Tác giả:

. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ…

Chương 56: Băng Ngưng Thể

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… Dùng tay tạo ra bốn quả cầu màu đen bắn về phía bốn người đang nằm trên mặt đất. Khi những quả cầu đó biết mất thì cũng là lúc ba người từ từ tỉnh lại. Cô bé nhỏ tuổi kia không biết lí do gì mà không tỉnh lại được nhưng cơ thể cũng đã tốt hơn nhiều. Bằng chứng là lúc trước cả cơ thể c bé cứng ngắc như băng nhưng giờ thì đã thả lỏng hơn."Minh lão, đây là đâu vậy? Không phải chúng ta đang nói chuyện với hai lão già bán thần kia à?" Trấn Thiên hướng Minh lão đưa ra thắc mắc.Quả nhiên là nó chả còn nhớ gì nữa cả! Nhân cách thứ hai này cực kì nguy hiểm!"Tiểu muội! Tiêu muội của ta, các ngươi đã làm gì muội ấy?" Bà lão tức giận chỉ tay thẳng mặt hai người Trấn Thiên và Minh lão để hét. Đằng sau thì ông lão cũng thò tay ra sau chuẩn bị rút vũ khí ra để đánh."Khoan đã nào, ta vừa cứu con bé đó như! Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi lại còn hướng ta mà tra hỏi nữa!" Đối với sự tức giận của hai người này thì Minh lão rất là bình thản mà trả lời."Hắn nói đúng đó Nguyệt nhi! Cơ thể con bé bây giờ đã có hơi ấm chả khác gì người bình thường rồi!" Sau khi kiểm tra một hồi thì ông già kia cũng lên tiếng khuyên ngăn."Vặy hả? Thế thì đã đáp tội hai người rồi! Thật sự xin lỗi!" Thoáng dừng một chút, bà cụ mới hướng hai người Trấn Thiên tỏ vẻ hối lỗi."Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi! Đổi lại hai người dạy tôi cách điều khiển phong thuộc tính cho nhuần nhuyễn đi!""Vậy được thôi! Chúng ta đi thôi, tìm một nơi thoáng mát để học!""Xin hỏi là tiểu cô nương kia làm sao mà lại bị như vậy thế?" Lúc này Minh lão mới lên tiếng làm mọi người chú ý đến cái người đang ngất đằng kia."Aizzz... Chuyện này kể ra thật dài! Chả là bọn tôi vốn là ba huynh muội đồng môn theo học một người sư phụ tuyệt thế đã ở ển. Trong một lần sử dụng băng nguyên tố, do thiếu hụt thuộc tính nên muội ấy đã bị đóng lại thành băng. Tuy nhiên, cơ thể muội ấy rất kì lạ. Nó không ngừng thanh lọc linh khí xung quanh để cho nó nồng đậm và trong lành hơn. Chính vì điều này mà rất nhiều thế lực lớn đã truy tìm muội ấy. Điều đáng nói ở đây là luồng linh khí ấy không mất đi mà còn ngưng tụ lại thành băng xung quanh muội ấy!""Băng ngưng thể!" Đang nói dở thì Minh lão chen chân vào nói."Hử, ông biết sao Minh lão?""Ừ, đúng vậy! Dựa vào những gì ông ta nói thì rất có thể con bé đó sở hữu Băng ngưng thể. Đây là một loại thể chất có thiên phú về băng thuộc tính. Thậm chí nó còn có thể ngưng kết linh khí lại thành băng cơ! Tuy nhiên loại thân thể này thì cũng khá hiếm gặp.""Vậy ngài có cách nào giúp tiểu muội của ta tỉnh lại được không? Nếu có thể ta nguyện làm trâu làm bò cho ngài!" Nói xong, cả hai người già này đều đồng loạt quỳ xuống."Đứng lên đi! Nếu đã biết rõ là loại thân thể gì thì cũng dễ chữa thôi! Xem đây!" Dứt lời, từ trong tay Minh lão xuất ra một quả cầu màu đen to hơn quả cầu lúc nãy. Nó bay đi và nhập vào người tiểu cô nương kia."Do thời gian quá dài nên con bé đó sẽ không tỉnh luôn được đâu! Khoảng vài ngày nữa thì mới tỉnh được!""Thế là quá tốt rồi! Cảm ơn Minh lão, cảm ơn Minh lão!" Hai người rối rít cảm ơn."Không có gì! Mà ai cho các ngươi gọi ta là Minh lão? Gọi ta là Minh sư phụ!""..." Cả ba người còn lại đầu đều có con quạ bay qua, riêng Trấn Thiên thì còn làm bộ mặt: `Ta không quen biết hắn đâu´.

Dùng tay tạo ra bốn quả cầu màu đen bắn về phía bốn người đang nằm trên mặt đất. Khi những quả cầu đó biết mất thì cũng là lúc ba người từ từ tỉnh lại. Cô bé nhỏ tuổi kia không biết lí do gì mà không tỉnh lại được nhưng cơ thể cũng đã tốt hơn nhiều. Bằng chứng là lúc trước cả cơ thể c bé cứng ngắc như băng nhưng giờ thì đã thả lỏng hơn.

"Minh lão, đây là đâu vậy? Không phải chúng ta đang nói chuyện với hai lão già bán thần kia à?" Trấn Thiên hướng Minh lão đưa ra thắc mắc.

Quả nhiên là nó chả còn nhớ gì nữa cả! Nhân cách thứ hai này cực kì nguy hiểm!

"Tiểu muội! Tiêu muội của ta, các ngươi đã làm gì muội ấy?" Bà lão tức giận chỉ tay thẳng mặt hai người Trấn Thiên và Minh lão để hét. Đằng sau thì ông lão cũng thò tay ra sau chuẩn bị rút vũ khí ra để đánh.

"Khoan đã nào, ta vừa cứu con bé đó như! Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi lại còn hướng ta mà tra hỏi nữa!" Đối với sự tức giận của hai người này thì Minh lão rất là bình thản mà trả lời.

"Hắn nói đúng đó Nguyệt nhi! Cơ thể con bé bây giờ đã có hơi ấm chả khác gì người bình thường rồi!" Sau khi kiểm tra một hồi thì ông già kia cũng lên tiếng khuyên ngăn.

"Vặy hả? Thế thì đã đáp tội hai người rồi! Thật sự xin lỗi!" Thoáng dừng một chút, bà cụ mới hướng hai người Trấn Thiên tỏ vẻ hối lỗi.

"Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi! Đổi lại hai người dạy tôi cách điều khiển phong thuộc tính cho nhuần nhuyễn đi!"

"Vậy được thôi! Chúng ta đi thôi, tìm một nơi thoáng mát để học!"

"Xin hỏi là tiểu cô nương kia làm sao mà lại bị như vậy thế?" Lúc này Minh lão mới lên tiếng làm mọi người chú ý đến cái người đang ngất đằng kia.

"Aizzz... Chuyện này kể ra thật dài! Chả là bọn tôi vốn là ba huynh muội đồng môn theo học một người sư phụ tuyệt thế đã ở ển. Trong một lần sử dụng băng nguyên tố, do thiếu hụt thuộc tính nên muội ấy đã bị đóng lại thành băng. Tuy nhiên, cơ thể muội ấy rất kì lạ. Nó không ngừng thanh lọc linh khí xung quanh để cho nó nồng đậm và trong lành hơn. Chính vì điều này mà rất nhiều thế lực lớn đã truy tìm muội ấy. Điều đáng nói ở đây là luồng linh khí ấy không mất đi mà còn ngưng tụ lại thành băng xung quanh muội ấy!"

"Băng ngưng thể!" Đang nói dở thì Minh lão chen chân vào nói.

"Hử, ông biết sao Minh lão?"

"Ừ, đúng vậy! Dựa vào những gì ông ta nói thì rất có thể con bé đó sở hữu Băng ngưng thể. Đây là một loại thể chất có thiên phú về băng thuộc tính. Thậm chí nó còn có thể ngưng kết linh khí lại thành băng cơ! Tuy nhiên loại thân thể này thì cũng khá hiếm gặp."

"Vậy ngài có cách nào giúp tiểu muội của ta tỉnh lại được không? Nếu có thể ta nguyện làm trâu làm bò cho ngài!" Nói xong, cả hai người già này đều đồng loạt quỳ xuống.

"Đứng lên đi! Nếu đã biết rõ là loại thân thể gì thì cũng dễ chữa thôi! Xem đây!" Dứt lời, từ trong tay Minh lão xuất ra một quả cầu màu đen to hơn quả cầu lúc nãy. Nó bay đi và nhập vào người tiểu cô nương kia.

"Do thời gian quá dài nên con bé đó sẽ không tỉnh luôn được đâu! Khoảng vài ngày nữa thì mới tỉnh được!"

"Thế là quá tốt rồi! Cảm ơn Minh lão, cảm ơn Minh lão!" Hai người rối rít cảm ơn.

"Không có gì! Mà ai cho các ngươi gọi ta là Minh lão? Gọi ta là Minh sư phụ!"

"..." Cả ba người còn lại đầu đều có con quạ bay qua, riêng Trấn Thiên thì còn làm bộ mặt: `Ta không quen biết hắn đâu´.

Thiên Tài Thần Thú SưTác giả: Boy vô danhTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không. Tại môt khu rừng sâu, môt người đàn ông khoảng 35 tuổi đang chay chối chết và bộ quần áo trên người thì đây máu mà phía sau cũng đang có 5, 6 người đuổi theo. Đến khi chạy đến mép vực thì mới dừng lại mà những người phía sau cũng đã đuổi tới nơi. . "Haha... Hết chạy rồi nhé W" một giọng nói vui vẻ vang lên và hướng khẩu súng lục đen ngòm về phía người đàn ông. . "Chết tiệt mày không tha cho tao một mang được sao? " giong nói có chút khàn khàn vang lên, có lẽ do bị trúng 2 viên đạn mà thành. . "Sao có thể chứ, tao đã lăn lộn hơn mười năm trong giang hồ, hơn nữa mày cũng đã cướp mất lô hàng của Hắc Vương này thì làm sao tao tha được."giọng người đang cầm sungcất lên và đang chẩn bị bóp cò thì . "Nếu mày đã như thế thì chúng ta cùng chết chung." Sau tiếng nói là tiếng píp và . Bùm... Uỳnh.... . Toàn bộ vùng xuung quanh ước chừng 5,6 mét đều bị nổ tung bởi một quả bom hạng nặng. Đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hắc Vương hối hận vì đã quá chủ quan xem thường kẻ địch như vậy. Cứ nhĩ sẽ dễ… Dùng tay tạo ra bốn quả cầu màu đen bắn về phía bốn người đang nằm trên mặt đất. Khi những quả cầu đó biết mất thì cũng là lúc ba người từ từ tỉnh lại. Cô bé nhỏ tuổi kia không biết lí do gì mà không tỉnh lại được nhưng cơ thể cũng đã tốt hơn nhiều. Bằng chứng là lúc trước cả cơ thể c bé cứng ngắc như băng nhưng giờ thì đã thả lỏng hơn."Minh lão, đây là đâu vậy? Không phải chúng ta đang nói chuyện với hai lão già bán thần kia à?" Trấn Thiên hướng Minh lão đưa ra thắc mắc.Quả nhiên là nó chả còn nhớ gì nữa cả! Nhân cách thứ hai này cực kì nguy hiểm!"Tiểu muội! Tiêu muội của ta, các ngươi đã làm gì muội ấy?" Bà lão tức giận chỉ tay thẳng mặt hai người Trấn Thiên và Minh lão để hét. Đằng sau thì ông lão cũng thò tay ra sau chuẩn bị rút vũ khí ra để đánh."Khoan đã nào, ta vừa cứu con bé đó như! Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi lại còn hướng ta mà tra hỏi nữa!" Đối với sự tức giận của hai người này thì Minh lão rất là bình thản mà trả lời."Hắn nói đúng đó Nguyệt nhi! Cơ thể con bé bây giờ đã có hơi ấm chả khác gì người bình thường rồi!" Sau khi kiểm tra một hồi thì ông già kia cũng lên tiếng khuyên ngăn."Vặy hả? Thế thì đã đáp tội hai người rồi! Thật sự xin lỗi!" Thoáng dừng một chút, bà cụ mới hướng hai người Trấn Thiên tỏ vẻ hối lỗi."Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi! Đổi lại hai người dạy tôi cách điều khiển phong thuộc tính cho nhuần nhuyễn đi!""Vậy được thôi! Chúng ta đi thôi, tìm một nơi thoáng mát để học!""Xin hỏi là tiểu cô nương kia làm sao mà lại bị như vậy thế?" Lúc này Minh lão mới lên tiếng làm mọi người chú ý đến cái người đang ngất đằng kia."Aizzz... Chuyện này kể ra thật dài! Chả là bọn tôi vốn là ba huynh muội đồng môn theo học một người sư phụ tuyệt thế đã ở ển. Trong một lần sử dụng băng nguyên tố, do thiếu hụt thuộc tính nên muội ấy đã bị đóng lại thành băng. Tuy nhiên, cơ thể muội ấy rất kì lạ. Nó không ngừng thanh lọc linh khí xung quanh để cho nó nồng đậm và trong lành hơn. Chính vì điều này mà rất nhiều thế lực lớn đã truy tìm muội ấy. Điều đáng nói ở đây là luồng linh khí ấy không mất đi mà còn ngưng tụ lại thành băng xung quanh muội ấy!""Băng ngưng thể!" Đang nói dở thì Minh lão chen chân vào nói."Hử, ông biết sao Minh lão?""Ừ, đúng vậy! Dựa vào những gì ông ta nói thì rất có thể con bé đó sở hữu Băng ngưng thể. Đây là một loại thể chất có thiên phú về băng thuộc tính. Thậm chí nó còn có thể ngưng kết linh khí lại thành băng cơ! Tuy nhiên loại thân thể này thì cũng khá hiếm gặp.""Vậy ngài có cách nào giúp tiểu muội của ta tỉnh lại được không? Nếu có thể ta nguyện làm trâu làm bò cho ngài!" Nói xong, cả hai người già này đều đồng loạt quỳ xuống."Đứng lên đi! Nếu đã biết rõ là loại thân thể gì thì cũng dễ chữa thôi! Xem đây!" Dứt lời, từ trong tay Minh lão xuất ra một quả cầu màu đen to hơn quả cầu lúc nãy. Nó bay đi và nhập vào người tiểu cô nương kia."Do thời gian quá dài nên con bé đó sẽ không tỉnh luôn được đâu! Khoảng vài ngày nữa thì mới tỉnh được!""Thế là quá tốt rồi! Cảm ơn Minh lão, cảm ơn Minh lão!" Hai người rối rít cảm ơn."Không có gì! Mà ai cho các ngươi gọi ta là Minh lão? Gọi ta là Minh sư phụ!""..." Cả ba người còn lại đầu đều có con quạ bay qua, riêng Trấn Thiên thì còn làm bộ mặt: `Ta không quen biết hắn đâu´.

Chương 56: Băng Ngưng Thể