Bầu trời đã phủ một lớp màn màu đen, chiếc xe chở khách vẫn tiến về phía trước. Chiếc đèn pha vẫn từ từ chiếu lên mặt đất gồ ghề đầy sỏi đá. Đường núi ở Xích Kim thật sự rất đáng sợ, một bên là núi cao chót vót một bên thì là vực thẳm không thấy đáy. Con đường đèo này tuy có thể cho 2 chiếc xe khác to đi qua cùng lúc nhưng dù sao cũng rất đáng sợ. Màn đêm lạnh lẽo đang bao chùm lấy thứ ánh sáng yếu ớt duy nhất trên con đường tưởng như dài vô tận này. Trong xe mọi người đã ngủ hết, chỉ còn lại hai người trẻ tuổi trong đoàn vẫn trầm lặng đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời chỉ có lốm đốm vài ngôi sao. Tôi đang ngồi ngắm nhìn trời đêm thì bỗng có một tiếng nói ở hàng ghế đối diện chuyền đến. - Anh vẫn chưa ngủ à - Ừm! Tôi đang nghĩ đến một số việc. Thế còn cô, sao cô không ngủ? Hay là đang nhớ về anh chàng đẹp trai nào. Khà khà! - Nếu tôi nói tôi nhớ anh, anh có tin không? Hả! Sao cô ta lại nhớ đến mình nhỉ, chẳng nhẽ cô ta biết mình ư? Không thể nào, tuy mình cũng hơi nổi tiếng thật nhưng dạo…
Tác giả: