Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 183: Chương 183 : Có thể từ chối không

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… " Anh tăng ca. Em tìm lớp trưởng đi cùng." Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười, quan sát phản ứng của Cố Mạc." Em dám". Cố Mạc không hờn không giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm." Em thế nào mà không dám? Em cùng lắm sẽ không ôm hôn môi." Tiếu Nhiễm thì thầm giọng phản đối chỉ có Cố Mạc nghe được." Không có lần sau." Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn Tiếu Nhiễm, muốn giải thích, nhưng ở đây có nhiều đồng nghiệp cũ như vậy, nên không nói" Nghe không hiểu". Tiếu Nhiễm căng thẳng, lạnh lùng đáp lại.Cố Mạc đem tôm đã bóc xong đúc cho Tiếu Nhiễm: " Há miệng!".Tiếu Nhiễm không muốn, nhưng không từ chối lập tức há miệng, đem tôm vào miệng: " Ăn ngon! Muốn ăn nữa!".Cố Mạc nuông chiều nhìn Tiếu Nhiễm, tiếp tục bóc tôm cho cô.Đúng lúc Ưng Mẫn và Bác sĩ Lưu đi vào, nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Ưng Mẫn hạ xuống, không nhìn Cố Mạc.Bác sĩ Lưu đưa Ưng Mẫn đến chổ ngồi, cười hỏi: " Em muốn ăn gì" Tùy tiện." Ưng Mẫn không có tinh thần đáp lại, chỉ lo uống rượu.“Nhìn con tôm có vẻ rất đẹp.” Bác sĩ Lưu nhìn thấy Cố Mạc ân cần đút tôm cho Tiếu Nhiễm, cũng cầm lấy một con bắt đầu bóc. Sau khi bóc xong, anh đặt tôm vào trong đĩa của Ưng Mẫn.Tiếu Nhiễm tò mò quan sát bác sĩ Lưu. Người này tuy bộ dạng không tuấn tú, cũng là một người tốt. Anh ta thích Ưng Mẫn." Yêu cô liền bóc tôm cho cô ăn."Nói xong, Cô Nói xong cô chơp chớp mắt nhìn đối phươngBác sĩ Lưu vui vẻ cười rộ lên, tay không nhàn rỗi tiếp tục bóc tôm.Những người khác nhìn Cố Mạc và bác sĩ Lưu bóc tôm, chịu không nổi lắc đầu:" Thật chịu không nỗi các người! Đừng thể hiện ân ái trước mặt những người độc thân chúng tôi!”“Các người là độc thân, đừng tính cả tôi.” Vị bác sĩ trung niên lúc đầu trêu chọc Tiếu Nhiễm kia nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đã có vợ rồi.”“Chú có thể về nhà bóc tôm cho vợ chú, hai người ân ân ái ái.” Tiếu Nhiễm cười khẽ. Tuy người bác sĩ trung niên này nói vị trong nhà mình là thiếu phụ đã có chồng, nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh khi nhắc đến vợ khi đó là có thể biết anh cực kỳ yêu thương vợ của anh.“Nói đúng! Ai chẳng biết vị kia nhà cậu được yêu đến chết đi sống lại? Cậu không cần ân ái hơn bọn họ đâu sẽ nhanh chết hơn đấy!” Y tá trưởng dường như đang run đến nổi da gà.Tiếu Nhiễm phát hiện cùng những người này nói chuyện phiếm rất thoải mái, hoàn toàn không cần lục đục với nhau. Không phải nói chức trách hiểm ác, lòng người phức tạp sao?Bác sĩ Lưu cười nhìn Tiếu Nhiễm nói: " Đây là tính tình thường ngày của họ, so với lúc ở trên bàn mổ là hai dạng khác nhau. Em cố gắng thích ứng."" Rất Thân Thiết". Tiếu Nhiễm cười trả lời.Cố thật rất thích những người này, chớ trách Cố Mạc lại xem họ là bạn bè.Chỉ là Ưng Mẫn này làm cho cô cảm thấy không thoải mái.Ăn cơm xong có người đề nghị đi ca, sao đó một người chạy đi bao phòng KTV đối diện.Cố Mạc bởi vì không thích ca hát, cho nên ngồi ở một góc im lặng nắm tay Tiếu Nhiễm nghe ca.Lúc này, Y tá trưởng đề nghĩ chơi một trò chơi, nếu thua phải trả lời một câu hỏi.Cố Mạc lau trán một chút, thản nhiên hỏi:" Có thể từ chối không?"" Không thể!" Y tá trưởng lập tức cười từ chối.Cố Mạc nghiêm túc tham gia trò chơi. Mỗi lần chơi đều bị thua, những người này đều dùng các loại biện pháp điên cuồng để tra tấn anh ấy. Thật sư rất đáng sợ!

" Anh tăng ca. Em tìm lớp trưởng đi cùng." Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười, quan sát phản ứng của Cố Mạc.

" Em dám". Cố Mạc không hờn không giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.

" Em thế nào mà không dám? Em cùng lắm sẽ không ôm hôn môi." Tiếu Nhiễm thì thầm giọng phản đối chỉ có Cố Mạc nghe được.

" Không có lần sau." Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn Tiếu Nhiễm, muốn giải thích, nhưng ở đây có nhiều đồng nghiệp cũ như vậy, nên không nói

" Nghe không hiểu". Tiếu Nhiễm căng thẳng, lạnh lùng đáp lại.

Cố Mạc đem tôm đã bóc xong đúc cho Tiếu Nhiễm: " Há miệng!".

Tiếu Nhiễm không muốn, nhưng không từ chối lập tức há miệng, đem tôm vào miệng: " Ăn ngon! Muốn ăn nữa!".

Cố Mạc nuông chiều nhìn Tiếu Nhiễm, tiếp tục bóc tôm cho cô.

Đúng lúc Ưng Mẫn và Bác sĩ Lưu đi vào, nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Ưng Mẫn hạ xuống, không nhìn Cố Mạc.

Bác sĩ Lưu đưa Ưng Mẫn đến chổ ngồi, cười hỏi: " Em muốn ăn gì

" Tùy tiện." Ưng Mẫn không có tinh thần đáp lại, chỉ lo uống rượu.

“Nhìn con tôm có vẻ rất đẹp.” Bác sĩ Lưu nhìn thấy Cố Mạc ân cần đút tôm cho Tiếu Nhiễm, cũng cầm lấy một con bắt đầu bóc. Sau khi bóc xong, anh đặt tôm vào trong đĩa của Ưng Mẫn.

Tiếu Nhiễm tò mò quan sát bác sĩ Lưu. Người này tuy bộ dạng không tuấn tú, cũng là một người tốt. Anh ta thích Ưng Mẫn." Yêu cô liền bóc tôm cho cô ăn."

Nói xong, Cô Nói xong cô chơp chớp mắt nhìn đối phương

Bác sĩ Lưu vui vẻ cười rộ lên, tay không nhàn rỗi tiếp tục bóc tôm.

Những người khác nhìn Cố Mạc và bác sĩ Lưu bóc tôm, chịu không nổi lắc đầu:" Thật chịu không nỗi các người! Đừng thể hiện ân ái trước mặt những người độc thân chúng tôi!”

“Các người là độc thân, đừng tính cả tôi.” Vị bác sĩ trung niên lúc đầu trêu chọc Tiếu Nhiễm kia nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đã có vợ rồi.”

“Chú có thể về nhà bóc tôm cho vợ chú, hai người ân ân ái ái.” Tiếu Nhiễm cười khẽ. Tuy người bác sĩ trung niên này nói vị trong nhà mình là thiếu phụ đã có chồng, nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh khi nhắc đến vợ khi đó là có thể biết anh cực kỳ yêu thương vợ của anh.

“Nói đúng! Ai chẳng biết vị kia nhà cậu được yêu đến chết đi sống lại? Cậu không cần ân ái hơn bọn họ đâu sẽ nhanh chết hơn đấy!” Y tá trưởng dường như đang run đến nổi da gà.

Tiếu Nhiễm phát hiện cùng những người này nói chuyện phiếm rất thoải mái, hoàn toàn không cần lục đục với nhau. Không phải nói chức trách hiểm ác, lòng người phức tạp sao?

Bác sĩ Lưu cười nhìn Tiếu Nhiễm nói: " Đây là tính tình thường ngày của họ, so với lúc ở trên bàn mổ là hai dạng khác nhau. Em cố gắng thích ứng."

" Rất Thân Thiết". Tiếu Nhiễm cười trả lời.

Cố thật rất thích những người này, chớ trách Cố Mạc lại xem họ là bạn bè.

Chỉ là Ưng Mẫn này làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Ăn cơm xong có người đề nghị đi ca, sao đó một người chạy đi bao phòng KTV đối diện.

Cố Mạc bởi vì không thích ca hát, cho nên ngồi ở một góc im lặng nắm tay Tiếu Nhiễm nghe ca.

Lúc này, Y tá trưởng đề nghĩ chơi một trò chơi, nếu thua phải trả lời một câu hỏi.

Cố Mạc lau trán một chút, thản nhiên hỏi:" Có thể từ chối không?"

" Không thể!" Y tá trưởng lập tức cười từ chối.

Cố Mạc nghiêm túc tham gia trò chơi. Mỗi lần chơi đều bị thua, những người này đều dùng các loại biện pháp điên cuồng để tra tấn anh ấy. Thật sư rất đáng sợ!

