Ánh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư…
Chương 7: Vĩ thanh
Thủy Sắc Yên ChiTác giả: Nhạc Tiểu MễTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁnh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư… Một năm sau.Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy h**p chủ nhân thả một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết.Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc.Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không?Ngón tay thon dài của anh khẽ v**t v* vành tai xinh xắn.Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc.HẾT
Một năm sau.
Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở
lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy h**p chủ nhân thả
một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết.
Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc.
Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không?
Ngón tay thon dài của anh khẽ v**t v* vành tai xinh xắn.
Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc.
HẾT
Thủy Sắc Yên ChiTác giả: Nhạc Tiểu MễTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcÁnh đèn heo hắt, lửa sắp tàn, sương mai buông mình bên gác hiên. Lãnh đạm xa cách, thanh lãnh như mưa thu, đó là cảm nhận của tôi về Đỗ Đạt, tựa như từng đường thêu tỉ mỉ trên chiếc trường bào màu xanh anh ta mặc, một màu xanh thanh thoát, không khát cầu. Anh ta gọi tôi, trà. Phải rồi, anh ta không cần gọi tên tôi, chỉ cần kêu lên ‘trà’ hay ‘nghiên mực’; cho dù anh ta lười nhác tới mức chẳng thèm quay đầu thì tôi đã phải hốt hoảng ba chân bốn cẳng dâng đến tận miệng anh ta. Đã biết bao lần tôi rất muốn nói cho anh ta, rằng tôi cũng có một cái tên rất đẹp, là Thủy Sắc. Song, cũng biết bao lần, cái chuyện cỏn con chỉ bé bằng con muỗi này lại giống như trăm mối tơ nhện ngổn ngang vây chặt lấy cổ họng tôi, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời. Trước mặt anh ta, bộ dạng phục tùng và cúi đầu của tôi đã trở thành biểu cảm duy nhất. Chủ nhân nói, Thủy Sắc à, cô là cô gái sạch sẽ nhất trong Chu gia, nên khi Đỗ công tử đến cô phải làm tì nữ bưng trà cho ngài ấy. Sạch sẽ ư? Là cơ thể của tôi? Lối tư… Một năm sau.Triều đình tiêu diệt loạn đảng, chấm dứt thời loạn lạc. Đỗ Đạt trở lại Chu gia tìm Thủy Sắc, nhưng lại nghe tin cô vì uy h**p chủ nhân thả một người tên Đỗ Đạt mà bị đánh chết.Lại một năm sau nữa Đỗ Đạt lấy vợ, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ tiếc là bị câm điếc.Đến ngày hoa nở, Đỗ Đạt thoa son nước lên môi kiều thê, khẽ hôn, rồi rơi lệ. Có biết tại sao ta chọn nàng không?Ngón tay thon dài của anh khẽ v**t v* vành tai xinh xắn.Vì ta có thể gọi nàng là Thủy Sắc.HẾT