Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 9: Hành lý để chỗ nào
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… “Tôi cũng không phải phụ nữ, anh có thích hay không đâu liên quan tới tôi!” Tiếu Nhiễm thấp giọng than thở. Cố Mạc so với trong tưởng tượng của cô cố chấp và bá đạo thế nào, vốn là cô không thể thuyết phục được anh.Đột nhiên Cố Mạc dừng lại bước chân, chờ Tiếu Nhiễm không hề phòng bị trước đâm sầm vào tấm lưng cứng rắn của anh: “Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã biến cô từ con gái thành phụ nữ. Cho nên, muốn cưỡng ép sao1”Tiếu Nhiễm chớp đôi mắt mỹ lệ, vô lực cãi lại, chỉ còn có khó xử.Cố Mạc không quay đầu nhìn cô, tiếp tục bước nhanh về phía trước.“Chú, tôi cái kia... nghe lời mà nói, hôm nay có thể đi học không?” Tiếu Nhiễm nhút nhát túm lấy một góc áo của Cố Mạc.Đột nhiên Cố Mạc xoay người, không hờn giận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh giọng chất vấn: “Vội vã đi học như vậy, chẳng lẽ ở trường học có người nào khiến cô nhớ đến?”Cho dù Tiếu Nhiễm ngu dốt thế nào, cũng nghe ra được Cố Mạc đang tức giận, khẩn trương lắc đầu: “Không...không có, chú à.”Lúc này, quản gia cầm theo rương hành lý tiến vào, thật cẩn thận hỏi han: “Cậu chủ, hành lý này mang đến phòng khách sao?”“Mang đến phòng tôi.” Cố Mạc lạnh lùng phân phó.“Chú...chú...tôi...có thể ở phòng khách không?” Âm thanh của Tiếu Nhiễm dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Mạc ngày càng nhỏ dần. Ngày hôm qua, anh ta đã khiến cô rất đau đớn, cô thật sự không muốn ngủ cùng anh. Trong kỳ hạn một năm này, bọn họ có thể ở riêng không?“Muốn ở riêng?” Cố Mạc bất mãn liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái: “Tôi sẽ không rời tay quyền thuộc về tôi!”Tiếu Nhiễm nhăn mặt, vùng vẫy bi thương.Cô, đại tiểu thư của tập đoàn Bằng Trình, sao lại có thể bi thương đến mức biến thành bạn giường của Cố Mạc?Cô mới mười tám tuổi!“Anh không biết là tôi còn quá nhỏ sao?”“Non mềm cũng có tư vị của non mềm!” Cố Mã tà tứ nhìn thoáng qua đồng phục kín như bưng của Tiếu Nhiễm.Nói như vậy, anh ta không tính toán sẽ buông tha cho cô rồi.Tiếu Nhiễm thất vọng rũ mắt xuống.“Háo sắc.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.Đối với xưng hô của cô dành cho mình, Cố Mạc cũng không cực kỳ hài lòng. Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh thuần của cô tầm 3 phút, sau đó khi Tiếu Nhiễm cho rằng anh muốn đánh cô, lại kéo lấy cổ chân của cô, khiêng cô lên vai: “Vốn định cho em nghỉ ngơi, em đã không biết cảm ơn, vậy cũng đừng trách tôi!”“Chú, anh muốn làm gì?” Tiếu Nhiễm bối rối đấm lên sau lưng Cố Mạc.“Sắc em!” Cố Mạc dùng lực vỗ mông Tiếu Nhiễm một cái.“Chú, tôi sai rồi! Tôi không nên nói anh là háo sắc.” Tiếu Nhiễm vội vàng nhận lỗi. Lại làm một lần, cô thực muốn chết: “anh là người tốt!”Tối hôm qua anh muốn cô cả đêm, bảy lần đó? Nơi đó của cô đau đến độ không đi lại được, anh vậy mà còn muốn đụng chạm cô.Muốn chết!Lại tiếp tục làm, sao cô có thể xuống giường được!Đôi con ngươi vốn dĩ đang lạnh lùng của Cố Mạc đột nhiên nhiễm lên ý cười. Anh cũng không đi lên lầu, mà đi vào trong nhà ăn. Nơi đó, đã bày ra một bàn bữa ăn sáng phong phú. Anh trực tiếp ném cô lên ghế, sau đó nói: “Ăn cơm!”Hai tay Tiếu Nhiễm tạo thành hình chữ thập, vừa khom lưng vừa không ngừng nói lẩm bẩm, miệng nhỏ giống như lau mật: “Cảm ơn chú đã khai ân! Cảm ơn chú khai ân! Chú là người tốt! Vô cùng tốt.”Chỉ cần anh không muốn cô nữa, muốn cô cảm ơn anh thế nào cũng được.Cô cũng không muốn chịu đau đớn thêm nữa.“Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc ngồi đối diện với Tiếu Nhiễm, lạnh lùng hỏi: “Tôi cực kỳ già sao?”Trái tim Tiếu nhiễm đập mạnh và loạn nhịp một cái.Cố Mạc già?Không mà!Khuôn mặt này đúng là hơi lạnh lùng, nhưng là ai không biết còn tưởng anh mới chỉ hai mươi ba hai mươi bốn. Nếu anh mặc T-shirt và quần bò, ai cũng sẽ nghĩ anh là sinh viên.
“Tôi cũng không phải phụ nữ, anh có thích hay không đâu liên quan tới tôi!” Tiếu Nhiễm thấp giọng than thở. Cố Mạc so với trong tưởng tượng của cô cố chấp và bá đạo thế nào, vốn là cô không thể thuyết phục được anh.
Đột nhiên Cố Mạc dừng lại bước chân, chờ Tiếu Nhiễm không hề phòng bị trước đâm sầm vào tấm lưng cứng rắn của anh: “Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã biến cô từ con gái thành phụ nữ. Cho nên, muốn cưỡng ép sao1”
Tiếu Nhiễm chớp đôi mắt mỹ lệ, vô lực cãi lại, chỉ còn có khó xử.
Cố Mạc không quay đầu nhìn cô, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Chú, tôi cái kia... nghe lời mà nói, hôm nay có thể đi học không?” Tiếu Nhiễm nhút nhát túm lấy một góc áo của Cố Mạc.
Đột nhiên Cố Mạc xoay người, không hờn giận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh giọng chất vấn: “Vội vã đi học như vậy, chẳng lẽ ở trường học có người nào khiến cô nhớ đến?”
Cho dù Tiếu Nhiễm ngu dốt thế nào, cũng nghe ra được Cố Mạc đang tức giận, khẩn trương lắc đầu: “Không...không có, chú à.”
Lúc này, quản gia cầm theo rương hành lý tiến vào, thật cẩn thận hỏi han: “Cậu chủ, hành lý này mang đến phòng khách sao?”
“Mang đến phòng tôi.” Cố Mạc lạnh lùng phân phó.
“Chú...chú...tôi...có thể ở phòng khách không?” Âm thanh của Tiếu Nhiễm dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Mạc ngày càng nhỏ dần. Ngày hôm qua, anh ta đã khiến cô rất đau đớn, cô thật sự không muốn ngủ cùng anh. Trong kỳ hạn một năm này, bọn họ có thể ở riêng không?
“Muốn ở riêng?” Cố Mạc bất mãn liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái: “Tôi sẽ không rời tay quyền thuộc về tôi!”
Tiếu Nhiễm nhăn mặt, vùng vẫy bi thương.
Cô, đại tiểu thư của tập đoàn Bằng Trình, sao lại có thể bi thương đến mức biến thành bạn giường của Cố Mạc?
Cô mới mười tám tuổi!
“Anh không biết là tôi còn quá nhỏ sao?”
“Non mềm cũng có tư vị của non mềm!” Cố Mã tà tứ nhìn thoáng qua đồng phục kín như bưng của Tiếu Nhiễm.