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… " Anh tăng ca. Em tìm lớp trưởng đi cùng." Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười, quan sát phản ứng của Cố Mạc." Em dám". Cố Mạc không hờn không giận trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm." Em thế nào mà không dám? Em cùng lắm sẽ không ôm hôn môi." Tiếu Nhiễm thì thầm giọng phản đối chỉ có Cố Mạc nghe được." Không có lần sau." Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn Tiếu Nhiễm, muốn giải thích, nhưng ở đây có nhiều đồng nghiệp cũ như vậy, nên không nói" Nghe không hiểu". Tiếu Nhiễm căng thẳng, lạnh lùng đáp lại.Cố Mạc đem tôm đã bóc xong đúc cho Tiếu Nhiễm: " Há miệng!".Tiếu Nhiễm không muốn, nhưng không từ chối lập tức há miệng, đem tôm vào miệng: " Ăn ngon! Muốn ăn nữa!".Cố Mạc nuông chiều nhìn Tiếu Nhiễm, tiếp tục bóc tôm cho cô.Đúng lúc Ưng Mẫn và Bác sĩ Lưu đi vào, nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Ưng Mẫn hạ xuống, không nhìn Cố Mạc.Bác sĩ Lưu đưa Ưng Mẫn đến chổ ngồi, cười hỏi: " Em muốn ăn gì" Tùy tiện." Ưng Mẫn không có tinh thần đáp lại, chỉ lo uống rượu.“Nhìn con tôm có vẻ rất đẹp.” Bác sĩ Lưu nhìn thấy Cố Mạc ân cần đút tôm cho Tiếu Nhiễm, cũng cầm lấy một con bắt đầu bóc. Sau khi bóc xong, anh đặt tôm vào trong đĩa của Ưng Mẫn.Tiếu Nhiễm tò mò quan sát bác sĩ Lưu. Người này tuy bộ dạng không tuấn tú, cũng là một người tốt. Anh ta thích Ưng Mẫn." Yêu cô liền bóc tôm cho cô ăn."Nói xong, Cô Nói xong cô chơp chớp mắt nhìn đối phươngBác sĩ Lưu vui vẻ cười rộ lên, tay không nhàn rỗi tiếp tục bóc tôm.Những người khác nhìn Cố Mạc và bác sĩ Lưu bóc tôm, chịu không nổi lắc đầu:" Thật chịu không nỗi các người! Đừng thể hiện ân ái trước mặt những người độc thân chúng tôi!”“Các người là độc thân, đừng tính cả tôi.” Vị bác sĩ trung niên lúc đầu trêu chọc Tiếu Nhiễm kia nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đã có vợ rồi.”“Chú có thể về nhà bóc tôm cho vợ chú, hai người ân ân ái ái.” Tiếu Nhiễm cười khẽ. Tuy người bác sĩ trung niên này nói vị trong nhà mình là thiếu phụ đã có chồng, nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh khi nhắc đến vợ khi đó là có thể biết anh cực kỳ yêu thương vợ của anh.“Nói đúng! Ai chẳng biết vị kia nhà cậu được yêu đến chết đi sống lại? Cậu không cần ân ái hơn bọn họ đâu sẽ nhanh chết hơn đấy!” Y tá trưởng dường như đang run đến nổi da gà.Tiếu Nhiễm phát hiện cùng những người này nói chuyện phiếm rất thoải mái, hoàn toàn không cần lục đục với nhau. Không phải nói chức trách hiểm ác, lòng người phức tạp sao?Bác sĩ Lưu cười nhìn Tiếu Nhiễm nói: " Đây là tính tình thường ngày của họ, so với lúc ở trên bàn mổ là hai dạng khác nhau. Em cố gắng thích ứng."" Rất Thân Thiết". Tiếu Nhiễm cười trả lời.Cố thật rất thích những người này, chớ trách Cố Mạc lại xem họ là bạn bè.Chỉ là Ưng Mẫn này làm cho cô cảm thấy không thoải mái.Ăn cơm xong có người đề nghị đi ca, sao đó một người chạy đi bao phòng KTV đối diện.Cố Mạc bởi vì không thích ca hát, cho nên ngồi ở một góc im lặng nắm tay Tiếu Nhiễm nghe ca.Lúc này, Y tá trưởng đề nghĩ chơi một trò chơi, nếu thua phải trả lời một câu hỏi.Cố Mạc lau trán một chút, thản nhiên hỏi:" Có thể từ chối không?"" Không thể!" Y tá trưởng lập tức cười từ chối.Cố Mạc nghiêm túc tham gia trò chơi. Mỗi lần chơi đều bị thua, những người này đều dùng các loại biện pháp điên cuồng để tra tấn anh ấy. Thật sư rất đáng sợ!

Chương 183: Chương 183 : Có thể từ chối không