Ba! Âm thanh của cái tát vang dội quanh quẩn trong phòng. Mộc Tuyết tỉnh táo lại, cô nhìn thầy dạy toán kiêm giáo viên chủ nhiệm Phạm Kiếm Xuân phía trước, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. “Nâng ghế đứng dưới lớp đi! Thứ không ra gì.” Mộc Tuyết ở trong tiếng cười to của cả lớp, từ từ đứng lên. Nhưng cô không có đi nâng ghế, mà là đứng thẳng trừng mắt nhìn Phạm Kiếm Xuân. Phạm Kiếm Xuân sợ run hai giây, sau đó lập tức bị chặt đứt trong đầu. Ông ta vốn là một giáo viên tính tình táo bạo, lại đặc biệt muốn mặt mũi, có rất nhiều học sinh ngỗ nghịch, ngay cả phụ huynh học sinh ông ta cũng không nễ mặt, muốn mắng cứ mắng. Lúc này, trong lớp là bóng dáng nhỏ gầy, yếu đuối, dáng vẻ quê mùa, học sinh kém cỏi – Mộc Tuyết, học sinh chưa bao giờ dám ngẩng đầu nhìn ông ta – Mộc Tuyết, lại dám dùng ánh mắt âm trầm như vậy nhìn ông ta! Không phục? Có tâm lý đen tối? Mẹ nó, ai sợ mày một đứa con nít miệng còn hôi sữa? Vì thế Phạm Kiếm Xuân nắm cây thước sắt đen tuyền lên, hung hăng quất vào…
Tác giả: