Tác giả:

Ánh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư…

Chương 4: Tối

Thủy Sắc Yên ChiTác giả: Nhạc Tiểu MễTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁnh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư… Ngưng Yên bắt đầu oán trách, Thủy Sắc à, chẳng lẽ Đỗ Đạt ham thích nam phong? Tại sao anh ta lạnh nhạt với tôi như vậy?Tôi lắc đầu. Chắc Đỗ Đạt cũng không biết rằng Ngưng Yên quyến rũ anh ta không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân là phải khiến anh ta mê luyến. Điều mà Ngưng Yên kì vọng là sẽ có một ngày anh đưa cô ấy đi thật xa, chấm dứt những tháng ngày đằng đẵng trong tuyệt vọng, sẽ cho cô ấy một danh phận, một cuộc đời mới tươi đẹp hạnh phúc.Ngưng Yên nhíu mày nói, tôi cũng thấy không phải vậy, chủ nhân có nói qua, ở Nam Kinh Đỗ Đạt luôn qua lại với danh kỹ Son bên bờ sông Tần Hoài mà…Dù là mỹ nhân tuyệt thế toát tục như Ngưng Yên chắc cũng chẳng hiểu được, có lẽ Đỗ Đạt cũng có chút động lòng với cô ấy nhưng anh ta không muốn bị tính kế. Nam nhân mà, ai chả thích mỹ nhân chứ.Buồn chán, chợt nhìn thấy trang giấy Đỗ Đạt ngày thường hay viết, tôi bất giác ngồi vào bàn lúc nào chẳng hay, nâng niu trong tay, những mong giữ lại chút hơi ấm từ người ấy. Mực đen giấy trắng, lại chẳng thể hạ bút thành câu. Trang giấy bé nhỏ sao có thể tỏ rõ nỗi lòng?Đỗ Đạt từ trong góc tối bước ra, giống như ma quỷ. Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt thấy anh ta đang nhìn tôi đầy hứng thú.Hét lên một tiếng, cái bút bay giữa không trung, lao đến gần đôi lông mày của anh ta nhưng lại bị anh ta dễ dàng bắt lấy, anh ta trêu chọc, sao vậy, định ‘kẻ mày’ cho ta sao?Anh ta dùng điển cố ‘kẻ mày cho vợ’ trêu tôi, khiến hai má tôi nóng ran. Định chạy đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt, tôi vung tay lại đánh rơi nghiên mực, mực đen vấy lên tà váy trắng, tựa như một bức tranh xơ xác tiêu điều.Đỗ Đạt vội kéo tôi qua một bên, nắm lấy tà váy tôi để tránh mực ngày càng loang rộng.Đây là việc làm vô cùng trong sáng, nhưng không khéo thay, chủ nhân chưa từng đặt chân đến đây hôm nay lại bỗng dưng xuất hiện.Tôi và Đỗ Đạt giống như gà gỗ ngây ngẩn cả người. Chủ nhân dừng một lát, sau đó cười sảng khoái, ha ha, Đỗ huynh quả là danh sĩ phong lưu.Đỗ Đạt ung dung cười lớn, rồi đứng dậy.Tôi vội chạy đi, đến cạnh cửa sổ nghe chủ nhân nói, nếu Đỗ huynh thích nàng tại hạ sẽ…Đỗ Đạt cười nói, ta không cướp đồ của người khác.

Ngưng Yên bắt đầu oán trách, Thủy Sắc à, chẳng lẽ Đỗ Đạt ham thích nam phong? Tại sao anh ta lạnh nhạt với tôi như vậy?

Tôi lắc đầu. Chắc Đỗ Đạt cũng không biết rằng Ngưng Yên quyến rũ anh
ta không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân là phải khiến anh ta mê luyến.
Điều mà Ngưng Yên kì vọng là sẽ có một ngày anh đưa cô ấy đi thật xa,
chấm dứt những tháng ngày đằng đẵng trong tuyệt vọng, sẽ cho cô ấy một
danh phận, một cuộc đời mới tươi đẹp hạnh phúc.

Ngưng Yên nhíu mày nói, tôi cũng thấy không phải vậy, chủ nhân có nói qua, ở Nam Kinh Đỗ Đạt luôn qua lại với danh kỹ Son bên bờ sông Tần
Hoài mà…

Dù là mỹ nhân tuyệt thế toát tục như Ngưng Yên chắc cũng chẳng hiểu
được, có lẽ Đỗ Đạt cũng có chút động lòng với cô ấy nhưng anh ta không
muốn bị tính kế. Nam nhân mà, ai chả thích mỹ nhân chứ.

Buồn chán, chợt nhìn thấy trang giấy Đỗ Đạt ngày thường hay viết, tôi bất giác ngồi vào bàn lúc nào chẳng hay, nâng niu trong tay, những mong giữ lại chút hơi ấm từ người ấy. Mực đen giấy trắng, lại chẳng thể hạ
bút thành câu. Trang giấy bé nhỏ sao có thể tỏ rõ nỗi lòng?

Đỗ Đạt từ trong góc tối bước ra, giống như ma quỷ. Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt thấy anh ta đang nhìn tôi đầy hứng thú.

Hét lên một tiếng, cái bút bay giữa không trung, lao đến gần đôi lông mày của anh ta nhưng lại bị anh ta dễ dàng bắt lấy, anh ta trêu chọc,
sao vậy, định ‘kẻ mày’ cho ta sao?

Anh ta dùng điển cố ‘kẻ mày cho vợ’ trêu tôi, khiến hai má tôi nóng
ran. Định chạy đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt, tôi vung tay lại
đánh rơi nghiên mực, mực đen vấy lên tà váy trắng, tựa như một bức tranh xơ xác tiêu điều.

Đỗ Đạt vội kéo tôi qua một bên, nắm lấy tà váy tôi để tránh mực ngày càng loang rộng.

Đây là việc làm vô cùng trong sáng, nhưng không khéo thay, chủ nhân chưa từng đặt chân đến đây hôm nay lại bỗng dưng xuất hiện.

Tôi và Đỗ Đạt giống như gà gỗ ngây ngẩn cả người. Chủ nhân dừng một
lát, sau đó cười sảng khoái, ha ha, Đỗ huynh quả là danh sĩ phong lưu.

Đỗ Đạt ung dung cười lớn, rồi đứng dậy.

Tôi vội chạy đi, đến cạnh cửa sổ nghe chủ nhân nói, nếu Đỗ huynh thích nàng tại hạ sẽ…

Đỗ Đạt cười nói, ta không cướp đồ của người khác.

Thủy Sắc Yên ChiTác giả: Nhạc Tiểu MễTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁnh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư… Ngưng Yên bắt đầu oán trách, Thủy Sắc à, chẳng lẽ Đỗ Đạt ham thích nam phong? Tại sao anh ta lạnh nhạt với tôi như vậy?Tôi lắc đầu. Chắc Đỗ Đạt cũng không biết rằng Ngưng Yên quyến rũ anh ta không chỉ vì mệnh lệnh của chủ nhân là phải khiến anh ta mê luyến. Điều mà Ngưng Yên kì vọng là sẽ có một ngày anh đưa cô ấy đi thật xa, chấm dứt những tháng ngày đằng đẵng trong tuyệt vọng, sẽ cho cô ấy một danh phận, một cuộc đời mới tươi đẹp hạnh phúc.Ngưng Yên nhíu mày nói, tôi cũng thấy không phải vậy, chủ nhân có nói qua, ở Nam Kinh Đỗ Đạt luôn qua lại với danh kỹ Son bên bờ sông Tần Hoài mà…Dù là mỹ nhân tuyệt thế toát tục như Ngưng Yên chắc cũng chẳng hiểu được, có lẽ Đỗ Đạt cũng có chút động lòng với cô ấy nhưng anh ta không muốn bị tính kế. Nam nhân mà, ai chả thích mỹ nhân chứ.Buồn chán, chợt nhìn thấy trang giấy Đỗ Đạt ngày thường hay viết, tôi bất giác ngồi vào bàn lúc nào chẳng hay, nâng niu trong tay, những mong giữ lại chút hơi ấm từ người ấy. Mực đen giấy trắng, lại chẳng thể hạ bút thành câu. Trang giấy bé nhỏ sao có thể tỏ rõ nỗi lòng?Đỗ Đạt từ trong góc tối bước ra, giống như ma quỷ. Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt thấy anh ta đang nhìn tôi đầy hứng thú.Hét lên một tiếng, cái bút bay giữa không trung, lao đến gần đôi lông mày của anh ta nhưng lại bị anh ta dễ dàng bắt lấy, anh ta trêu chọc, sao vậy, định ‘kẻ mày’ cho ta sao?Anh ta dùng điển cố ‘kẻ mày cho vợ’ trêu tôi, khiến hai má tôi nóng ran. Định chạy đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt, tôi vung tay lại đánh rơi nghiên mực, mực đen vấy lên tà váy trắng, tựa như một bức tranh xơ xác tiêu điều.Đỗ Đạt vội kéo tôi qua một bên, nắm lấy tà váy tôi để tránh mực ngày càng loang rộng.Đây là việc làm vô cùng trong sáng, nhưng không khéo thay, chủ nhân chưa từng đặt chân đến đây hôm nay lại bỗng dưng xuất hiện.Tôi và Đỗ Đạt giống như gà gỗ ngây ngẩn cả người. Chủ nhân dừng một lát, sau đó cười sảng khoái, ha ha, Đỗ huynh quả là danh sĩ phong lưu.Đỗ Đạt ung dung cười lớn, rồi đứng dậy.Tôi vội chạy đi, đến cạnh cửa sổ nghe chủ nhân nói, nếu Đỗ huynh thích nàng tại hạ sẽ…Đỗ Đạt cười nói, ta không cướp đồ của người khác.

Chương 4: Tối