Bốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất; Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật; Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện...... Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt...... Quên. Lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên...... Nếu như có thể lựa chọn, người muốn chọn bị lãng quên hay là...... quên lãng? Nếu như có thể quên đi, người có phải sẽ tình nguyện thử? Nếu như có thể bị lãng quên, người có phải sẽ cảm thấy vui? Nếu như, nếu như,...... Nếu như thật sự có thể, người có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống...... Bởi vì một chữ mà khiến người đời phải…
Chương 4
Quên - Ôn Nhu Đích Hạt TửTác giả: Ôn Nhu Đích Hạt TửTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcBốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất; Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật; Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện...... Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt...... Quên. Lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên...... Nếu như có thể lựa chọn, người muốn chọn bị lãng quên hay là...... quên lãng? Nếu như có thể quên đi, người có phải sẽ tình nguyện thử? Nếu như có thể bị lãng quên, người có phải sẽ cảm thấy vui? Nếu như, nếu như,...... Nếu như thật sự có thể, người có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống...... Bởi vì một chữ mà khiến người đời phải… Ba ngày sau, Đào Tử rời khỏi thành phố mà cậu đã sống gần hai mươi mấy năm, và trong ba ngày đó, Vượng Tử không trở về nhà, còn Đào Tử, cũng chỉ đem theo một bộ quần áo của Vượng Tử............Đào Tử, là yêu Vượng Tử!......Trong nhà bởi vì rèm cửa bị kéo lại trở nên tối tăm, tấm rèm cửa thường xuyên bay lên mơ hồ để lộ nỗi bi thương của sự ly biệt, cửa phòng từ từ khép chặt rồi đóng lại, khóa cửa phát ra tiếng than "loảng xoảng"......Kí ức bao năm giờ đã bị khóa chặt. Đào Tử biết, cả cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được mối tình lỡ làng này nữa......Chiếc máy bay lạnh lùng rời đi, để lại phía sau bầu trời bị cậu rạch nát!***Ba năm sau.Vẫn là con đường xưa đông đúc, vẫn đoàn người đi trong vội vã, Đào Tử bởi vì yêu cầu của công việc mà trở về thành phố nơi mình đã từng sống, đứng tại ngã tư, là cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.Bản thân đã từng cùng Vượng Tử đứng tại ngã tư ngớ ngẩn nhìn vào mắt đối phương, đã từng trên con đường sau cơn mưa đạp lên những vũng nước một cách trẻ con, đã từng giữa đêm đen rộng lớn khẽ thầm thì: "Em yêu anh......"Đã từng......Bóng người lướt qua, Đào Tử vội quay đầu, lặng lẽ nhìn theo dáng người thân thuộc, trong mũi vẫn còn lưu lại khí vị quen thuộc kia......- Vượng Tử, là Đào Tử kìa......- Ai?- Đào Tử ấy, bạn học trước kia của anh! Còn là......- Người nào?- Người đó!Lục chỉ vào dáng người ốm yếu kia, bọn họ không có nhìn thấy Đào Tử quay đầu, chỉ là nhìn thấy một dáng người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.- Anh rất thân với cậu ta sao?- Vâng......- Haha, chịu thôi, cũng có thể cậu ta cũng quên mất anh rồi, không thì lúc nãy cậu ta sao lại không kêu anh chứ?- Vậy là anh quên mất rồi......- Đúng vậy, quên mất rồi......-......-......Hai thân người càng đi càng xa, trái tim đôi bên đã từng rất gần gũi, một câu quên rồi, một câu khó quên......Từ từ rời khỏi, cho đến khi nghe thấy một câu "quên rồi", Đào Tử cười rồi!- Vượng Tử, anh, sẽ quên mất em sao?- Sẽ không đâu, nếu như em vẫn còn nhớ những lời em đã nói......- Vượng Tử, anh yêu em không?- Yêu!- Yêu sâu đậm đến đâu?- Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em......- Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?- Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!***Những chiếc xe qua lại ồn ã, thổi bay những hạt cát nhỏ......_End_
Ba ngày sau, Đào Tử rời khỏi thành phố mà cậu đã sống gần hai mươi mấy năm, và trong ba ngày đó, Vượng Tử không trở về nhà, còn Đào Tử, cũng chỉ đem theo một bộ quần áo của Vượng Tử......
......
Đào Tử, là yêu Vượng Tử!
......
Trong nhà bởi vì rèm cửa bị kéo lại trở nên tối tăm, tấm rèm cửa thường xuyên bay lên mơ hồ để lộ nỗi bi thương của sự ly biệt, cửa phòng từ từ khép chặt rồi đóng lại, khóa cửa phát ra tiếng than "loảng xoảng"......
Kí ức bao năm giờ đã bị khóa chặt. Đào Tử biết, cả cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được mối tình lỡ làng này nữa......
Chiếc máy bay lạnh lùng rời đi, để lại phía sau bầu trời bị cậu rạch nát!
***
Ba năm sau.
Vẫn là con đường xưa đông đúc, vẫn đoàn người đi trong vội vã, Đào Tử bởi vì yêu cầu của công việc mà trở về thành phố nơi mình đã từng sống, đứng tại ngã tư, là cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Bản thân đã từng cùng Vượng Tử đứng tại ngã tư ngớ ngẩn nhìn vào mắt đối phương, đã từng trên con đường sau cơn mưa đạp lên những vũng nước một cách trẻ con, đã từng giữa đêm đen rộng lớn khẽ thầm thì: "Em yêu anh......"
Đã từng......
Bóng người lướt qua, Đào Tử vội quay đầu, lặng lẽ nhìn theo dáng người thân thuộc, trong mũi vẫn còn lưu lại khí vị quen thuộc kia......
