Tác giả:

Thụ làm ở một tiệm cà phê mở của lúc 3 giờ sáng tọa lạc ở một tòa nhà văn phòng thuộc khu phụ cận, Thụ làm ca ban ngày, mỗi ngày 5 giờ tan tầm; còn một người đồng nghiệp chưa từng gặp mặt thì làm ca tối, mỗi ngày buổi tối 7 giờ đến làm (khoảng trống 2 tiếng kia thì do ông chủ chịu trách nhiệm). Thụ vừa tới này thành phố này không lâu, độc thân một người, thuộc loại nói nhiều hay lải nhải như con gái, thích nấu ăn, Mỗi lần làm đồ ăn làm nhiều đến mức một mình mình ăn thì không nổi, Liền mang theo một ít bỏ vào tủ lạnh ở chỗ làm, Cũng lưu lại một tờ giấy nhắn, nhắn cho Công tự mình hâm nóng để ăn khuya. Công tuy rằng chưa bao giờ hồi đáp lại, Nhưng là Thụ ngày hôm sau lúc đến chỗ làm đều sẽ thấy hộp đựng thức ăn đã được rửa sạch sẽ. Một thời gian sau, Thụ tỉnh thoảng cũng viết mấy thứ linh tinh khác trên tờ giấy nhắn: Mất tiền, mua đồ mới, bạn gái cũ kết hôn, chuyện nhà, Công vẫn như cũ chưa từng đáp lại. Sau đó có một ngày, chủ quán nói với Thụ buổi tối Công có việc không thể tới làm,…

Chương 6

Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca TốiTác giả: Bình Quả ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThụ làm ở một tiệm cà phê mở của lúc 3 giờ sáng tọa lạc ở một tòa nhà văn phòng thuộc khu phụ cận, Thụ làm ca ban ngày, mỗi ngày 5 giờ tan tầm; còn một người đồng nghiệp chưa từng gặp mặt thì làm ca tối, mỗi ngày buổi tối 7 giờ đến làm (khoảng trống 2 tiếng kia thì do ông chủ chịu trách nhiệm). Thụ vừa tới này thành phố này không lâu, độc thân một người, thuộc loại nói nhiều hay lải nhải như con gái, thích nấu ăn, Mỗi lần làm đồ ăn làm nhiều đến mức một mình mình ăn thì không nổi, Liền mang theo một ít bỏ vào tủ lạnh ở chỗ làm, Cũng lưu lại một tờ giấy nhắn, nhắn cho Công tự mình hâm nóng để ăn khuya. Công tuy rằng chưa bao giờ hồi đáp lại, Nhưng là Thụ ngày hôm sau lúc đến chỗ làm đều sẽ thấy hộp đựng thức ăn đã được rửa sạch sẽ. Một thời gian sau, Thụ tỉnh thoảng cũng viết mấy thứ linh tinh khác trên tờ giấy nhắn: Mất tiền, mua đồ mới, bạn gái cũ kết hôn, chuyện nhà, Công vẫn như cũ chưa từng đáp lại. Sau đó có một ngày, chủ quán nói với Thụ buổi tối Công có việc không thể tới làm,… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờCông nhìn lọ kẹo thủy tinh trên bàn, thật tình cảm thấy dằn vặt a:Thụ quả nhiên không thích ăn kẹo a, bằng không thì cũng sẽ không để đây đâu;Muốn tặng một bó hoa để khắc phục, lại làm hại người ta bị dị ứng.Nội tâm Công thật là áy náy cực kì, áy náy đến mức tan tầm về nhà, gọi điện thoại cho bạn mình ngay lập tức.A mơ mơ màng màng nghe hắn kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt:Hiện tại là ba giờ rưỡi sáng, tớ đang nằm trong ổ chăn, thư thư phục phục mơ một giấc mộng đẹp, cậu lại gọi một cú điện thoại đánh thức;Vậy cũng không nói đi, cậu không thể gọi điện thoại bàn sao? Cậu TM (chắc là tiếng chửi thề á) còn gọi vào di động, di động của tớ vứt ở phòng khách!!!Cậu gọi lần thứ nhất tớ không nhấc máy, cậu vậy mà vẫn cứ gọi cứ gọi cho tới khi tớ nhấc máy thì thôi!!! Không biết xấu hổ à?!Công:…… không thì, tớ cũng tặng cậu một bó hải dụ đi?A:……Công [nghiêm túc]: Cậu cũng không bị dị ứng phấn hoa.Bởi vì tinh thần cùng thân thể A ( khuya khoắt đầu tiên là lỗ tai đã bị tàn phá, sau đó chỉ mặc một cái q**n l*t đi ra phòng khách lấy điện thoại) đều đã bị thật lớn tổn thương, với tình trạng trước mắt thật sự không thể đảm đương vai trò quân sư, liền nói với Công ngày mai hãy đến quán, đến lúc đó hãy tin cậu, nghe cậu chỉ huy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ

Công nhìn lọ kẹo thủy tinh trên bàn, thật tình cảm thấy dằn vặt a:

Thụ quả nhiên không thích ăn kẹo a, bằng không thì cũng sẽ không để đây đâu;

Muốn tặng một bó hoa để khắc phục, lại làm hại người ta bị dị ứng.

Nội tâm Công thật là áy náy cực kì, áy náy đến mức tan tầm về nhà, gọi điện thoại cho bạn mình ngay lập tức.

A mơ mơ màng màng nghe hắn kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt:

Hiện tại là ba giờ rưỡi sáng, tớ đang nằm trong ổ chăn, thư thư phục phục mơ một giấc mộng đẹp, cậu lại gọi một cú điện thoại đánh thức;

Vậy cũng không nói đi, cậu không thể gọi điện thoại bàn sao? Cậu TM (chắc là tiếng chửi thề á) còn gọi vào di động, di động của tớ vứt ở phòng khách!!!

Cậu gọi lần thứ nhất tớ không nhấc máy, cậu vậy mà vẫn cứ gọi cứ gọi cho tới khi tớ nhấc máy thì thôi!!! Không biết xấu hổ à?!

Công:…… không thì, tớ cũng tặng cậu một bó hải dụ đi?

A:……

Công [nghiêm túc]: Cậu cũng không bị dị ứng phấn hoa.

Bởi vì tinh thần cùng thân thể A ( khuya khoắt đầu tiên là lỗ tai đã bị tàn phá, sau đó chỉ mặc một cái q**n l*t đi ra phòng khách lấy điện thoại) đều đã bị thật lớn tổn thương, với tình trạng trước mắt thật sự không thể đảm đương vai trò quân sư, liền nói với Công ngày mai hãy đến quán, đến lúc đó hãy tin cậu, nghe cậu chỉ huy.

Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca TốiTác giả: Bình Quả ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThụ làm ở một tiệm cà phê mở của lúc 3 giờ sáng tọa lạc ở một tòa nhà văn phòng thuộc khu phụ cận, Thụ làm ca ban ngày, mỗi ngày 5 giờ tan tầm; còn một người đồng nghiệp chưa từng gặp mặt thì làm ca tối, mỗi ngày buổi tối 7 giờ đến làm (khoảng trống 2 tiếng kia thì do ông chủ chịu trách nhiệm). Thụ vừa tới này thành phố này không lâu, độc thân một người, thuộc loại nói nhiều hay lải nhải như con gái, thích nấu ăn, Mỗi lần làm đồ ăn làm nhiều đến mức một mình mình ăn thì không nổi, Liền mang theo một ít bỏ vào tủ lạnh ở chỗ làm, Cũng lưu lại một tờ giấy nhắn, nhắn cho Công tự mình hâm nóng để ăn khuya. Công tuy rằng chưa bao giờ hồi đáp lại, Nhưng là Thụ ngày hôm sau lúc đến chỗ làm đều sẽ thấy hộp đựng thức ăn đã được rửa sạch sẽ. Một thời gian sau, Thụ tỉnh thoảng cũng viết mấy thứ linh tinh khác trên tờ giấy nhắn: Mất tiền, mua đồ mới, bạn gái cũ kết hôn, chuyện nhà, Công vẫn như cũ chưa từng đáp lại. Sau đó có một ngày, chủ quán nói với Thụ buổi tối Công có việc không thể tới làm,… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờCông nhìn lọ kẹo thủy tinh trên bàn, thật tình cảm thấy dằn vặt a:Thụ quả nhiên không thích ăn kẹo a, bằng không thì cũng sẽ không để đây đâu;Muốn tặng một bó hoa để khắc phục, lại làm hại người ta bị dị ứng.Nội tâm Công thật là áy náy cực kì, áy náy đến mức tan tầm về nhà, gọi điện thoại cho bạn mình ngay lập tức.A mơ mơ màng màng nghe hắn kể hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mặt:Hiện tại là ba giờ rưỡi sáng, tớ đang nằm trong ổ chăn, thư thư phục phục mơ một giấc mộng đẹp, cậu lại gọi một cú điện thoại đánh thức;Vậy cũng không nói đi, cậu không thể gọi điện thoại bàn sao? Cậu TM (chắc là tiếng chửi thề á) còn gọi vào di động, di động của tớ vứt ở phòng khách!!!Cậu gọi lần thứ nhất tớ không nhấc máy, cậu vậy mà vẫn cứ gọi cứ gọi cho tới khi tớ nhấc máy thì thôi!!! Không biết xấu hổ à?!Công:…… không thì, tớ cũng tặng cậu một bó hải dụ đi?A:……Công [nghiêm túc]: Cậu cũng không bị dị ứng phấn hoa.Bởi vì tinh thần cùng thân thể A ( khuya khoắt đầu tiên là lỗ tai đã bị tàn phá, sau đó chỉ mặc một cái q**n l*t đi ra phòng khách lấy điện thoại) đều đã bị thật lớn tổn thương, với tình trạng trước mắt thật sự không thể đảm đương vai trò quân sư, liền nói với Công ngày mai hãy đến quán, đến lúc đó hãy tin cậu, nghe cậu chỉ huy.

Chương 6