1: Người ấy thực sự là cảnh sát! Trên đời có hai kiểu gái ế, một là không ai thèm yêu, hai là không thèm yêu ai. Nói cho cùng thì cũng chỉ vì ai cũng mải theo đuổi cái hình mẫu lí tưởng của mình, mà kể ra đó cũng chỉ là cái cớ. Bạn có thể nhắm mắt chọn đại lấy một anh chàng nào đó gặp trên đường. Anh ta cũng đủ mọi điều kiện mà bạn đặt ra đấy chứ. Nhưng lại không như vậy. Tại sao nhỉ? Có lẽ bởi vì bạn vốn đã gắn kết với một ai đó, chỉ là chưa thể thấy nhau. Rồi sẽ có một ngày, không cần tìm cũng gặp.... Haizzzzz! Tôi đã về đến Việt Nam rồi. Việt Nam không có tuyết, nhưng so với Hàn Quốc, Việt Nam ấm áp hơn nhiều dù là mùa gì đi chăng nữa. Tôi yêu cái khí trời độ thu này, lá rơi, hương hoa sữa mỗi chiều cuối phố, những cơn mưa thu lất phất rơi, mùi khói thơm lừng từ những quán ăn vỉa hè.... và vân vân những thứ khác, cái mà Hàn Quốc không hề có. Nhưng lí do chính khiến tôi phải quay về, chấp nhận bỏ cả cái thành phố nhộn nhịp, công việc ổn định, an nhàn, đáng sợ hơn là chấp nhận chịu…
Chương 40
Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!Tác giả: Quỳnh SươngTruyện Ngôn Tình1: Người ấy thực sự là cảnh sát! Trên đời có hai kiểu gái ế, một là không ai thèm yêu, hai là không thèm yêu ai. Nói cho cùng thì cũng chỉ vì ai cũng mải theo đuổi cái hình mẫu lí tưởng của mình, mà kể ra đó cũng chỉ là cái cớ. Bạn có thể nhắm mắt chọn đại lấy một anh chàng nào đó gặp trên đường. Anh ta cũng đủ mọi điều kiện mà bạn đặt ra đấy chứ. Nhưng lại không như vậy. Tại sao nhỉ? Có lẽ bởi vì bạn vốn đã gắn kết với một ai đó, chỉ là chưa thể thấy nhau. Rồi sẽ có một ngày, không cần tìm cũng gặp.... Haizzzzz! Tôi đã về đến Việt Nam rồi. Việt Nam không có tuyết, nhưng so với Hàn Quốc, Việt Nam ấm áp hơn nhiều dù là mùa gì đi chăng nữa. Tôi yêu cái khí trời độ thu này, lá rơi, hương hoa sữa mỗi chiều cuối phố, những cơn mưa thu lất phất rơi, mùi khói thơm lừng từ những quán ăn vỉa hè.... và vân vân những thứ khác, cái mà Hàn Quốc không hề có. Nhưng lí do chính khiến tôi phải quay về, chấp nhận bỏ cả cái thành phố nhộn nhịp, công việc ổn định, an nhàn, đáng sợ hơn là chấp nhận chịu… 40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà. Tôi chẳng nhớ họ hỏi những gì, và tôi đã nói những gì? Hóa ra cái duyên của tôi với ước mơ ấy lại chính là như thế này, bị lôi vào một mớ hỗn độn, sau đó được mời đến một căn phòng, ngồi yên vị ở ghế và trả lời tất cả những câu hỏi mà vị cảnh sát đưa ra. Một kết cục nực cười vô cùng.Ra đến cổng, tôi gặp Nhật Nam. Anh đứng ở đó đợi, nhưng khi thấy tôi đi ra lại dường như không muốn tiến lại. Chúng tôi nhìn nhau bằng những biểu cảm riêng biệt, ánh mắt anh xót xa buồn bã khác với cái phức tạp của tôi. Tay anh nắm chặt, buông thõng xuống hai bên. Bộ cảnh phục vẫn trang nghiêm, dáng đứng trang nghiêm, tất cả đều trang nghiem khiến tôi cảm giác xa lạ vô cùng. Nó cũng giống như ước mơ ngày bé, đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nắm lấy, nhìn thấy nhưng không thể với đến.Trời lại đổ mưa, mưa lớn xối xả như muốn gột rửa tất cả nỗi buồn nơi trần thế, nhưng nỗi buồn trong lòng lại ngày một dâng lên. Tôi đang khóc nhưng không ai biết rằng tôi khóc. Và có lẽ anh cũng đang khóc. Tôi đứng ở đầu bên này, anh ở đầu bên kia. Chỉ nhìn nhau mà không rời đi, cũng không chạy đến để hỏi han hay oán trách dù chỉ một câu.Phố vẫn đông người, người ta vội vã để trốn tránh cơn mưa này. Nhưng chẳng phải dù chạy nhanh đến mấy, phía trước vẫn còn mưa đó hay sao. Chạy nhanh chỉ sợ trượt chân sẽ bị ngã, chạy nhanh quá chỉ sợ nước mưa sẽ bắn lên người. Cũng giống như tôi và Nhật Nam. Phải chăng quyết định yêu anh là quá vội vàng, quá tùy tiện, để rồi giờ đây mới nhận ra rằng thế giới chúng tôi đang sống hoàn toàn khác nhau, khi cả hai đã có quá nhiều kỉ niệm đến nỗi chính những điều đẹp đẽ ấy trởi thành hung khí làm tổn thương trái tim vốn chưa từng một lần bị trầy xước.Tôi có lẽ đã quyết định lấy những chuyện đau buồn này ra làm lí do để đường đường chính chính đi ra khỏi cuộc đời anh. Vậy nên cũng sẽ vô tình rời đi như khi xuất hiện.
40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.
Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà. Tôi chẳng nhớ họ hỏi những gì, và tôi đã nói những gì? Hóa ra cái duyên của tôi với ước mơ ấy lại chính là như thế này, bị lôi vào một mớ hỗn độn, sau đó được mời đến một căn phòng, ngồi yên vị ở ghế và trả lời tất cả những câu hỏi mà vị cảnh sát đưa ra. Một kết cục nực cười vô cùng.
Ra đến cổng, tôi gặp Nhật Nam. Anh đứng ở đó đợi, nhưng khi thấy tôi đi ra lại dường như không muốn tiến lại. Chúng tôi nhìn nhau bằng những biểu cảm riêng biệt, ánh mắt anh xót xa buồn bã khác với cái phức tạp của tôi. Tay anh nắm chặt, buông thõng xuống hai bên. Bộ cảnh phục vẫn trang nghiêm, dáng đứng trang nghiêm, tất cả đều trang nghiem khiến tôi cảm giác xa lạ vô cùng. Nó cũng giống như ước mơ ngày bé, đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nắm lấy, nhìn thấy nhưng không thể với đến.
Trời lại đổ mưa, mưa lớn xối xả như muốn gột rửa tất cả nỗi buồn nơi trần thế, nhưng nỗi buồn trong lòng lại ngày một dâng lên. Tôi đang khóc nhưng không ai biết rằng tôi khóc. Và có lẽ anh cũng đang khóc. Tôi đứng ở đầu bên này, anh ở đầu bên kia. Chỉ nhìn nhau mà không rời đi, cũng không chạy đến để hỏi han hay oán trách dù chỉ một câu.
Phố vẫn đông người, người ta vội vã để trốn tránh cơn mưa này. Nhưng chẳng phải dù chạy nhanh đến mấy, phía trước vẫn còn mưa đó hay sao. Chạy nhanh chỉ sợ trượt chân sẽ bị ngã, chạy nhanh quá chỉ sợ nước mưa sẽ bắn lên người. Cũng giống như tôi và Nhật Nam. Phải chăng quyết định yêu anh là quá vội vàng, quá tùy tiện, để rồi giờ đây mới nhận ra rằng thế giới chúng tôi đang sống hoàn toàn khác nhau, khi cả hai đã có quá nhiều kỉ niệm đến nỗi chính những điều đẹp đẽ ấy trởi thành hung khí làm tổn thương trái tim vốn chưa từng một lần bị trầy xước.
Tôi có lẽ đã quyết định lấy những chuyện đau buồn này ra làm lí do để đường đường chính chính đi ra khỏi cuộc đời anh. Vậy nên cũng sẽ vô tình rời đi như khi xuất hiện.
Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!Tác giả: Quỳnh SươngTruyện Ngôn Tình1: Người ấy thực sự là cảnh sát! Trên đời có hai kiểu gái ế, một là không ai thèm yêu, hai là không thèm yêu ai. Nói cho cùng thì cũng chỉ vì ai cũng mải theo đuổi cái hình mẫu lí tưởng của mình, mà kể ra đó cũng chỉ là cái cớ. Bạn có thể nhắm mắt chọn đại lấy một anh chàng nào đó gặp trên đường. Anh ta cũng đủ mọi điều kiện mà bạn đặt ra đấy chứ. Nhưng lại không như vậy. Tại sao nhỉ? Có lẽ bởi vì bạn vốn đã gắn kết với một ai đó, chỉ là chưa thể thấy nhau. Rồi sẽ có một ngày, không cần tìm cũng gặp.... Haizzzzz! Tôi đã về đến Việt Nam rồi. Việt Nam không có tuyết, nhưng so với Hàn Quốc, Việt Nam ấm áp hơn nhiều dù là mùa gì đi chăng nữa. Tôi yêu cái khí trời độ thu này, lá rơi, hương hoa sữa mỗi chiều cuối phố, những cơn mưa thu lất phất rơi, mùi khói thơm lừng từ những quán ăn vỉa hè.... và vân vân những thứ khác, cái mà Hàn Quốc không hề có. Nhưng lí do chính khiến tôi phải quay về, chấp nhận bỏ cả cái thành phố nhộn nhịp, công việc ổn định, an nhàn, đáng sợ hơn là chấp nhận chịu… 40:Mọi chuyện cứ thi nhau ập đến khiến tôi không kịp phản ứng. Cùng lúc mất đi tình yêu và người thân, thực sự rất khó để thích nghi.Tôi ở trong cơ quan công an phối hợp điều tra gần một ngày thì được về nhà. Tôi chẳng nhớ họ hỏi những gì, và tôi đã nói những gì? Hóa ra cái duyên của tôi với ước mơ ấy lại chính là như thế này, bị lôi vào một mớ hỗn độn, sau đó được mời đến một căn phòng, ngồi yên vị ở ghế và trả lời tất cả những câu hỏi mà vị cảnh sát đưa ra. Một kết cục nực cười vô cùng.Ra đến cổng, tôi gặp Nhật Nam. Anh đứng ở đó đợi, nhưng khi thấy tôi đi ra lại dường như không muốn tiến lại. Chúng tôi nhìn nhau bằng những biểu cảm riêng biệt, ánh mắt anh xót xa buồn bã khác với cái phức tạp của tôi. Tay anh nắm chặt, buông thõng xuống hai bên. Bộ cảnh phục vẫn trang nghiêm, dáng đứng trang nghiêm, tất cả đều trang nghiem khiến tôi cảm giác xa lạ vô cùng. Nó cũng giống như ước mơ ngày bé, đối với tôi mà nói, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể nắm lấy, nhìn thấy nhưng không thể với đến.Trời lại đổ mưa, mưa lớn xối xả như muốn gột rửa tất cả nỗi buồn nơi trần thế, nhưng nỗi buồn trong lòng lại ngày một dâng lên. Tôi đang khóc nhưng không ai biết rằng tôi khóc. Và có lẽ anh cũng đang khóc. Tôi đứng ở đầu bên này, anh ở đầu bên kia. Chỉ nhìn nhau mà không rời đi, cũng không chạy đến để hỏi han hay oán trách dù chỉ một câu.Phố vẫn đông người, người ta vội vã để trốn tránh cơn mưa này. Nhưng chẳng phải dù chạy nhanh đến mấy, phía trước vẫn còn mưa đó hay sao. Chạy nhanh chỉ sợ trượt chân sẽ bị ngã, chạy nhanh quá chỉ sợ nước mưa sẽ bắn lên người. Cũng giống như tôi và Nhật Nam. Phải chăng quyết định yêu anh là quá vội vàng, quá tùy tiện, để rồi giờ đây mới nhận ra rằng thế giới chúng tôi đang sống hoàn toàn khác nhau, khi cả hai đã có quá nhiều kỉ niệm đến nỗi chính những điều đẹp đẽ ấy trởi thành hung khí làm tổn thương trái tim vốn chưa từng một lần bị trầy xước.Tôi có lẽ đã quyết định lấy những chuyện đau buồn này ra làm lí do để đường đường chính chính đi ra khỏi cuộc đời anh. Vậy nên cũng sẽ vô tình rời đi như khi xuất hiện.