Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 490: Cho con một phút đồng hồ để si mê
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiThời gian hai ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Tiếu Nhiễm cảm thấy ở bên cạnh Cố Mạc còn chưa đủ, anh liền phải rời đi rồi.Sáng sớm ngày chủ nhật, trời còn chưa sáng, cô liền thức giấc, si mê nhìn ngắm gương mặt say ngủ của anh.Cách khoảng thời gian anh rời đi còn mấy tiếng, cô cảm thấy mỗi phút trôi qua đều vô cùng quý trọng.Cô vươn ngón tay, khẽ v**t v* cái cằm kiên nghị của anh, day nhẹ, chạm nhẹ......Cố Mạc đột nhiên mở mắt, ngậm chặt ngón tay nghịch ngợm của Tiếu Nhiễm."Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?" Tiếu Nhiễm rút ngón tay ra, ánh mắt tràn ngập hi vọng hỏi."Ngày hôm qua leo núi, cũng mệt rôi đi? Hôm nay chúng ta đi tắm suối nước nóng." Cố Mạc cười vùi mặt tại cần cổ Tiếu Nhiễm, giọng nói mơ hồ truyền đến."Tắm suối nước nóng? Anh không sợ cơ thể em bị người khác nhìn đến?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi. Cố Mạc đối với cô luôn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Cô chỉ cần mặc quần áo có chút lộ là anh đã vô cùng để ý.Cố Mạc tựa hồ suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Vậy... Không cần đi nữa!""Em muốn đi." Tiếu Nhiễm mè nheo, làm nũng ở trong lòng Cố Mạc "Ông xã tốt, mang em đi đi!"Cố Mạc đột nhiên đẩy Tiếu Nhiễm ra ngồi dậy: "Anh đi tắm rửa.""Nước lạnh à? Chú?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười xấu xa.Hai ngày này Cố Mạc quá mạnh mẽ, tựa hồ như tất cả đều vì một tuần xa cách kia, anh muốn đòi nợ trước cho nên xương cốt cô cũng sắp rạn nứt rồi. Anh bây giờ không thể khống chế được nên đành phải đi tắm, thiếu chút nữa thì kìm nén đến nội thương."Biết còn hỏi?" Cố Mạc lạnh lùng ném lại một câu liền vọt vào phòng tắm.Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười đùa nằm úp sấp trên giường. Bộ dáng Cố Mạc ẩn nhẫn đùa cũng thật vui, cô đột nhiên bắt tay làm một cái loa đặt tới bên miệng, gian xảo cười hỏi: "Chú, anh có muốn xoa bóp lưng không?""Em nếu có gan đi vào, anh cũng không phản đối!" Cố Mạc cười phản bác lại.Tiếu Nhiễm nằm úp ở trên giường lè lưỡi.Cô không ngốc, đi vào để bị anh lăn qua lộn lại à.Ăn xong bữa sáng, Cố Mạc liền tìm một chiếc áo gió màu lam từ bên trong tủ quần áo khoác lên cho Tiếu Nhiễm, sau lại đi tìm một cái mũ cười kẻ ô vuông đội vào cho cô, lúc này mới ôm cô ra ngoài."Sáng sớm liền đi tắm suối nước nóng sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi."Trước cùng anh đến phòng tập thể thao đã." Cố Mạc ngồi lên Maybach, lạnh lùng trả lời."Phòng tập thể thao? Chú, dáng người của anh đã rất tốt rồi." Tiếu Nhiễm nhìn cơ ngực Cố Mạc rắn chắc, cười đáp."Ai nói đi phòng tập thể thao chỉ để tập thể hình?" Cố Mạc hơi hất mày, "Em không cho anh đụng chạm, anh dư thừa tinh lực đành phải vào đó phát tiết."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lập tức như táo đỏ, thật đáng yêu.Cố Mạc mang Tiếu Nhiễm đến phòng tập thể thao ở tòa nhà cao nhất tọa lạc giữa lòng thành phố. Trọn vẹn một tầng toàn bộ đều là dụng cụ tập thể hình. Có lẽ còn quá sớm cho nên cũng không có mấy người.Tiếu Nhiễm đổi một thân y phục đi ra, liền nhìn thấy Cố Mạc mặc một bộ đồ bó sát người lộ ra cánh tay cùng cơ ngực săn chắc, đang đứng dựa tường chờ cô. Cô nhìn bắp tay của anh, rồi tự nói với mình: "Xin cho con một phút đồng hồ si mê.""Như thế nào?" Cố Mạc bắt gặp Tiếu Nhiễm nhìn chằm chằm anh bất động, liền tà tà cười hỏi, "Nhìn đến mê mẩn rồi hả?""Chân bị rút gân. Anh chờ em một phút đồng hồ." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trả lời.Cố Mạc đi lên phía trước, dùng lực vò rối mái tóc dài của Tiếu Nhiễm: "Si mê là một loại bệnh, là một người bác sĩ như anh đã sớm nhìn ra căn bệnh của em rất nghiêm trọng.""Cắt! Nói cứ như thể vóc người của anh đẹp lắm vậy! Em mới không có si mê!" Tiếu Nhiễm kéo khăn mặt ở trên cổ xuống, liền chạy tới nơi có nhiều người đang bàn tán sôi nổi.
Editor: Chi Misaki
Thời gian hai ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Tiếu Nhiễm cảm thấy ở bên cạnh Cố Mạc còn chưa đủ, anh liền phải rời đi rồi.
Sáng sớm ngày chủ nhật, trời còn chưa sáng, cô liền thức giấc, si mê nhìn ngắm gương mặt say ngủ của anh.
Cách khoảng thời gian anh rời đi còn mấy tiếng, cô cảm thấy mỗi phút trôi qua đều vô cùng quý trọng.
Cô vươn ngón tay, khẽ v**t v* cái cằm kiên nghị của anh, day nhẹ, chạm nhẹ......
Cố Mạc đột nhiên mở mắt, ngậm chặt ngón tay nghịch ngợm của Tiếu Nhiễm.
"Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?" Tiếu Nhiễm rút ngón tay ra, ánh mắt tràn ngập hi vọng hỏi.
"Ngày hôm qua leo núi, cũng mệt rôi đi? Hôm nay chúng ta đi tắm suối nước nóng." Cố Mạc cười vùi mặt tại cần cổ Tiếu Nhiễm, giọng nói mơ hồ truyền đến.
"Tắm suối nước nóng? Anh không sợ cơ thể em bị người khác nhìn đến?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi. Cố Mạc đối với cô luôn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Cô chỉ cần mặc quần áo có chút lộ là anh đã vô cùng để ý.
Cố Mạc tựa hồ suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Vậy... Không cần đi nữa!"
"Em muốn đi." Tiếu Nhiễm mè nheo, làm nũng ở trong lòng Cố Mạc "Ông xã tốt, mang em đi đi!"
Cố Mạc đột nhiên đẩy Tiếu Nhiễm ra ngồi dậy: "Anh đi tắm rửa."
"Nước lạnh à? Chú?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười xấu xa.
Hai ngày này Cố Mạc quá mạnh mẽ, tựa hồ như tất cả đều vì một tuần xa cách kia, anh muốn đòi nợ trước cho nên xương cốt cô cũng sắp rạn nứt rồi. Anh bây giờ không thể khống chế được nên đành phải đi tắm, thiếu chút nữa thì kìm nén đến nội thương.
"Biết còn hỏi?" Cố Mạc lạnh lùng ném lại một câu liền vọt vào phòng tắm.
Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười đùa nằm úp sấp trên giường. Bộ dáng Cố Mạc ẩn nhẫn đùa cũng thật vui, cô đột nhiên bắt tay làm một cái loa đặt tới bên miệng, gian xảo cười hỏi: "Chú, anh có muốn xoa bóp lưng không?"
"Em nếu có gan đi vào, anh cũng không phản đối!" Cố Mạc cười phản bác lại.
Tiếu Nhiễm nằm úp ở trên giường lè lưỡi.
Cô không ngốc, đi vào để bị anh lăn qua lộn lại à.
Ăn xong bữa sáng, Cố Mạc liền tìm một chiếc áo gió màu lam từ bên trong tủ quần áo khoác lên cho Tiếu Nhiễm, sau lại đi tìm một cái mũ cười kẻ ô vuông đội vào cho cô, lúc này mới ôm cô ra ngoài.
"Sáng sớm liền đi tắm suối nước nóng sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
"Trước cùng anh đến phòng tập thể thao đã." Cố Mạc ngồi lên Maybach, lạnh lùng trả lời.
"Phòng tập thể thao? Chú, dáng người của anh đã rất tốt rồi." Tiếu Nhiễm nhìn cơ ngực Cố Mạc rắn chắc, cười đáp.
"Ai nói đi phòng tập thể thao chỉ để tập thể hình?" Cố Mạc hơi hất mày, "Em không cho anh đụng chạm, anh dư thừa tinh lực đành phải vào đó phát tiết."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lập tức như táo đỏ, thật đáng yêu.
Cố Mạc mang Tiếu Nhiễm đến phòng tập thể thao ở tòa nhà cao nhất tọa lạc giữa lòng thành phố. Trọn vẹn một tầng toàn bộ đều là dụng cụ tập thể hình. Có lẽ còn quá sớm cho nên cũng không có mấy người.
Tiếu Nhiễm đổi một thân y phục đi ra, liền nhìn thấy Cố Mạc mặc một bộ đồ bó sát người lộ ra cánh tay cùng cơ ngực săn chắc, đang đứng dựa tường chờ cô. Cô nhìn bắp tay của anh, rồi tự nói với mình: "Xin cho con một phút đồng hồ si mê."
"Như thế nào?" Cố Mạc bắt gặp Tiếu Nhiễm nhìn chằm chằm anh bất động, liền tà tà cười hỏi, "Nhìn đến mê mẩn rồi hả?"
"Chân bị rút gân. Anh chờ em một phút đồng hồ." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trả lời.
Cố Mạc đi lên phía trước, dùng lực vò rối mái tóc dài của Tiếu Nhiễm: "Si mê là một loại bệnh, là một người bác sĩ như anh đã sớm nhìn ra căn bệnh của em rất nghiêm trọng."
"Cắt! Nói cứ như thể vóc người của anh đẹp lắm vậy! Em mới không có si mê!" Tiếu Nhiễm kéo khăn mặt ở trên cổ xuống, liền chạy tới nơi có nhiều người đang bàn tán sôi nổi.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiThời gian hai ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Tiếu Nhiễm cảm thấy ở bên cạnh Cố Mạc còn chưa đủ, anh liền phải rời đi rồi.Sáng sớm ngày chủ nhật, trời còn chưa sáng, cô liền thức giấc, si mê nhìn ngắm gương mặt say ngủ của anh.Cách khoảng thời gian anh rời đi còn mấy tiếng, cô cảm thấy mỗi phút trôi qua đều vô cùng quý trọng.Cô vươn ngón tay, khẽ v**t v* cái cằm kiên nghị của anh, day nhẹ, chạm nhẹ......Cố Mạc đột nhiên mở mắt, ngậm chặt ngón tay nghịch ngợm của Tiếu Nhiễm."Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?" Tiếu Nhiễm rút ngón tay ra, ánh mắt tràn ngập hi vọng hỏi."Ngày hôm qua leo núi, cũng mệt rôi đi? Hôm nay chúng ta đi tắm suối nước nóng." Cố Mạc cười vùi mặt tại cần cổ Tiếu Nhiễm, giọng nói mơ hồ truyền đến."Tắm suối nước nóng? Anh không sợ cơ thể em bị người khác nhìn đến?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi. Cố Mạc đối với cô luôn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Cô chỉ cần mặc quần áo có chút lộ là anh đã vô cùng để ý.Cố Mạc tựa hồ suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Vậy... Không cần đi nữa!""Em muốn đi." Tiếu Nhiễm mè nheo, làm nũng ở trong lòng Cố Mạc "Ông xã tốt, mang em đi đi!"Cố Mạc đột nhiên đẩy Tiếu Nhiễm ra ngồi dậy: "Anh đi tắm rửa.""Nước lạnh à? Chú?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười xấu xa.Hai ngày này Cố Mạc quá mạnh mẽ, tựa hồ như tất cả đều vì một tuần xa cách kia, anh muốn đòi nợ trước cho nên xương cốt cô cũng sắp rạn nứt rồi. Anh bây giờ không thể khống chế được nên đành phải đi tắm, thiếu chút nữa thì kìm nén đến nội thương."Biết còn hỏi?" Cố Mạc lạnh lùng ném lại một câu liền vọt vào phòng tắm.Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười đùa nằm úp sấp trên giường. Bộ dáng Cố Mạc ẩn nhẫn đùa cũng thật vui, cô đột nhiên bắt tay làm một cái loa đặt tới bên miệng, gian xảo cười hỏi: "Chú, anh có muốn xoa bóp lưng không?""Em nếu có gan đi vào, anh cũng không phản đối!" Cố Mạc cười phản bác lại.Tiếu Nhiễm nằm úp ở trên giường lè lưỡi.Cô không ngốc, đi vào để bị anh lăn qua lộn lại à.Ăn xong bữa sáng, Cố Mạc liền tìm một chiếc áo gió màu lam từ bên trong tủ quần áo khoác lên cho Tiếu Nhiễm, sau lại đi tìm một cái mũ cười kẻ ô vuông đội vào cho cô, lúc này mới ôm cô ra ngoài."Sáng sớm liền đi tắm suối nước nóng sao?" Tiếu Nhiễm tò mò hỏi."Trước cùng anh đến phòng tập thể thao đã." Cố Mạc ngồi lên Maybach, lạnh lùng trả lời."Phòng tập thể thao? Chú, dáng người của anh đã rất tốt rồi." Tiếu Nhiễm nhìn cơ ngực Cố Mạc rắn chắc, cười đáp."Ai nói đi phòng tập thể thao chỉ để tập thể hình?" Cố Mạc hơi hất mày, "Em không cho anh đụng chạm, anh dư thừa tinh lực đành phải vào đó phát tiết."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm lập tức như táo đỏ, thật đáng yêu.Cố Mạc mang Tiếu Nhiễm đến phòng tập thể thao ở tòa nhà cao nhất tọa lạc giữa lòng thành phố. Trọn vẹn một tầng toàn bộ đều là dụng cụ tập thể hình. Có lẽ còn quá sớm cho nên cũng không có mấy người.Tiếu Nhiễm đổi một thân y phục đi ra, liền nhìn thấy Cố Mạc mặc một bộ đồ bó sát người lộ ra cánh tay cùng cơ ngực săn chắc, đang đứng dựa tường chờ cô. Cô nhìn bắp tay của anh, rồi tự nói với mình: "Xin cho con một phút đồng hồ si mê.""Như thế nào?" Cố Mạc bắt gặp Tiếu Nhiễm nhìn chằm chằm anh bất động, liền tà tà cười hỏi, "Nhìn đến mê mẩn rồi hả?""Chân bị rút gân. Anh chờ em một phút đồng hồ." Tiếu Nhiễm nghịch ngợm trả lời.Cố Mạc đi lên phía trước, dùng lực vò rối mái tóc dài của Tiếu Nhiễm: "Si mê là một loại bệnh, là một người bác sĩ như anh đã sớm nhìn ra căn bệnh của em rất nghiêm trọng.""Cắt! Nói cứ như thể vóc người của anh đẹp lắm vậy! Em mới không có si mê!" Tiếu Nhiễm kéo khăn mặt ở trên cổ xuống, liền chạy tới nơi có nhiều người đang bàn tán sôi nổi.