Tác giả:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bài này thiên về mĩ cường, càng về sau càng vặn vẹo, nhất định phải thận trọng… Quốc khánh vui vẻ ~~~ ============================= Lúc đó là sau giờ ngọ (11h trưa -> 2h chiều), Ngô Chí thậm chí còn nhớ rất rõ ràng cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên người. Trên khoảng trời xa xôi là một màu u ám, chỉ có trường học phía trên này là khu vực mà ánh mặt trời có thể chiếu tới. Đó là một sự im lặng thái quá, ngay cả ve sầu cũng không một tiếng kêu, yên tĩnh đến tĩnh mịch. Sau đó, tuyệt vọng liền như vậy ập xuống nơi này. Phía trước phòng học một trận ồn ào, có một vài học sinh chạy — nói đúng ra là từ phòng học chính lao ra. Bọn họ quơ hai tay, phát ra vài tiếng không thể nào rồi thét chói tai, chạy thục mạng ra ngoài. Ở cửa phòng học có mấy bàn tay vươn ra, Ngô Chí giật mình phát hiện đó là một đoàn người, ít nhất 5,6 người dây dưa ở cửa, đều liều mạng chạy ra ngoài, không ai nhượng ai, chỉ phí công phí sức, giống như lũ cá mắc cạn nơi khung cửa chính…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...