Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 334: Chỉ là thói quen thôi sao?
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Thế nhưng một chút cũng không đau.” Tiếu Nhiễm khiếp sợ mở miệng.Đây là lợi thế khi được gả cho một bác sĩ sao?“Anh của em làm sao có thể để cho chị bị đau được?” Cố Nhiên dùng sức vuốt tóc Tiếu Nhiễm, trêu chọc cười nói.“Là kỹ thuật của anh ấy rất tốt.” Tiếu Nhiễm cười chua xót. Cô còn lâu mới tin lời nói của Cố Nhiên.Cố Mạc không biết từ khi nào đã gói kỹ một đống thuốc, đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nói: “Thuốc này uống ba lần một ngày, sau khi ăn xong nửa tiếng, thuốc này uống hai lần một ngày, trước khi ăn. Đây là viên sủi dùng để hạ sốt.”“Cám ơn.” Tiếu Nhiễm đón lấy, khách khí nói.Cố Mạc không thoải mái nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đang sưng đỏ của Tiếu Nhiễm:”Đi rửa mặt đi.”Tiếu Nhiễm “ừm” một tiếng, liền đi vào nhà tắm.Cố Nhiễn nhìn Tiếu Nhiễm vừa mới đóng cửa, liền hăm hở cầm hộp thuốc lên. Anh ngồi trên sô pha, nghiêm túc hỏi Cố Mạc:”Anh, anh rốt cuộc tính thế nào?”Cố Mạc mâu thuẫn mím đôi môi mỏng, trầm mặc ngồi xuống đối diện với Cố Nhiên.“Anh, đừng trách em không nhắc nhở anh, năm năm trước Tiếu Nhiễm vẫn là một đứa trẻ. Nếu anh vẫn vì vụ tai nạn đó mà không buông tha cho cô ấy, tương lai anh sẽ hối hận!” Cố Nhiên nghiêm túc khuyên nhủ.Cố Mạc nhắm mặt lại, dùng sức xoa mi tâm.“Anh không nói câu nào mà biến mất, Tiếu Nhiễm thường xuyên về nhà thăm bà nội. Bà nội nói cô ấy còn hơn cả cháu trai cháu gái. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ!” Cố Nhiên vỗ vỗ bả vai Cố Mạc, lời nói chân thành, rồi cầm hộp thuốc rời đi.Cố Mạc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn ra ngoài.Ngày đó anh đấu tranh cả đêm, không biết phải sống chung với Tiếu Nhiễm như thế nào. Lúc mâu thuẫn anh sợ không thể kìm chế được mà làm tổn thương cô, vì thế anh liền thu dọn hành lý suốt đêm để đi công tác. Ở bên ngoài hơn một tháng, anh thỉnh thoảng nhớ đến những kí ức ngọt ngào với cô, nhưng Y Nhiên lại không ngừng hiện ra trách cứ anh, nói anh thay lòng đổi dạ.Anh thường bừng tỉnh lúc nửa đêm, phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền mất ngủ đến hừng đông.Con người không thể từ bỏ được thói quen, bởi thói quen thật sự đáng sợ.Đến nỗi anh không ôm Tiếu Nhiễm thì không ngủ được.Nhưng anh đối với cô cũng chỉ là thói quen thôi sao?Anh cũng không biết.Tiếu Nhiễm đứng ở trước gương, nhìn đôi mắt trũng sâu như quả đài, ảo não bĩu cái miệng nhỏ nhắn:”Đây là mình sao? Quá xấu!”Cô vừa mới mang bộ mặt xấu xí như vậy nói chuyện với Cố Mạc.Lúc này, cô còn xấu hơn!Tưởng Y Nhiên hẳn là đắc ý vì cô không thể vượt qua nổi.Cô cảm thấy mất mát đi ra khỏi nhà tắm, nhìn Cố Mạc đang đứng bên cửa sổ giống như đang tự vấn điều gì, cô liền nhanh chân đi qua, đứng trước mặt anh hỏi:”Cố Mạc, anh vừa xuống máy bay, đi ngủ một lát đi.”“Anh bay từ B thị về, không bị lệch múi giờ. Đi, đi ăn điểm tâm.” Cố Mạc dắt tay cô đi xuống lầu.“Ừm” Tiếu Nhiễm chỉ ừm một tiếng rồi không nói nữa. Đợt vừa rồi Cố Mạc đều ở B thị, hay chỉ vài ngày gần đây là ở B thị?Cô không biết chút gì về lịch trình của anh. Cô thậm chí cũng không biết anh bố trí công việc cho công ty như thế nào.Lúc ăn cơm, Cô Mạc nhìn Tiếu Nhiễm không hề động đũa, liền gắp một đống đồ ăn lên đĩa của cô nói: “Đã ốm thì càng phải ăn nhiều. Như vậy mới có sức hồi phục.”Tiếu Nhiễm xa cách gật đầu:”Em biết rồi.”Tuy biết rõ điều này, nhưng người kiên trì thì không nhiều lắm.Cô hiện tại cả người vô lực, căn bản không có thèm ăn:”Em no rồi. Em đến trường đây.”Cô nói xong định đi lên lầu lấy cặp sách.“Hôm nay xin phép nghỉ đi!” Cố Mạc lau khô miệng, nghiêm mặt ra lệnh.“Không được! Hôm nay là kỳ thi thử giữa kỳ.” Tiếu Nhiễm yếu ớt trả lời.
Editor: Quỷ Quỷ
“Thế nhưng một chút cũng không đau.” Tiếu Nhiễm khiếp sợ mở miệng.
Đây là lợi thế khi được gả cho một bác sĩ sao?
“Anh của em làm sao có thể để cho chị bị đau được?” Cố Nhiên dùng sức vuốt tóc Tiếu Nhiễm, trêu chọc cười nói.
“Là kỹ thuật của anh ấy rất tốt.” Tiếu Nhiễm cười chua xót. Cô còn lâu mới tin lời nói của Cố Nhiên.
Cố Mạc không biết từ khi nào đã gói kỹ một đống thuốc, đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nói: “Thuốc này uống ba lần một ngày, sau khi ăn xong nửa tiếng, thuốc này uống hai lần một ngày, trước khi ăn. Đây là viên sủi dùng để hạ sốt.”
“Cám ơn.” Tiếu Nhiễm đón lấy, khách khí nói.
Cố Mạc không thoải mái nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đang sưng đỏ của Tiếu Nhiễm:”Đi rửa mặt đi.”
Tiếu Nhiễm “ừm” một tiếng, liền đi vào nhà tắm.
Cố Nhiễn nhìn Tiếu Nhiễm vừa mới đóng cửa, liền hăm hở cầm hộp thuốc lên. Anh ngồi trên sô pha, nghiêm túc hỏi Cố Mạc:”Anh, anh rốt cuộc tính thế nào?”
Cố Mạc mâu thuẫn mím đôi môi mỏng, trầm mặc ngồi xuống đối diện với Cố Nhiên.
“Anh, đừng trách em không nhắc nhở anh, năm năm trước Tiếu Nhiễm vẫn là một đứa trẻ. Nếu anh vẫn vì vụ tai nạn đó mà không buông tha cho cô ấy, tương lai anh sẽ hối hận!” Cố Nhiên nghiêm túc khuyên nhủ.
Cố Mạc nhắm mặt lại, dùng sức xoa mi tâm.
“Anh không nói câu nào mà biến mất, Tiếu Nhiễm thường xuyên về nhà thăm bà nội. Bà nội nói cô ấy còn hơn cả cháu trai cháu gái. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ!” Cố Nhiên vỗ vỗ bả vai Cố Mạc, lời nói chân thành, rồi cầm hộp thuốc rời đi.
Cố Mạc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn ra ngoài.
Ngày đó anh đấu tranh cả đêm, không biết phải sống chung với Tiếu Nhiễm như thế nào. Lúc mâu thuẫn anh sợ không thể kìm chế được mà làm tổn thương cô, vì thế anh liền thu dọn hành lý suốt đêm để đi công tác. Ở bên ngoài hơn một tháng, anh thỉnh thoảng nhớ đến những kí ức ngọt ngào với cô, nhưng Y Nhiên lại không ngừng hiện ra trách cứ anh, nói anh thay lòng đổi dạ.
Anh thường bừng tỉnh lúc nửa đêm, phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền mất ngủ đến hừng đông.
Con người không thể từ bỏ được thói quen, bởi thói quen thật sự đáng sợ.
Đến nỗi anh không ôm Tiếu Nhiễm thì không ngủ được.
Nhưng anh đối với cô cũng chỉ là thói quen thôi sao?
Anh cũng không biết.
Tiếu Nhiễm đứng ở trước gương, nhìn đôi mắt trũng sâu như quả đài, ảo não bĩu cái miệng nhỏ nhắn:”Đây là mình sao? Quá xấu!”
Cô vừa mới mang bộ mặt xấu xí như vậy nói chuyện với Cố Mạc.
Lúc này, cô còn xấu hơn!
Tưởng Y Nhiên hẳn là đắc ý vì cô không thể vượt qua nổi.
Cô cảm thấy mất mát đi ra khỏi nhà tắm, nhìn Cố Mạc đang đứng bên cửa sổ giống như đang tự vấn điều gì, cô liền nhanh chân đi qua, đứng trước mặt anh hỏi:”Cố Mạc, anh vừa xuống máy bay, đi ngủ một lát đi.”
“Anh bay từ B thị về, không bị lệch múi giờ. Đi, đi ăn điểm tâm.” Cố Mạc dắt tay cô đi xuống lầu.
“Ừm” Tiếu Nhiễm chỉ ừm một tiếng rồi không nói nữa. Đợt vừa rồi Cố Mạc đều ở B thị, hay chỉ vài ngày gần đây là ở B thị?
Cô không biết chút gì về lịch trình của anh. Cô thậm chí cũng không biết anh bố trí công việc cho công ty như thế nào.
Lúc ăn cơm, Cô Mạc nhìn Tiếu Nhiễm không hề động đũa, liền gắp một đống đồ ăn lên đĩa của cô nói: “Đã ốm thì càng phải ăn nhiều. Như vậy mới có sức hồi phục.”
Tiếu Nhiễm xa cách gật đầu:”Em biết rồi.”
Tuy biết rõ điều này, nhưng người kiên trì thì không nhiều lắm.
Cô hiện tại cả người vô lực, căn bản không có thèm ăn:”Em no rồi. Em đến trường đây.”
Cô nói xong định đi lên lầu lấy cặp sách.
“Hôm nay xin phép nghỉ đi!” Cố Mạc lau khô miệng, nghiêm mặt ra lệnh.
“Không được! Hôm nay là kỳ thi thử giữa kỳ.” Tiếu Nhiễm yếu ớt trả lời.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Thế nhưng một chút cũng không đau.” Tiếu Nhiễm khiếp sợ mở miệng.Đây là lợi thế khi được gả cho một bác sĩ sao?“Anh của em làm sao có thể để cho chị bị đau được?” Cố Nhiên dùng sức vuốt tóc Tiếu Nhiễm, trêu chọc cười nói.“Là kỹ thuật của anh ấy rất tốt.” Tiếu Nhiễm cười chua xót. Cô còn lâu mới tin lời nói của Cố Nhiên.Cố Mạc không biết từ khi nào đã gói kỹ một đống thuốc, đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, nghiêm túc nói: “Thuốc này uống ba lần một ngày, sau khi ăn xong nửa tiếng, thuốc này uống hai lần một ngày, trước khi ăn. Đây là viên sủi dùng để hạ sốt.”“Cám ơn.” Tiếu Nhiễm đón lấy, khách khí nói.Cố Mạc không thoải mái nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đang sưng đỏ của Tiếu Nhiễm:”Đi rửa mặt đi.”Tiếu Nhiễm “ừm” một tiếng, liền đi vào nhà tắm.Cố Nhiễn nhìn Tiếu Nhiễm vừa mới đóng cửa, liền hăm hở cầm hộp thuốc lên. Anh ngồi trên sô pha, nghiêm túc hỏi Cố Mạc:”Anh, anh rốt cuộc tính thế nào?”Cố Mạc mâu thuẫn mím đôi môi mỏng, trầm mặc ngồi xuống đối diện với Cố Nhiên.“Anh, đừng trách em không nhắc nhở anh, năm năm trước Tiếu Nhiễm vẫn là một đứa trẻ. Nếu anh vẫn vì vụ tai nạn đó mà không buông tha cho cô ấy, tương lai anh sẽ hối hận!” Cố Nhiên nghiêm túc khuyên nhủ.Cố Mạc nhắm mặt lại, dùng sức xoa mi tâm.“Anh không nói câu nào mà biến mất, Tiếu Nhiễm thường xuyên về nhà thăm bà nội. Bà nội nói cô ấy còn hơn cả cháu trai cháu gái. Anh hãy suy nghĩ thật kỹ!” Cố Nhiên vỗ vỗ bả vai Cố Mạc, lời nói chân thành, rồi cầm hộp thuốc rời đi.Cố Mạc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn ra ngoài.Ngày đó anh đấu tranh cả đêm, không biết phải sống chung với Tiếu Nhiễm như thế nào. Lúc mâu thuẫn anh sợ không thể kìm chế được mà làm tổn thương cô, vì thế anh liền thu dọn hành lý suốt đêm để đi công tác. Ở bên ngoài hơn một tháng, anh thỉnh thoảng nhớ đến những kí ức ngọt ngào với cô, nhưng Y Nhiên lại không ngừng hiện ra trách cứ anh, nói anh thay lòng đổi dạ.Anh thường bừng tỉnh lúc nửa đêm, phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền mất ngủ đến hừng đông.Con người không thể từ bỏ được thói quen, bởi thói quen thật sự đáng sợ.Đến nỗi anh không ôm Tiếu Nhiễm thì không ngủ được.Nhưng anh đối với cô cũng chỉ là thói quen thôi sao?Anh cũng không biết.Tiếu Nhiễm đứng ở trước gương, nhìn đôi mắt trũng sâu như quả đài, ảo não bĩu cái miệng nhỏ nhắn:”Đây là mình sao? Quá xấu!”Cô vừa mới mang bộ mặt xấu xí như vậy nói chuyện với Cố Mạc.Lúc này, cô còn xấu hơn!Tưởng Y Nhiên hẳn là đắc ý vì cô không thể vượt qua nổi.Cô cảm thấy mất mát đi ra khỏi nhà tắm, nhìn Cố Mạc đang đứng bên cửa sổ giống như đang tự vấn điều gì, cô liền nhanh chân đi qua, đứng trước mặt anh hỏi:”Cố Mạc, anh vừa xuống máy bay, đi ngủ một lát đi.”“Anh bay từ B thị về, không bị lệch múi giờ. Đi, đi ăn điểm tâm.” Cố Mạc dắt tay cô đi xuống lầu.“Ừm” Tiếu Nhiễm chỉ ừm một tiếng rồi không nói nữa. Đợt vừa rồi Cố Mạc đều ở B thị, hay chỉ vài ngày gần đây là ở B thị?Cô không biết chút gì về lịch trình của anh. Cô thậm chí cũng không biết anh bố trí công việc cho công ty như thế nào.Lúc ăn cơm, Cô Mạc nhìn Tiếu Nhiễm không hề động đũa, liền gắp một đống đồ ăn lên đĩa của cô nói: “Đã ốm thì càng phải ăn nhiều. Như vậy mới có sức hồi phục.”Tiếu Nhiễm xa cách gật đầu:”Em biết rồi.”Tuy biết rõ điều này, nhưng người kiên trì thì không nhiều lắm.Cô hiện tại cả người vô lực, căn bản không có thèm ăn:”Em no rồi. Em đến trường đây.”Cô nói xong định đi lên lầu lấy cặp sách.“Hôm nay xin phép nghỉ đi!” Cố Mạc lau khô miệng, nghiêm mặt ra lệnh.“Không được! Hôm nay là kỳ thi thử giữa kỳ.” Tiếu Nhiễm yếu ớt trả lời.