Nói như vậy, anh ta không tính toán sẽ buông tha cho cô rồi.
Tiếu Nhiễm thất vọng rũ mắt xuống.
“Háo sắc.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Đối với xưng hô của cô dành cho mình, Cố Mạc cũng không cực kỳ hài lòng. Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh thuần của cô tầm 3 phút, sau đó khi Tiếu Nhiễm cho rằng anh muốn đánh cô, lại kéo lấy cổ chân của cô, khiêng cô lên vai: “Vốn định cho em nghỉ ngơi, em đã không biết cảm ơn, vậy cũng đừng trách tôi!”
“Chú, anh muốn làm gì?” Tiếu Nhiễm bối rối đấm lên sau lưng Cố Mạc.
“Sắc em!” Cố Mạc dùng lực vỗ mông Tiếu Nhiễm một cái.
“Chú, tôi sai rồi! Tôi không nên nói anh là háo sắc.” Tiếu Nhiễm vội vàng nhận lỗi. Lại làm một lần, cô thực muốn chết: “anh là người tốt!”
Tối hôm qua anh muốn cô cả đêm, bảy lần đó? Nơi đó của cô đau đến độ không đi lại được, anh vậy mà còn muốn đụng chạm cô.
Muốn chết!
Lại tiếp tục làm, sao cô có thể xuống giường được!
Đôi con ngươi vốn dĩ đang lạnh lùng của Cố Mạc đột nhiên nhiễm lên ý cười. Anh cũng không đi lên lầu, mà đi vào trong nhà ăn. Nơi đó, đã bày ra một bàn bữa ăn sáng phong phú. Anh trực tiếp ném cô lên ghế, sau đó nói: “Ăn cơm!”
Hai tay Tiếu Nhiễm tạo thành hình chữ thập, vừa khom lưng vừa không ngừng nói lẩm bẩm, miệng nhỏ giống như lau mật: “Cảm ơn chú đã khai ân! Cảm ơn chú khai ân! Chú là người tốt! Vô cùng tốt.”
Chỉ cần anh không muốn cô nữa, muốn cô cảm ơn anh thế nào cũng được.
Cô cũng không muốn chịu đau đớn thêm nữa.
“Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc ngồi đối diện với Tiếu Nhiễm, lạnh lùng hỏi: “Tôi cực kỳ già sao?”
Trái tim Tiếu nhiễm đập mạnh và loạn nhịp một cái.
Cố Mạc già?
Không mà!
Khuôn mặt này đúng là hơi lạnh lùng, nhưng là ai không biết còn tưởng anh mới chỉ hai mươi ba hai mươi bốn. Nếu anh mặc T-shirt và quần bò, ai cũng sẽ nghĩ anh là sinh viên.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… “Tôi cũng không phải phụ nữ, anh có thích hay không đâu liên quan tới tôi!” Tiếu Nhiễm thấp giọng than thở. Cố Mạc so với trong tưởng tượng của cô cố chấp và bá đạo thế nào, vốn là cô không thể thuyết phục được anh.Đột nhiên Cố Mạc dừng lại bước chân, chờ Tiếu Nhiễm không hề phòng bị trước đâm sầm vào tấm lưng cứng rắn của anh: “Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã biến cô từ con gái thành phụ nữ. Cho nên, muốn cưỡng ép sao1”Tiếu Nhiễm chớp đôi mắt mỹ lệ, vô lực cãi lại, chỉ còn có khó xử.Cố Mạc không quay đầu nhìn cô, tiếp tục bước nhanh về phía trước.“Chú, tôi cái kia... nghe lời mà nói, hôm nay có thể đi học không?” Tiếu Nhiễm nhút nhát túm lấy một góc áo của Cố Mạc.Đột nhiên Cố Mạc xoay người, không hờn giận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh giọng chất vấn: “Vội vã đi học như vậy, chẳng lẽ ở trường học có người nào khiến cô nhớ đến?”Cho dù Tiếu Nhiễm ngu dốt thế nào, cũng nghe ra được Cố Mạc đang tức giận, khẩn trương lắc đầu: “Không...không có, chú à.”Lúc này, quản gia cầm theo rương hành lý tiến vào, thật cẩn thận hỏi han: “Cậu chủ, hành lý này mang đến phòng khách sao?”“Mang đến phòng tôi.” Cố Mạc lạnh lùng phân phó.“Chú...chú...tôi...có thể ở phòng khách không?” Âm thanh của Tiếu Nhiễm dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Mạc ngày càng nhỏ dần. Ngày hôm qua, anh ta đã khiến cô rất đau đớn, cô thật sự không muốn ngủ cùng anh. Trong kỳ hạn một năm này, bọn họ có thể ở riêng không?“Muốn ở riêng?” Cố Mạc bất mãn liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái: “Tôi sẽ không rời tay quyền thuộc về tôi!”Tiếu Nhiễm nhăn mặt, vùng vẫy bi thương.Cô, đại tiểu thư của tập đoàn Bằng Trình, sao lại có thể bi thương đến mức biến thành bạn giường của Cố Mạc?Cô mới mười tám tuổi!“Anh không biết là tôi còn quá nhỏ sao?”“Non mềm cũng có tư vị của non mềm!” Cố Mã tà tứ nhìn thoáng qua đồng phục kín như bưng của Tiếu Nhiễm.Nói như vậy, anh ta không tính toán sẽ buông tha cho cô rồi.Tiếu Nhiễm thất vọng rũ mắt xuống.“Háo sắc.” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.Đối với xưng hô của cô dành cho mình, Cố Mạc cũng không cực kỳ hài lòng. Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh thuần của cô tầm 3 phút, sau đó khi Tiếu Nhiễm cho rằng anh muốn đánh cô, lại kéo lấy cổ chân của cô, khiêng cô lên vai: “Vốn định cho em nghỉ ngơi, em đã không biết cảm ơn, vậy cũng đừng trách tôi!”“Chú, anh muốn làm gì?” Tiếu Nhiễm bối rối đấm lên sau lưng Cố Mạc.“Sắc em!” Cố Mạc dùng lực vỗ mông Tiếu Nhiễm một cái.“Chú, tôi sai rồi! Tôi không nên nói anh là háo sắc.” Tiếu Nhiễm vội vàng nhận lỗi. Lại làm một lần, cô thực muốn chết: “anh là người tốt!”Tối hôm qua anh muốn cô cả đêm, bảy lần đó? Nơi đó của cô đau đến độ không đi lại được, anh vậy mà còn muốn đụng chạm cô.Muốn chết!Lại tiếp tục làm, sao cô có thể xuống giường được!Đôi con ngươi vốn dĩ đang lạnh lùng của Cố Mạc đột nhiên nhiễm lên ý cười. Anh cũng không đi lên lầu, mà đi vào trong nhà ăn. Nơi đó, đã bày ra một bàn bữa ăn sáng phong phú. Anh trực tiếp ném cô lên ghế, sau đó nói: “Ăn cơm!”Hai tay Tiếu Nhiễm tạo thành hình chữ thập, vừa khom lưng vừa không ngừng nói lẩm bẩm, miệng nhỏ giống như lau mật: “Cảm ơn chú đã khai ân! Cảm ơn chú khai ân! Chú là người tốt! Vô cùng tốt.”Chỉ cần anh không muốn cô nữa, muốn cô cảm ơn anh thế nào cũng được.Cô cũng không muốn chịu đau đớn thêm nữa.“Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc ngồi đối diện với Tiếu Nhiễm, lạnh lùng hỏi: “Tôi cực kỳ già sao?”Trái tim Tiếu nhiễm đập mạnh và loạn nhịp một cái.Cố Mạc già?Không mà!Khuôn mặt này đúng là hơi lạnh lùng, nhưng là ai không biết còn tưởng anh mới chỉ hai mươi ba hai mươi bốn. Nếu anh mặc T-shirt và quần bò, ai cũng sẽ nghĩ anh là sinh viên.