Tác giả:

Thu Tư mở to đôi mắt, mê man nhìn về bốn phía, đây là chỗ nào? Cậu chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh. Chiếc giường kingsize sang trọng, thảm trải sàn quý phái mỹ lệ, cách bày biện lộng lẫy, hơn nữa thân thể đau nhức tr*n tr**, nơi riêng tư phía sau buốt rát giống y như bị hỏa thiêu. Thu Tư không cần suy nghĩ nhiều cũng biết mình đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng làm thế nào mà cậu lại đến nơi này? Thu Tư đỡ lấy đầu đang đau như búa bổ, hình như cậu cùng bạn bè đến pub uống rượu, có hơi quá chén nên rời đi trước, sau đó thì sao? Bản thân còn đang mơ hồ, chẳng còn lòng dạ nào mà than khóc cho lần đầu tiên của mình, chỉ có thể nén chịu đau đớn đứng dậy tìm quần áo, nhưng thế nào mà tìm khắp nơi cũng không thấy dù chỉ nửa chiếc để che thân, phải làm sao bây giờ? Ở lại đây không rời đi lát nữa chủ nhân nơi này về thì nguy mất, Thu Tư hiểu rõ bộ dáng mình như thế nào, tuy rằng bề ngoài không có xinh đẹp hay anh tuấn, chỉ có thể coi là dung mạo ôn hòa thanh tú, nhưng cũng thường bị mấy…

Quyển 2 - Chương 92: Phiên ngoại 4

Thu TưTác giả: Nam QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThu Tư mở to đôi mắt, mê man nhìn về bốn phía, đây là chỗ nào? Cậu chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh. Chiếc giường kingsize sang trọng, thảm trải sàn quý phái mỹ lệ, cách bày biện lộng lẫy, hơn nữa thân thể đau nhức tr*n tr**, nơi riêng tư phía sau buốt rát giống y như bị hỏa thiêu. Thu Tư không cần suy nghĩ nhiều cũng biết mình đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng làm thế nào mà cậu lại đến nơi này? Thu Tư đỡ lấy đầu đang đau như búa bổ, hình như cậu cùng bạn bè đến pub uống rượu, có hơi quá chén nên rời đi trước, sau đó thì sao? Bản thân còn đang mơ hồ, chẳng còn lòng dạ nào mà than khóc cho lần đầu tiên của mình, chỉ có thể nén chịu đau đớn đứng dậy tìm quần áo, nhưng thế nào mà tìm khắp nơi cũng không thấy dù chỉ nửa chiếc để che thân, phải làm sao bây giờ? Ở lại đây không rời đi lát nữa chủ nhân nơi này về thì nguy mất, Thu Tư hiểu rõ bộ dáng mình như thế nào, tuy rằng bề ngoài không có xinh đẹp hay anh tuấn, chỉ có thể coi là dung mạo ôn hòa thanh tú, nhưng cũng thường bị mấy… Vì là mùa đông nên còn một tiếng nữa đến giờ cơm, Thiệu Vân liền nấu một nồi canh thịt với lê tuyết và hạnh Nam, hai nhóc con vui vẻ cầm hai bát canh ấm nóng ngồi trên thảm và xem phim hoạt hình. Mà người lớn thì vẫn chơi mạt chược như trước, nhưng ván mạt chược bốn người đã có hai chân là hai cặp vợ chồng vừa chơi bài vừa múc canh cho nhau. Anh cũng đã sớm quen với chuyện buồn nôn kiểu này rồi nên cũng không kì quái nhưng mà có hơi ghen tị, mình chẳng những cô đơn bóng chiếc lại vẫn là kẻ thua không thắng nổi lần nào, “Tám vạn”, có hơi u oán đưa bài ra, Vương Lạc bĩu môi, “Thấy mấy người đều có đôi có cặp, mỗi tôi và Thiệu Vân là cô đơn thôi.” Anh quay sang Thiệu Vân ngồi bên cạnh đang là nhà dưới của mình, hỏi đùa. “Nếu không hai chúng ta thành một đôi đi.”Xếp lại bài, nhặt tám vạn Vương Lạc mới ra kia, vẻ mặt ôn hòa của Thiệu Vân đột nhiên ẩn hiện một nụ cười. “Được!” Dấu vết bên khóe môi còn lớn hơn nữa, cong lên đến quỷ dị và sau đó anh gạt bài xuống. “Bác sĩ Vương, tôi hồ rồi.”Không biết vì nụ cười tà của Thiệu Vân mà ngẩn người hay vẫn vì khiếp sợ mình thảm bại tại một ván này, Vương Lạc há hốc miệng ngây ngốc ngơ ngác cả người, mà mấy người khác cũng coi như không biết anh cứ tiếp tục ‘tình chàng ý thiếp’.

Vì là mùa đông nên còn một tiếng nữa đến giờ cơm, Thiệu Vân liền nấu một nồi canh thịt với lê tuyết và hạnh Nam, hai nhóc con vui vẻ cầm hai bát canh ấm nóng ngồi trên thảm và xem phim hoạt hình. Mà người lớn thì vẫn chơi mạt chược như trước, nhưng ván mạt chược bốn người đã có hai chân là hai cặp vợ chồng vừa chơi bài vừa múc canh cho nhau. Anh cũng đã sớm quen với chuyện buồn nôn kiểu này rồi nên cũng không kì quái nhưng mà có hơi ghen tị, mình chẳng những cô đơn bóng chiếc lại vẫn là kẻ thua không thắng nổi lần nào, “Tám vạn”, có hơi u oán đưa bài ra, Vương Lạc bĩu môi, “Thấy mấy người đều có đôi có cặp, mỗi tôi và Thiệu Vân là cô đơn thôi.” Anh quay sang Thiệu Vân ngồi bên cạnh đang là nhà dưới của mình, hỏi đùa. “Nếu không hai chúng ta thành một đôi đi.”

Xếp lại bài, nhặt tám vạn Vương Lạc mới ra kia, vẻ mặt ôn hòa của Thiệu Vân đột nhiên ẩn hiện một nụ cười. “Được!” Dấu vết bên khóe môi còn lớn hơn nữa, cong lên đến quỷ dị và sau đó anh gạt bài xuống. “Bác sĩ Vương, tôi hồ rồi.”

Không biết vì nụ cười tà của Thiệu Vân mà ngẩn người hay vẫn vì khiếp sợ mình thảm bại tại một ván này, Vương Lạc há hốc miệng ngây ngốc ngơ ngác cả người, mà mấy người khác cũng coi như không biết anh cứ tiếp tục ‘tình chàng ý thiếp’.

Thu TưTác giả: Nam QuânTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịThu Tư mở to đôi mắt, mê man nhìn về bốn phía, đây là chỗ nào? Cậu chậm rãi đứng dậy, quan sát xung quanh. Chiếc giường kingsize sang trọng, thảm trải sàn quý phái mỹ lệ, cách bày biện lộng lẫy, hơn nữa thân thể đau nhức tr*n tr**, nơi riêng tư phía sau buốt rát giống y như bị hỏa thiêu. Thu Tư không cần suy nghĩ nhiều cũng biết mình đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng làm thế nào mà cậu lại đến nơi này? Thu Tư đỡ lấy đầu đang đau như búa bổ, hình như cậu cùng bạn bè đến pub uống rượu, có hơi quá chén nên rời đi trước, sau đó thì sao? Bản thân còn đang mơ hồ, chẳng còn lòng dạ nào mà than khóc cho lần đầu tiên của mình, chỉ có thể nén chịu đau đớn đứng dậy tìm quần áo, nhưng thế nào mà tìm khắp nơi cũng không thấy dù chỉ nửa chiếc để che thân, phải làm sao bây giờ? Ở lại đây không rời đi lát nữa chủ nhân nơi này về thì nguy mất, Thu Tư hiểu rõ bộ dáng mình như thế nào, tuy rằng bề ngoài không có xinh đẹp hay anh tuấn, chỉ có thể coi là dung mạo ôn hòa thanh tú, nhưng cũng thường bị mấy… Vì là mùa đông nên còn một tiếng nữa đến giờ cơm, Thiệu Vân liền nấu một nồi canh thịt với lê tuyết và hạnh Nam, hai nhóc con vui vẻ cầm hai bát canh ấm nóng ngồi trên thảm và xem phim hoạt hình. Mà người lớn thì vẫn chơi mạt chược như trước, nhưng ván mạt chược bốn người đã có hai chân là hai cặp vợ chồng vừa chơi bài vừa múc canh cho nhau. Anh cũng đã sớm quen với chuyện buồn nôn kiểu này rồi nên cũng không kì quái nhưng mà có hơi ghen tị, mình chẳng những cô đơn bóng chiếc lại vẫn là kẻ thua không thắng nổi lần nào, “Tám vạn”, có hơi u oán đưa bài ra, Vương Lạc bĩu môi, “Thấy mấy người đều có đôi có cặp, mỗi tôi và Thiệu Vân là cô đơn thôi.” Anh quay sang Thiệu Vân ngồi bên cạnh đang là nhà dưới của mình, hỏi đùa. “Nếu không hai chúng ta thành một đôi đi.”Xếp lại bài, nhặt tám vạn Vương Lạc mới ra kia, vẻ mặt ôn hòa của Thiệu Vân đột nhiên ẩn hiện một nụ cười. “Được!” Dấu vết bên khóe môi còn lớn hơn nữa, cong lên đến quỷ dị và sau đó anh gạt bài xuống. “Bác sĩ Vương, tôi hồ rồi.”Không biết vì nụ cười tà của Thiệu Vân mà ngẩn người hay vẫn vì khiếp sợ mình thảm bại tại một ván này, Vương Lạc há hốc miệng ngây ngốc ngơ ngác cả người, mà mấy người khác cũng coi như không biết anh cứ tiếp tục ‘tình chàng ý thiếp’.

Quyển 2 - Chương 92: Phiên ngoại 4