“Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị, Xấu xí não tàn là sắc nữ, Ngày ngày đeo báo Hiên Vương, Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Mấy năm qua, ở Thiên Vận hoàng triều không ai không biết, không ai không hiểu bài thơ về Phượng Thiên Mị, ngay cả mấy nước láng giềng của Thiên Vận cũng biết tới. Nhưng mà hôm nay, đạo trời thay đổi, bài thơ về Phường Thiêm Mị đã khác trước: “Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị, Xấu xí não tàn là sắc nữ Cuối cùng cũng gả cho Hiên Vương, Lại cùng gà trống bái đường thành thân.” Trên đường lớn, bảy tám hài tử vui đùa với nhau, miệng không ngừng lặp lại bài thơ. “Phượng gia...” Ở một tiểu viện hẻo lánh tại Hiên Vương phủ. “Hồng Kiều, lâu như vậy, Hiên ca ca sao còn chưa đến?” Phượng Thiên Mị một thân giá y đỏ chói ngồi ngay ngắn trên giường, nàng nhẹ giọng hỏi, thanh âm mang theo vài phần non nớt. Hồng Kiêu đứng cạnh nàng trong mặt hiện lên sự đau đớn, chột dạ đáp,“Có lẽ, có lẽ là Vương gia bận tiếp đãi khách nhân, nhất thời không thể tới.” Kỳ thật, Hồng Kiều…
Tác giả: