Khói trắng lượn lờ, sắc trời mông lung, ẩn trong không khí có hương thơm đang ngầm phiêu đãng, một dòng hương thơm kia cứ quanh quẩn quanh chóp mũi của nàng, lôi kéo bước chân của nàng, không thể không chế mà bước lên phía trước, châm giẫm vào mây như bước vào hư vô.d Chính là nơi này, mười năm nay, không biết đã mơ thấy đến lần thứ mấy-- nàng nhìn tay mình hiện tại, trắng nõn tinh tế, tuyệt đối không phải là nàng, nhưng, quan trọng hơn, trong tay đang nắm chặt kiếm. Đó là một thanh kiếm mà nàng chưa bao giờ thấy qua, chỉ dài ba thước, nhẹ nhàng mà mộc mạc, ánh sáng màu vàng lượn lờ trên thân, thân kiếm khẽ rung động, tựa như không thể không chế một loại lực lượng huỷ thiên diệt địa đang muốn phóng thích ra ngoài. Cảm giác này có chút kì quái, ở trong mộng, ở trong một thân thể mà nàng không thể khống chế, không tự chủ được mà tiến về phía trước, dù thế nào cũng không có cách để tỉnh lại. Biết rõ là mơ. Biết rõ không phải là thân thể của chính mình. Hoàn toàn biết rõ, phía sau cánh…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...