Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…
Chương 42: Ngươi muốn chết!
Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… 'Đông.....''Áng.....'Một tiếng trầm vang lên, tiếng chén trà bị ném bể vang lên đầy chói tai, theo sau toàn bộ căn phòng liền lâm vào một mảnh an tĩnh!Không khí tràn đầy âm u cùng băng lãnh như có người chết! Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ngước mắt nhìn chén trà nhỏ đã bị vỡ nát trong tay mình, tiếp theo ánh mắt dời đi, đối mặt với thần sắc hung hãn cùng âm hiểm làm cho người ta sợ hãi của Ân Phượng Trạm!"A!....Ta....Ta...."Nhiếp Cẩn Huyên có chút nghẹn nói không nên lời, bởi vì nàng cũng không hiểu được chính bản thân mình, rõ ràng từ trước đến nay tính tình của nàng đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng cũng có một ngày, bản thân lại cầm vật khác đánh người! Hơn nữa, người này còn chính là trượng phu của nàng! Trong lòng muốn nói cái gì đó, nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn mở miệng, hai mắt nàng lại đột nhiên mở to."Ngươi chảy máu a~!"...Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, bản thân nàng cũng chỉ tùy tay đập một cái, thế nhưng lại đánh đến nỗi khiến đầu của nam nhân trước mặt này chảy máu. Mà giờ khắc này, chóp mũi ngửi được mùi tanh ngọt quen thuộc, nhìn từng giọt máu kia theo huyệt thái dương của Ân Phượng Trạm chậm rãi nhỏ xuống, sau đó không một tiếng động mà dừng ờ trên người mình, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức luống cuống."Ngươi, ngươi không có việc gì đi... Có cảm thấy choáng váng đầu óc không? Ta đây liền..."Ngày thường đã quen nhìn thấy tử thi, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chưa bao giờ đả thương người khác. Nhưng làm pháp y cũng phải tuân theo nguyên tắc của y học, nàng vẫn biết lương y như từ mẫu, thế nên chỉ sau vài phút kinh hoàng ngắn ngủi, Nhiếp Cẩn Huyên liền lập tức muốn đứng dậy giúp Ân Phượng Trạm băng bó miệng vết thương... Ngay lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn ngồi dậy, Ân Phượng Trạm lại một phen duỗi tay bóp cổ nàng."Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi muốn chết!"Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí làm cho người nghe phải sợ hãi, trong nháy mắt Ân Phượng Trạm tựa như Tu La từ địa ngục ra tới, có thể bất kì lúc nào dễ dàng lấy đi sinh mạng của người khác. Tuy Nhiếp Cẩn Huyên giãy giụa hết sức, nhưng chung quy vẫn không thể lay động nam nhân trước mắt nửa phần.Không khí càng lúc càng loãng, đau đớn khiến nàng gần như chết lặng... Nhiếp Cẩn Huyên cảm nhận được cái chết đang đến với mình! Vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn từ bỏ, Ân Phượng trạm lại đột nhiên ném nàng sang một bên, sau đó xoay người xuống giường.Động tác của Ân Phượng Trạm quá bất ngờ, không khí nháy mắt cứ ùa vào làm Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ho khan kịch liệt. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm đang đứng ở trước giường chỉ lành lạnh liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một chút, rồi nói."Không cần cố ý chọc giận bổn vương, nếu có lần sau, hậu quả tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng giống như vậy!"Lạnh lùng mở miệng, trên khuôn mặt sắc lạnh của Ân Phượng Trạm càng thêm âm trầm khó đoán. Mà dứt lời, hắn liền trực tiếp cất bước rời đi... Nhưng khi vừa kéo cửa phòng ra, bước chân của Ân Phượng Trạm đột nhiên ngừng lại."Ba ngày sau, cùng bổn vương tiến cung!"Thanh âm của Ân Phượng Trạm vẫn âm trầm như cũ, mà lúc này đây, hắn càng không thèm đối với Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ ở một bên ôm giường ho khan mãnh liệt liếc mắt một cái, dứt lời liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.....Tiểu Như đã chết, ngày hôm nay thi thể sẽ được đưa đến Hình Bộ. Mà đối với việc Tiểu Như chết như thế nào, ai là hung thủ, tuy rằng mọi người đều xôn xao bàn tán, nhưng Ân Phượng Trạm lại không có ý tứ tiếp tục tra ra việc này, cho nên một hồi phong ba cứ thế mà qua đi nhanh chóng, chuyện này cũng chấm dứt tại đây!Mà Kiều Diên Nhi từng được sủng ái nhất ở Thần Vương phủ, bởi vì bao che cho Tiểu Như nên bị đuổi đi. Chỉ là nghe nói ở ngày bị đuổi khỏi phủ kia, thái độ của Kiều Diên Nhi vô cùng khác lạ, không khóc cũng không nháo, chỉ đờ đẫn không nói một lời, khiến cho đám người Tần Ngọc Hà cố ý chạy tới xem náo nhiệt rất mất hứng.Nhưng việc Kiều Diên Nhi bị đưa đến nơi nào, không một ai biết được.Sau đó, trong nháy mắt, ba ngày liền qua đi.......Bạo chương a~... Bạo chương, bạo chương....Nhưng sắp tới Hàn Lạc Tuyết lại lên sàn làm ta không muốn edit thế nào...haiz...Tuy nhiên ngày mai nhất định sẽ có bất ngờ cho mọi người a~ Hóng nhé?!
'Đông.....'
'Áng.....'
Một tiếng trầm vang lên, tiếng chén trà bị ném bể vang lên đầy chói tai, theo sau toàn bộ căn phòng liền lâm vào một mảnh an tĩnh!
Không khí tràn đầy âm u cùng băng lãnh như có người chết! Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ngước mắt nhìn chén trà nhỏ đã bị vỡ nát trong tay mình, tiếp theo ánh mắt dời đi, đối mặt với thần sắc hung hãn cùng âm hiểm làm cho người ta sợ hãi của Ân Phượng Trạm!
"A!....Ta....Ta...."
Nhiếp Cẩn Huyên có chút nghẹn nói không nên lời, bởi vì nàng cũng không hiểu được chính bản thân mình, rõ ràng từ trước đến nay tính tình của nàng đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng cũng có một ngày, bản thân lại cầm vật khác đánh người! Hơn nữa, người này còn chính là trượng phu của nàng! Trong lòng muốn nói cái gì đó, nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn mở miệng, hai mắt nàng lại đột nhiên mở to.
"Ngươi chảy máu a~!"
...
Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, bản thân nàng cũng chỉ tùy tay đập một cái, thế nhưng lại đánh đến nỗi khiến đầu của nam nhân trước mặt này chảy máu. Mà giờ khắc này, chóp mũi ngửi được mùi tanh ngọt quen thuộc, nhìn từng giọt máu kia theo huyệt thái dương của Ân Phượng Trạm chậm rãi nhỏ xuống, sau đó không một tiếng động mà dừng ờ trên người mình, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức luống cuống.
"Ngươi, ngươi không có việc gì đi... Có cảm thấy choáng váng đầu óc không? Ta đây liền..."
Ngày thường đã quen nhìn thấy tử thi, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chưa bao giờ đả thương người khác. Nhưng làm pháp y cũng phải tuân theo nguyên tắc của y học, nàng vẫn biết lương y như từ mẫu, thế nên chỉ sau vài phút kinh hoàng ngắn ngủi, Nhiếp Cẩn Huyên liền lập tức muốn đứng dậy giúp Ân Phượng Trạm băng bó miệng vết thương... Ngay lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn ngồi dậy, Ân Phượng Trạm lại một phen duỗi tay bóp cổ nàng.
"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi muốn chết!"
Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí làm cho người nghe phải sợ hãi, trong nháy mắt Ân Phượng Trạm tựa như Tu La từ địa ngục ra tới, có thể bất kì lúc nào dễ dàng lấy đi sinh mạng của người khác. Tuy Nhiếp Cẩn Huyên giãy giụa hết sức, nhưng chung quy vẫn không thể lay động nam nhân trước mắt nửa phần.
Không khí càng lúc càng loãng, đau đớn khiến nàng gần như chết lặng... Nhiếp Cẩn Huyên cảm nhận được cái chết đang đến với mình! Vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn từ bỏ, Ân Phượng trạm lại đột nhiên ném nàng sang một bên, sau đó xoay người xuống giường.
Động tác của Ân Phượng Trạm quá bất ngờ, không khí nháy mắt cứ ùa vào làm Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ho khan kịch liệt. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm đang đứng ở trước giường chỉ lành lạnh liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một chút, rồi nói.
"Không cần cố ý chọc giận bổn vương, nếu có lần sau, hậu quả tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng giống như vậy!"
Lạnh lùng mở miệng, trên khuôn mặt sắc lạnh của Ân Phượng Trạm càng thêm âm trầm khó đoán. Mà dứt lời, hắn liền trực tiếp cất bước rời đi... Nhưng khi vừa kéo cửa phòng ra, bước chân của Ân Phượng Trạm đột nhiên ngừng lại.
"Ba ngày sau, cùng bổn vương tiến cung!"
Thanh âm của Ân Phượng Trạm vẫn âm trầm như cũ, mà lúc này đây, hắn càng không thèm đối với Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ ở một bên ôm giường ho khan mãnh liệt liếc mắt một cái, dứt lời liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
....
Tiểu Như đã chết, ngày hôm nay thi thể sẽ được đưa đến Hình Bộ. Mà đối với việc Tiểu Như chết như thế nào, ai là hung thủ, tuy rằng mọi người đều xôn xao bàn tán, nhưng Ân Phượng Trạm lại không có ý tứ tiếp tục tra ra việc này, cho nên một hồi phong ba cứ thế mà qua đi nhanh chóng, chuyện này cũng chấm dứt tại đây!
Mà Kiều Diên Nhi từng được sủng ái nhất ở Thần Vương phủ, bởi vì bao che cho Tiểu Như nên bị đuổi đi. Chỉ là nghe nói ở ngày bị đuổi khỏi phủ kia, thái độ của Kiều Diên Nhi vô cùng khác lạ, không khóc cũng không nháo, chỉ đờ đẫn không nói một lời, khiến cho đám người Tần Ngọc Hà cố ý chạy tới xem náo nhiệt rất mất hứng.
Nhưng việc Kiều Diên Nhi bị đưa đến nơi nào, không một ai biết được.
Sau đó, trong nháy mắt, ba ngày liền qua đi....
...
Bạo chương a~... Bạo chương, bạo chương....
Nhưng sắp tới Hàn Lạc Tuyết lại lên sàn làm ta không muốn edit thế nào...haiz...
Tuy nhiên ngày mai nhất định sẽ có bất ngờ cho mọi người a~ Hóng nhé?!
Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… 'Đông.....''Áng.....'Một tiếng trầm vang lên, tiếng chén trà bị ném bể vang lên đầy chói tai, theo sau toàn bộ căn phòng liền lâm vào một mảnh an tĩnh!Không khí tràn đầy âm u cùng băng lãnh như có người chết! Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ngước mắt nhìn chén trà nhỏ đã bị vỡ nát trong tay mình, tiếp theo ánh mắt dời đi, đối mặt với thần sắc hung hãn cùng âm hiểm làm cho người ta sợ hãi của Ân Phượng Trạm!"A!....Ta....Ta...."Nhiếp Cẩn Huyên có chút nghẹn nói không nên lời, bởi vì nàng cũng không hiểu được chính bản thân mình, rõ ràng từ trước đến nay tính tình của nàng đều vô cùng bình tĩnh, thế nhưng cũng có một ngày, bản thân lại cầm vật khác đánh người! Hơn nữa, người này còn chính là trượng phu của nàng! Trong lòng muốn nói cái gì đó, nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn mở miệng, hai mắt nàng lại đột nhiên mở to."Ngươi chảy máu a~!"...Nhiếp Cẩn Huyên không nghĩ tới, bản thân nàng cũng chỉ tùy tay đập một cái, thế nhưng lại đánh đến nỗi khiến đầu của nam nhân trước mặt này chảy máu. Mà giờ khắc này, chóp mũi ngửi được mùi tanh ngọt quen thuộc, nhìn từng giọt máu kia theo huyệt thái dương của Ân Phượng Trạm chậm rãi nhỏ xuống, sau đó không một tiếng động mà dừng ờ trên người mình, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức luống cuống."Ngươi, ngươi không có việc gì đi... Có cảm thấy choáng váng đầu óc không? Ta đây liền..."Ngày thường đã quen nhìn thấy tử thi, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chưa bao giờ đả thương người khác. Nhưng làm pháp y cũng phải tuân theo nguyên tắc của y học, nàng vẫn biết lương y như từ mẫu, thế nên chỉ sau vài phút kinh hoàng ngắn ngủi, Nhiếp Cẩn Huyên liền lập tức muốn đứng dậy giúp Ân Phượng Trạm băng bó miệng vết thương... Ngay lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn ngồi dậy, Ân Phượng Trạm lại một phen duỗi tay bóp cổ nàng."Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi muốn chết!"Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí làm cho người nghe phải sợ hãi, trong nháy mắt Ân Phượng Trạm tựa như Tu La từ địa ngục ra tới, có thể bất kì lúc nào dễ dàng lấy đi sinh mạng của người khác. Tuy Nhiếp Cẩn Huyên giãy giụa hết sức, nhưng chung quy vẫn không thể lay động nam nhân trước mắt nửa phần.Không khí càng lúc càng loãng, đau đớn khiến nàng gần như chết lặng... Nhiếp Cẩn Huyên cảm nhận được cái chết đang đến với mình! Vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên muốn từ bỏ, Ân Phượng trạm lại đột nhiên ném nàng sang một bên, sau đó xoay người xuống giường.Động tác của Ân Phượng Trạm quá bất ngờ, không khí nháy mắt cứ ùa vào làm Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được ho khan kịch liệt. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm đang đứng ở trước giường chỉ lành lạnh liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một chút, rồi nói."Không cần cố ý chọc giận bổn vương, nếu có lần sau, hậu quả tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng giống như vậy!"Lạnh lùng mở miệng, trên khuôn mặt sắc lạnh của Ân Phượng Trạm càng thêm âm trầm khó đoán. Mà dứt lời, hắn liền trực tiếp cất bước rời đi... Nhưng khi vừa kéo cửa phòng ra, bước chân của Ân Phượng Trạm đột nhiên ngừng lại."Ba ngày sau, cùng bổn vương tiến cung!"Thanh âm của Ân Phượng Trạm vẫn âm trầm như cũ, mà lúc này đây, hắn càng không thèm đối với Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ ở một bên ôm giường ho khan mãnh liệt liếc mắt một cái, dứt lời liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài.....Tiểu Như đã chết, ngày hôm nay thi thể sẽ được đưa đến Hình Bộ. Mà đối với việc Tiểu Như chết như thế nào, ai là hung thủ, tuy rằng mọi người đều xôn xao bàn tán, nhưng Ân Phượng Trạm lại không có ý tứ tiếp tục tra ra việc này, cho nên một hồi phong ba cứ thế mà qua đi nhanh chóng, chuyện này cũng chấm dứt tại đây!Mà Kiều Diên Nhi từng được sủng ái nhất ở Thần Vương phủ, bởi vì bao che cho Tiểu Như nên bị đuổi đi. Chỉ là nghe nói ở ngày bị đuổi khỏi phủ kia, thái độ của Kiều Diên Nhi vô cùng khác lạ, không khóc cũng không nháo, chỉ đờ đẫn không nói một lời, khiến cho đám người Tần Ngọc Hà cố ý chạy tới xem náo nhiệt rất mất hứng.Nhưng việc Kiều Diên Nhi bị đưa đến nơi nào, không một ai biết được.Sau đó, trong nháy mắt, ba ngày liền qua đi.......Bạo chương a~... Bạo chương, bạo chương....Nhưng sắp tới Hàn Lạc Tuyết lại lên sàn làm ta không muốn edit thế nào...haiz...Tuy nhiên ngày mai nhất định sẽ có bất ngờ cho mọi người a~ Hóng nhé?!