- Vượng Tử, là Đào Tử kìa......
- Ai?
- Đào Tử ấy, bạn học trước kia của anh! Còn là......
- Người nào?
- Người đó!
Lục chỉ vào dáng người ốm yếu kia, bọn họ không có nhìn thấy Đào Tử quay đầu, chỉ là nhìn thấy một dáng người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
- Anh rất thân với cậu ta sao?
- Vâng......
- Haha, chịu thôi, cũng có thể cậu ta cũng quên mất anh rồi, không thì lúc nãy cậu ta sao lại không kêu anh chứ?
- Vậy là anh quên mất rồi......
- Đúng vậy, quên mất rồi......
-......
-......
Hai thân người càng đi càng xa, trái tim đôi bên đã từng rất gần gũi, một câu quên rồi, một câu khó quên......
Từ từ rời khỏi, cho đến khi nghe thấy một câu "quên rồi", Đào Tử cười rồi!
- Vượng Tử, anh, sẽ quên mất em sao?
- Sẽ không đâu, nếu như em vẫn còn nhớ những lời em đã nói......
- Vượng Tử, anh yêu em không?
- Yêu!
- Yêu sâu đậm đến đâu?
- Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em......
- Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?
- Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!
***
Những chiếc xe qua lại ồn ã, thổi bay những hạt cát nhỏ......
_End_
Quên - Ôn Nhu Đích Hạt TửTác giả: Ôn Nhu Đích Hạt TửTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcBốn tỉ sáu trăm triệu năm trước, trong vũ trụ bao la có một hành tinh gọi là Trái Đất; Hai tỉ bốn trăm triệu năm trước, trên thế giới này có thứ gọi là sinh vật; Hai triệu bốn trăm nghìn năm trước, trên mặt đất hỗn độn nhân loại xuất hiện...... Đứng giữa biển xe qua lại như thoi đưa, dừng lại giữa đoàn người đi trong vội vã, quá nhiều người đã lướt qua ta, chỉ là liệu có bao nhiêu người nhớ được mấy giây gặp gỡ này, sau đó lại là mấy giây ly biệt...... Quên. Lịch sử lựa chọn quên đi những điều phổ thông không có giá trị, hoàn cảnh quên đi những kẻ yếu đuối không thể thích ứng, còn con người, quên mất rằng họ không thể khống chế tất cả sự lãng quên...... Nếu như có thể lựa chọn, người muốn chọn bị lãng quên hay là...... quên lãng? Nếu như có thể quên đi, người có phải sẽ tình nguyện thử? Nếu như có thể bị lãng quên, người có phải sẽ cảm thấy vui? Nếu như, nếu như,...... Nếu như thật sự có thể, người có phải sẽ đau khổ đến không muốn sống...... Bởi vì một chữ mà khiến người đời phải… Ba ngày sau, Đào Tử rời khỏi thành phố mà cậu đã sống gần hai mươi mấy năm, và trong ba ngày đó, Vượng Tử không trở về nhà, còn Đào Tử, cũng chỉ đem theo một bộ quần áo của Vượng Tử............Đào Tử, là yêu Vượng Tử!......Trong nhà bởi vì rèm cửa bị kéo lại trở nên tối tăm, tấm rèm cửa thường xuyên bay lên mơ hồ để lộ nỗi bi thương của sự ly biệt, cửa phòng từ từ khép chặt rồi đóng lại, khóa cửa phát ra tiếng than "loảng xoảng"......Kí ức bao năm giờ đã bị khóa chặt. Đào Tử biết, cả cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được mối tình lỡ làng này nữa......Chiếc máy bay lạnh lùng rời đi, để lại phía sau bầu trời bị cậu rạch nát!***Ba năm sau.Vẫn là con đường xưa đông đúc, vẫn đoàn người đi trong vội vã, Đào Tử bởi vì yêu cầu của công việc mà trở về thành phố nơi mình đã từng sống, đứng tại ngã tư, là cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.Bản thân đã từng cùng Vượng Tử đứng tại ngã tư ngớ ngẩn nhìn vào mắt đối phương, đã từng trên con đường sau cơn mưa đạp lên những vũng nước một cách trẻ con, đã từng giữa đêm đen rộng lớn khẽ thầm thì: "Em yêu anh......"Đã từng......Bóng người lướt qua, Đào Tử vội quay đầu, lặng lẽ nhìn theo dáng người thân thuộc, trong mũi vẫn còn lưu lại khí vị quen thuộc kia......- Vượng Tử, là Đào Tử kìa......- Ai?- Đào Tử ấy, bạn học trước kia của anh! Còn là......- Người nào?- Người đó!Lục chỉ vào dáng người ốm yếu kia, bọn họ không có nhìn thấy Đào Tử quay đầu, chỉ là nhìn thấy một dáng người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.- Anh rất thân với cậu ta sao?- Vâng......- Haha, chịu thôi, cũng có thể cậu ta cũng quên mất anh rồi, không thì lúc nãy cậu ta sao lại không kêu anh chứ?- Vậy là anh quên mất rồi......- Đúng vậy, quên mất rồi......-......-......Hai thân người càng đi càng xa, trái tim đôi bên đã từng rất gần gũi, một câu quên rồi, một câu khó quên......Từ từ rời khỏi, cho đến khi nghe thấy một câu "quên rồi", Đào Tử cười rồi!- Vượng Tử, anh, sẽ quên mất em sao?- Sẽ không đâu, nếu như em vẫn còn nhớ những lời em đã nói......- Vượng Tử, anh yêu em không?- Yêu!- Yêu sâu đậm đến đâu?- Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em......- Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?- Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!***Những chiếc xe qua lại ồn ã, thổi bay những hạt cát nhỏ......_End_