(tác giả tự chia làm 2 nha) Tạ Đông Quân cảm giác ý thức của mình đang chầm chậm hồi lại. Chẳng lẽ ta không chết?! Rơi xuống dòng suối nước chảy siết đó mà không chết thì đúng là kỳ tích! Tạ Đông Quân nghĩ nghĩ thầm. Một khi ý thức đã quay lại thì Tạ Đông Quân liền bắt đầu cảm giác thân thể vô cùng đau đớn. Đó là một thứ đau đớn thấu tận xương tủy; hơn nữa cơn đau cứ tập trung tại một chỗ. Chỗ đó hình như là… Chẳng lẽ ta đụng vào trứng ư? Nếu vậy chỉ cần đánh vỡ là có thể thoát ra! Tạ Đông Quân giãy dụa mở mắt thì chỉ thấy một người phủ trên người đống vải cũ đứng bên cạnh mình; khi thấy mình tỉnh thì người đó lộ ra một biểu hiện cực kỳ kinh ngạc. – Công công! Người này tỉnh! – người nọ quay sang một bên kêu to, bộ dáng cứ như rất vui vẻ. Nhưng hiện tại Tạ Đông Quân không có tâm tư quản lắm chuyện. Một khi đã tỉnh thì nửa th*n d*** bị đau đớn tập kích khiến hắn nhịn không được bật kêu lên: – Đau quá… Sự đau đớn này như đang chui lủi khắp tứ chi rồi lọt vào…
Tác giả: