Được rồi, vậy ngài liệu có phải là một vị thần tôn chăng?""Thần tôn? Ngươi đang đánh giá quá thấp ta rồi đấy. Ta hiện đang ở mức thần sáng chế 1000 năm!" Minh lão nói với vẻ cực kỳ tự hào."Sao mình chưa nghe bao giờ nhỉ?" Lẩm nhẩm trong miệng nhưng cũng đủ để Minh lão đang dương dương tự đắc nghe được và phải cứng họng."Ngươi thì biết cái gì? Khi một người đạt được qua mức cao cấp nhất của vị diện mà mình sinh sống thì sẽ được đặt chân lên một tầng cao mới mà ở đó người ta không còn phân chia sức mạnh như khi còn ở vị diện nữa mà phân chia dựa theo thực lực!""Chả lẽ ngài cũng là một trong số đó? Trên đời này có rất nhiều vị diện sao?""Đúng vậy, trên đời này có...cũng không nhiều vị diện đâu tại vì cũng không có nhiều người có thể đạt đến thần cấp và lĩnh hội thần cách. Mỗi người khi vượt qua sức mạnh giới hạn của vị diện thì phải mau chóng lĩnh hội thần cách cho riêng mình thì mới có thể chính thức bước vào con đường thần thánh. Những cấp thần mà các ngươi nói hoàn toàn chỉ là dựa vào những ý nghĩ ngu ngốc của các ngươi mà thôi. Chỉ cần một người đã lĩnh hội thần cách thì có thể đánh lại cả trăm người cấp thần tôn ở vị diện này! Tuy nhiên, không phải ai cũng thành công vì trong thời gian lĩnh hội nếu sảy ra dạo sót hoặc không thể lĩnh hội thần cách trong một khoảng thời gian thì sẽ chết rất thảm. Quá trình lĩnh hội cũng phải chịu qua thiên phạt thì mới có thể chính thức lĩnh hội còn không thì chỉ là `thần cách dỏm´! Ta một vị sáng chế thần vì trúng phải bẫy của cái tên chết tiệt kia mà bị hủy hoại thân thể. Sư phụ ta giận chó chém gà ( hình như là giận cá chém thớt nhỉ) bắt nhốt linh hồn ta vào trong Di Tích Viễn Cổ để phạt ta!"

Chương 33: Đẳng cấp mới