Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 800: Không có cách nào thừa nhận đau đớn

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm XẩmCố Mạc không nói gì thêm, chỉ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, liền bấm điên thoại cho Trác Liệt.“Trác Liệt, chúng ta đến nơi rồi. Hiện giờ anh đang ở đâu?” Cố Mạc ngưng trọng hỏi han. Đầu bên kia điện thoại cực kỳ hỗn độn, khiến anh vô cùng bất an.“Đến nơi? Anh đi đón bọn em?” Trác Liệt nói xong liền cúp điện thoại.Đột nhiên Cố Mạc có vài giây ngừng lại.Anh bất an cầm quả đấm.Phản ứng của Trác Liệt đã nói cho anh biết đáp án.Hốc mắt của anh có chút ẩm ướt.Anh dùng lực bức cho bi thương về lại, bình tĩnh cầm tay Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Trác Liệt xuống lầu đón chúng ta.”“Vì sao? Chẳng lẽ ông ngoại đổi phòng bệnh rồi hả?” Tiếu Nhiễm khó hiểu hỏi han.“Có lẽ lại quay lại ICU rồi.” Cố Mạc cho cô một nụ cười gượng.“A...” Tiếu Nhiễm rúc vào trước ngực Cố Mạc, bình tĩnh chờ đợi.Không quá vài phút, liền nhìn thấy Trác Liệt thở dồn dập chạy đến.“Đến đây?” Trác Liệt đứng trước mặt hai người, trầm trọng hỏi han.“Vâng.” Cố Mạc gật đầu một cái.Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, tất cả những lời muốn nói đều trao đổi qua ánh mắt.Trái tim của Cố mạc như lạc xuống đáy hồ.“Anh đưa bọn em đi thăm ông.” Trác Liệt tiếp nhận hành lý, dẫn đường ở trước.Tiếu Nhiễm thấy biểu hiện của anh họ liền lặng người. Âm thanh bốn phía u u, khí lạnh bức người.“Trác Liệt, đi đâu thế?” Tiếu Nhiễm bối rối hỏi han.Đường này không phải đi về khu nội trú, cũng không phải về phòng bệnh ICU.Vì sao Trác Liệt dẫn cô đến đây?Cô bắt đầu bất an.“Đến nơi... em sẽ biết.” Âm thanh của Trác Liệt có chút bi thương.Đột nhiên Tiếu Nhiễm ý thức được cái gì, bỏ tay Cố Mạc đang nắm tay mình ra, bước chân lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô to: “Ông ngoại, Tiếu Nhiễm đến rồi, ông đang ở đâu, mau ra đây, đừng làm cháu sợ!”Cố Mạc khẩn trương đi nhanh đuổi theo, bế cô lên: “Nha đầu, bình tĩnh!”“Anh bảo em làm sao bình tĩnh được?” Tiếu Nhiễm như bị điên vùng vẫy: “Anhd dặt em xuống đi, em muốn nhìn ông ngoại, nhất định ông vẫn đang ở đây, Trác Liệt khiến em rất sợ, ông ngoại nhất định không có chuyện gì!”Có lẽ là trong lòng quá đau khổ, cô vậy mà tránh ra khỏi được hai tay của anh, đạt được tự do lại chạy như điên.Cuối đường, là một cánh cửa lạnh lùng, bên trên có một chiếc biển, viết hai chữ nhà xác.Nhìn thấy hai chữ kia, đột nhiên cô ngã sấp xuống.“Không phải như thế! Ông ngoại không chết!” Cô vùng vẫy đứng lên, thẳng người tiến vào nhà xác.Bác Ngạn nhìn Tiếu Nhiễm đi vào, lập tức ôm lấy cô: “Cháu tới chậm một bước rồi.”A Khố đứng bên cạnh, không tiếng động nâng tay lên lau nước mắt.“Không, dì nói dối, ông ngoại không chết, các người gạt cháu!” Tiếu Nhiễm không có cách nào tiếp nhận khóc rống lên.Cố mạc chạy tới, ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm từ trong lòng Bác Ngạn: “Nha đầu, chúng ta phải tiếp nhận sự thật, ông ngoại sẽ không hi vọng em khổ sở vì ông đâu.”“Sau khi mẹ con Dương Nguyệt Quyên rời đi, ông bị tức đến thổ huyết không ngừng. sau hơn ba giờ cấp cứu khẩn cấp, sau cùng không thể...” Trác Liệt nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.“Hai người phụ nữ chết tiệt này! Bố trở về lấy khẩu súng bắn chết bọn họ!” A Khố tức giận đấm quả đấm.“Ông ngoại ở đâu, đưa cháu đi nhìn ông, cháu muốn thấy oong1” Tiếu Nhiễm khóc lên.Sau khi bọn họ rời đi, ông ngoại vẫn còn rất tốt.Sao ông có thể mất nhanh như vậy chứ?Tiếu Nhiễm không chịu tin tưởng, không muốn tiếp nhận tin dữ này.Trác Liệt lau nước mắt, đau đớn kịch liệt nói: “Đi theo anh!”

Editor: Xẩm Xẩm

Cố Mạc không nói gì thêm, chỉ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, liền bấm điên thoại cho Trác Liệt.

“Trác Liệt, chúng ta đến nơi rồi. Hiện giờ anh đang ở đâu?” Cố Mạc ngưng trọng hỏi han. Đầu bên kia điện thoại cực kỳ hỗn độn, khiến anh vô cùng bất an.

“Đến nơi? Anh đi đón bọn em?” Trác Liệt nói xong liền cúp điện thoại.

Đột nhiên Cố Mạc có vài giây ngừng lại.

Anh bất an cầm quả đấm.

Phản ứng của Trác Liệt đã nói cho anh biết đáp án.

Hốc mắt của anh có chút ẩm ướt.

Anh dùng lực bức cho bi thương về lại, bình tĩnh cầm tay Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Trác Liệt xuống lầu đón chúng ta.”

“Vì sao? Chẳng lẽ ông ngoại đổi phòng bệnh rồi hả?” Tiếu Nhiễm khó hiểu hỏi han.

“Có lẽ lại quay lại ICU rồi.” Cố Mạc cho cô một nụ cười gượng.

“A...” Tiếu Nhiễm rúc vào trước ngực Cố Mạc, bình tĩnh chờ đợi.

Không quá vài phút, liền nhìn thấy Trác Liệt thở dồn dập chạy đến.

“Đến đây?” Trác Liệt đứng trước mặt hai người, trầm trọng hỏi han.

“Vâng.” Cố Mạc gật đầu một cái.

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, tất cả những lời muốn nói đều trao đổi qua ánh mắt.

Trái tim của Cố mạc như lạc xuống đáy hồ.

“Anh đưa bọn em đi thăm ông.” Trác Liệt tiếp nhận hành lý, dẫn đường ở trước.

Tiếu Nhiễm thấy biểu hiện của anh họ liền lặng người. Âm thanh bốn phía u u, khí lạnh bức người.

“Trác Liệt, đi đâu thế?” Tiếu Nhiễm bối rối hỏi han.

Đường này không phải đi về khu nội trú, cũng không phải về phòng bệnh ICU.

Vì sao Trác Liệt dẫn cô đến đây?

Cô bắt đầu bất an.

“Đến nơi... em sẽ biết.” Âm thanh của Trác Liệt có chút bi thương.

Đột nhiên Tiếu Nhiễm ý thức được cái gì, bỏ tay Cố Mạc đang nắm tay mình ra, bước chân lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô to: “Ông ngoại, Tiếu Nhiễm đến rồi, ông đang ở đâu, mau ra đây, đừng làm cháu sợ!”

Cố Mạc khẩn trương đi nhanh đuổi theo, bế cô lên: “Nha đầu, bình tĩnh!”

“Anh bảo em làm sao bình tĩnh được?” Tiếu Nhiễm như bị điên vùng vẫy: “Anhd dặt em xuống đi, em muốn nhìn ông ngoại, nhất định ông vẫn đang ở đây, Trác Liệt khiến em rất sợ, ông ngoại nhất định không có chuyện gì!”

Có lẽ là trong lòng quá đau khổ, cô vậy mà tránh ra khỏi được hai tay của anh, đạt được tự do lại chạy như điên.

Cuối đường, là một cánh cửa lạnh lùng, bên trên có một chiếc biển, viết hai chữ nhà xác.

Nhìn thấy hai chữ kia, đột nhiên cô ngã sấp xuống.

“Không phải như thế! Ông ngoại không chết!” Cô vùng vẫy đứng lên, thẳng người tiến vào nhà xác.

Bác Ngạn nhìn Tiếu Nhiễm đi vào, lập tức ôm lấy cô: “Cháu tới chậm một bước rồi.”

A Khố đứng bên cạnh, không tiếng động nâng tay lên lau nước mắt.

“Không, dì nói dối, ông ngoại không chết, các người gạt cháu!” Tiếu Nhiễm không có cách nào tiếp nhận khóc rống lên.

Cố mạc chạy tới, ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm từ trong lòng Bác Ngạn: “Nha đầu, chúng ta phải tiếp nhận sự thật, ông ngoại sẽ không hi vọng em khổ sở vì ông đâu.”

“Sau khi mẹ con Dương Nguyệt Quyên rời đi, ông bị tức đến thổ huyết không ngừng. sau hơn ba giờ cấp cứu khẩn cấp, sau cùng không thể...” Trác Liệt nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.

“Hai người phụ nữ chết tiệt này! Bố trở về lấy khẩu súng bắn chết bọn họ!” A Khố tức giận đấm quả đấm.

“Ông ngoại ở đâu, đưa cháu đi nhìn ông, cháu muốn thấy oong1” Tiếu Nhiễm khóc lên.

Sau khi bọn họ rời đi, ông ngoại vẫn còn rất tốt.

Sao ông có thể mất nhanh như vậy chứ?

Tiếu Nhiễm không chịu tin tưởng, không muốn tiếp nhận tin dữ này.

Trác Liệt lau nước mắt, đau đớn kịch liệt nói: “Đi theo anh!”

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm XẩmCố Mạc không nói gì thêm, chỉ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, liền bấm điên thoại cho Trác Liệt.“Trác Liệt, chúng ta đến nơi rồi. Hiện giờ anh đang ở đâu?” Cố Mạc ngưng trọng hỏi han. Đầu bên kia điện thoại cực kỳ hỗn độn, khiến anh vô cùng bất an.“Đến nơi? Anh đi đón bọn em?” Trác Liệt nói xong liền cúp điện thoại.Đột nhiên Cố Mạc có vài giây ngừng lại.Anh bất an cầm quả đấm.Phản ứng của Trác Liệt đã nói cho anh biết đáp án.Hốc mắt của anh có chút ẩm ướt.Anh dùng lực bức cho bi thương về lại, bình tĩnh cầm tay Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Trác Liệt xuống lầu đón chúng ta.”“Vì sao? Chẳng lẽ ông ngoại đổi phòng bệnh rồi hả?” Tiếu Nhiễm khó hiểu hỏi han.“Có lẽ lại quay lại ICU rồi.” Cố Mạc cho cô một nụ cười gượng.“A...” Tiếu Nhiễm rúc vào trước ngực Cố Mạc, bình tĩnh chờ đợi.Không quá vài phút, liền nhìn thấy Trác Liệt thở dồn dập chạy đến.“Đến đây?” Trác Liệt đứng trước mặt hai người, trầm trọng hỏi han.“Vâng.” Cố Mạc gật đầu một cái.Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, tất cả những lời muốn nói đều trao đổi qua ánh mắt.Trái tim của Cố mạc như lạc xuống đáy hồ.“Anh đưa bọn em đi thăm ông.” Trác Liệt tiếp nhận hành lý, dẫn đường ở trước.Tiếu Nhiễm thấy biểu hiện của anh họ liền lặng người. Âm thanh bốn phía u u, khí lạnh bức người.“Trác Liệt, đi đâu thế?” Tiếu Nhiễm bối rối hỏi han.Đường này không phải đi về khu nội trú, cũng không phải về phòng bệnh ICU.Vì sao Trác Liệt dẫn cô đến đây?Cô bắt đầu bất an.“Đến nơi... em sẽ biết.” Âm thanh của Trác Liệt có chút bi thương.Đột nhiên Tiếu Nhiễm ý thức được cái gì, bỏ tay Cố Mạc đang nắm tay mình ra, bước chân lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa hô to: “Ông ngoại, Tiếu Nhiễm đến rồi, ông đang ở đâu, mau ra đây, đừng làm cháu sợ!”Cố Mạc khẩn trương đi nhanh đuổi theo, bế cô lên: “Nha đầu, bình tĩnh!”“Anh bảo em làm sao bình tĩnh được?” Tiếu Nhiễm như bị điên vùng vẫy: “Anhd dặt em xuống đi, em muốn nhìn ông ngoại, nhất định ông vẫn đang ở đây, Trác Liệt khiến em rất sợ, ông ngoại nhất định không có chuyện gì!”Có lẽ là trong lòng quá đau khổ, cô vậy mà tránh ra khỏi được hai tay của anh, đạt được tự do lại chạy như điên.Cuối đường, là một cánh cửa lạnh lùng, bên trên có một chiếc biển, viết hai chữ nhà xác.Nhìn thấy hai chữ kia, đột nhiên cô ngã sấp xuống.“Không phải như thế! Ông ngoại không chết!” Cô vùng vẫy đứng lên, thẳng người tiến vào nhà xác.Bác Ngạn nhìn Tiếu Nhiễm đi vào, lập tức ôm lấy cô: “Cháu tới chậm một bước rồi.”A Khố đứng bên cạnh, không tiếng động nâng tay lên lau nước mắt.“Không, dì nói dối, ông ngoại không chết, các người gạt cháu!” Tiếu Nhiễm không có cách nào tiếp nhận khóc rống lên.Cố mạc chạy tới, ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm từ trong lòng Bác Ngạn: “Nha đầu, chúng ta phải tiếp nhận sự thật, ông ngoại sẽ không hi vọng em khổ sở vì ông đâu.”“Sau khi mẹ con Dương Nguyệt Quyên rời đi, ông bị tức đến thổ huyết không ngừng. sau hơn ba giờ cấp cứu khẩn cấp, sau cùng không thể...” Trác Liệt nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.“Hai người phụ nữ chết tiệt này! Bố trở về lấy khẩu súng bắn chết bọn họ!” A Khố tức giận đấm quả đấm.“Ông ngoại ở đâu, đưa cháu đi nhìn ông, cháu muốn thấy oong1” Tiếu Nhiễm khóc lên.Sau khi bọn họ rời đi, ông ngoại vẫn còn rất tốt.Sao ông có thể mất nhanh như vậy chứ?Tiếu Nhiễm không chịu tin tưởng, không muốn tiếp nhận tin dữ này.Trác Liệt lau nước mắt, đau đớn kịch liệt nói: “Đi theo anh!”

Chương 800: Không có cách nào thừa nhận đau đớn