Những trận sóng to nối tiếp nhau, dồn dập va chạm mạnh vào mạn thuyền. Bầu trời đen kịt, phía cuối chân trời, sấm chớp nổ vang rền. Có một con thuyền đang dập dềnh trên sóng biển như đang phải hứng chịu sự nổi giận của đại dương. Thủy thủ trên thuyền thay nhau bám chặt vào lan can, duy chỉ có một người đàn ông vẫn đứng trên mũi thuyền, hắn ta với thân hình vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn, tay hắn đang cầm ống nhòm quan sát ở phía xa xăm. Hắn ta hét lên giữa cơn bão: “ Mẹ kiếp, bọn phiến quân. Sao chúng lại biết chúng ta ở đây chứ?” Người đàn ông với những ngấn mỡ trên mặt, cách hắn vài bước chân chạy vội đến: “ Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, bọn chúng có ba thuyền, đông hơn chúng ta nhiều.” Hắn ta lại hét lên: “ Khốn kiếp, cho thuyền chạy sang hướng Bắc”. Người đàn ông khuôn mặt ngấn mỡ đứng bên cạnh hắn luống cuống vội nói: “ Đại ca, nếu cho thuyền chạy theo hướng Bắc sợ là sẽ bị bọn cớm tóm mất. Hay là chúng ta bỏ lại hàng cho chúng đi. Dù gì bọn phiến quân chỉ cần con đàn bà đó thôi mà…
Tác giả: