Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 821: Nguy cơ bốn phía (1)

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Nhã Y ĐìnhNăm ngày bốn đêm sau rốt cuộc tuyệt cũng ngừng. Dưới ánh nắng mặt trời, những chiếc lá long lanh như ngọc bích, xinh đẹp trên bầu trời.Tiếu Nhiễm túm tay Cố Mạc, chạy ra khỏi phòng, đi lòng vòng trên mặt tuyết: "Thật đẹp!"Cố Mạc sợ Tiếu Nhiễm té ngã, vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cô."Cố Mạc, em muốn đi thăm ông ngoại!" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, đột nhiên mở miệng."Được!" Cố Mạc nhìn bầu trời trong xanh, cười đồng ý.Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc gật đầu, nắm tay anh chạy lên núi."Chậm một chút!" Cố Mạc lo lắng lớn tiếng dặn dò.Tiếu Nhiễm đột nhiên ý thức rằng bản thân đang là phụ nữ có thai, lập tức quay đầu lại, le lưỡi với Cố Mạc: "Xấu hổ quá! Em quên mất. Chú à, anh đừng giận em nha!"Cố Mạc nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiếu Nhiễm, quàng lại khăn cho cô, hôn lên đôi mắt to tròn của cô: "Làm sao anh có thể giận em chứ?"Ở xa xa vang lên tiếng súng, Tiếu Nhiễm nhìn thấy những chú chim hoảng sở bay lên không trung, cười nói: "Mấy ngày nay ba giống như bị ma nhập, thích săn thú! Nhưng mà, chắc rằng buổi tối vẫn tay không trở về mà thôi!""Chúng ta...... có nên trở về hay không?" Đột nhiên Cố Mạc nhíu mày lại, có chút thận trọng nói."Vì sao chứ? Anh có thấy thời tiết hôm nay rất đẹp không?" Tiếu Nhiễm chỉ bầu trời phía trên, bất mãn hỏi.Cố Mạc không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của Tiếu Nhiễm nên đồng ý đi lên núi.Anh nhìn hướng những chú chim đang hoảng sợ bay lên lại nhìn về phía Hoắc Tra Bố được phong táng.Hai chỗ này cách nhau vài dặm.Bọn họ cũng không ở trong khu vực săn bắn."Bé con, Anh cõng em lên núi!" Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm."Không cần! Lên núi khó hơn xuống núi!" Tiếu Nhiễm lập tức từ chố.Cô còn nhớ hôm đó Cố Mạc cõng cô xuống núi, mệt đến mức thở không ra hơi.Nếu còn để anh cõng cô lên núi, không phải sẽ mệt thổ ra máu sao?Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn rất dày. Khi giẫm lên tạo thành một vết lõm khá to."Vậy em đi theo sau anh!" Cố Mạc biết rõ trên núi khá nguy hiểm lo lắng dặn dò."Được! Em nắm tay anh!" Tiếu Nhiễm nắm chặt bàn tay to dày của Cố Mạc, cười ngọt ngào nói. Cô biết Cố Mạc sợ cô gặp nguy hiểm nhưng mà đoạn đường này đến nơi an táng ông ngoại cũng không khó đi nên chắc chắn sẽ rất an toàn.Cố Mạc đưa hai tay ra sau nắm lấy hai tay của Tiếu Nhiễm, cẩn thận đi trước dẫn đường.Tuy anh đã ghi nhớ tất cả những chỗ nguy hiểm mà Trác Liệt nhắc nhỏ nhưng vẫn không dám chủ quan. Mỗi bước anh đều lấy chân thăm dò cẩn thận, tuyết có xốp hay không khi thấy lớp tuyết đủ cứng mới dám tiếp tục lên trước.Anh cẩn thận đường đi ở đưới chân nhưng lại quên rằng ở trong núi rừng lại có nguy hiểm trùng trùng. Một con gấu rừng đang thong thả đi chuyển về phía bọn họ."Cố Mạc, có gấu!" Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy có con gấu rừng ở cách đó không xa, lo lắng gọi Cố Mạc.Cố Mạc lập tức xoay người, tiếp theo Tiếu Nhiễm ngã vào đất tuyết. Anh ôm chặt cô trong ngực, thấp giọng dặn: "Đừng cử động! Cũng đừng nói gì cả! Nín thở. Gấu chỉ công kích những sinh vật nó cảm thấy có uy h**p đến nó!""Nó sẽ không ăn thịt chúng ta chứ?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy gấu đi đến chỗ bọn họ, sợ tới mức nhắm mắt lại."Có anh ở đây!" Cố Mạc cố gắng bảo vệ Tiếu Nhiễm ở trong lòng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, dịu dàng an ủi.Con gấu từng bước tiến gần, nguy hiểm càng lúc càng gần, cận kề cái chết cũng càng gần hơn.Cố Mạc cảm nhận được Tiếu Nhiễm đang run lên lại không dám lên tiếng, sợ đánh động đến con gấu. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Editor: Nhã Y Đình

Năm ngày bốn đêm sau rốt cuộc tuyệt cũng ngừng. Dưới ánh nắng mặt trời, những chiếc lá long lanh như ngọc bích, xinh đẹp trên bầu trời.

Tiếu Nhiễm túm tay Cố Mạc, chạy ra khỏi phòng, đi lòng vòng trên mặt tuyết: "Thật đẹp!"

Cố Mạc sợ Tiếu Nhiễm té ngã, vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cô.

"Cố Mạc, em muốn đi thăm ông ngoại!" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, đột nhiên mở miệng.

"Được!" Cố Mạc nhìn bầu trời trong xanh, cười đồng ý.

Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc gật đầu, nắm tay anh chạy lên núi.

"Chậm một chút!" Cố Mạc lo lắng lớn tiếng dặn dò.

Tiếu Nhiễm đột nhiên ý thức rằng bản thân đang là phụ nữ có thai, lập tức quay đầu lại, le lưỡi với Cố Mạc: "Xấu hổ quá! Em quên mất. Chú à, anh đừng giận em nha!"

Cố Mạc nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiếu Nhiễm, quàng lại khăn cho cô, hôn lên đôi mắt to tròn của cô: "Làm sao anh có thể giận em chứ?"

Ở xa xa vang lên tiếng súng, Tiếu Nhiễm nhìn thấy những chú chim hoảng sở bay lên không trung, cười nói: "Mấy ngày nay ba giống như bị ma nhập, thích săn thú! Nhưng mà, chắc rằng buổi tối vẫn tay không trở về mà thôi!"

"Chúng ta...... có nên trở về hay không?" Đột nhiên Cố Mạc nhíu mày lại, có chút thận trọng nói.

"Vì sao chứ? Anh có thấy thời tiết hôm nay rất đẹp không?" Tiếu Nhiễm chỉ bầu trời phía trên, bất mãn hỏi.

Cố Mạc không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của Tiếu Nhiễm nên đồng ý đi lên núi.

Anh nhìn hướng những chú chim đang hoảng sợ bay lên lại nhìn về phía Hoắc Tra Bố được phong táng.

Hai chỗ này cách nhau vài dặm.

Bọn họ cũng không ở trong khu vực săn bắn.

"Bé con, Anh cõng em lên núi!" Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm.

"Không cần! Lên núi khó hơn xuống núi!" Tiếu Nhiễm lập tức từ chố.

Cô còn nhớ hôm đó Cố Mạc cõng cô xuống núi, mệt đến mức thở không ra hơi.

Nếu còn để anh cõng cô lên núi, không phải sẽ mệt thổ ra máu sao?

Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn rất dày. Khi giẫm lên tạo thành một vết lõm khá to.

"Vậy em đi theo sau anh!" Cố Mạc biết rõ trên núi khá nguy hiểm lo lắng dặn dò.

"Được! Em nắm tay anh!" Tiếu Nhiễm nắm chặt bàn tay to dày của Cố Mạc, cười ngọt ngào nói. Cô biết Cố Mạc sợ cô gặp nguy hiểm nhưng mà đoạn đường này đến nơi an táng ông ngoại cũng không khó đi nên chắc chắn sẽ rất an toàn.

Cố Mạc đưa hai tay ra sau nắm lấy hai tay của Tiếu Nhiễm, cẩn thận đi trước dẫn đường.

Tuy anh đã ghi nhớ tất cả những chỗ nguy hiểm mà Trác Liệt nhắc nhỏ nhưng vẫn không dám chủ quan. Mỗi bước anh đều lấy chân thăm dò cẩn thận, tuyết có xốp hay không khi thấy lớp tuyết đủ cứng mới dám tiếp tục lên trước.

Anh cẩn thận đường đi ở đưới chân nhưng lại quên rằng ở trong núi rừng lại có nguy hiểm trùng trùng. Một con gấu rừng đang thong thả đi chuyển về phía bọn họ.

"Cố Mạc, có gấu!" Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy có con gấu rừng ở cách đó không xa, lo lắng gọi Cố Mạc.

Cố Mạc lập tức xoay người, tiếp theo Tiếu Nhiễm ngã vào đất tuyết. Anh ôm chặt cô trong ngực, thấp giọng dặn: "Đừng cử động! Cũng đừng nói gì cả! Nín thở. Gấu chỉ công kích những sinh vật nó cảm thấy có uy h**p đến nó!"

"Nó sẽ không ăn thịt chúng ta chứ?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy gấu đi đến chỗ bọn họ, sợ tới mức nhắm mắt lại.

"Có anh ở đây!" Cố Mạc cố gắng bảo vệ Tiếu Nhiễm ở trong lòng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, dịu dàng an ủi.

Con gấu từng bước tiến gần, nguy hiểm càng lúc càng gần, cận kề cái chết cũng càng gần hơn.

Cố Mạc cảm nhận được Tiếu Nhiễm đang run lên lại không dám lên tiếng, sợ đánh động đến con gấu. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Nhã Y ĐìnhNăm ngày bốn đêm sau rốt cuộc tuyệt cũng ngừng. Dưới ánh nắng mặt trời, những chiếc lá long lanh như ngọc bích, xinh đẹp trên bầu trời.Tiếu Nhiễm túm tay Cố Mạc, chạy ra khỏi phòng, đi lòng vòng trên mặt tuyết: "Thật đẹp!"Cố Mạc sợ Tiếu Nhiễm té ngã, vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy cô."Cố Mạc, em muốn đi thăm ông ngoại!" Tiếu Nhiễm dựa vào lòng Cố Mạc, đột nhiên mở miệng."Được!" Cố Mạc nhìn bầu trời trong xanh, cười đồng ý.Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc gật đầu, nắm tay anh chạy lên núi."Chậm một chút!" Cố Mạc lo lắng lớn tiếng dặn dò.Tiếu Nhiễm đột nhiên ý thức rằng bản thân đang là phụ nữ có thai, lập tức quay đầu lại, le lưỡi với Cố Mạc: "Xấu hổ quá! Em quên mất. Chú à, anh đừng giận em nha!"Cố Mạc nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tiếu Nhiễm, quàng lại khăn cho cô, hôn lên đôi mắt to tròn của cô: "Làm sao anh có thể giận em chứ?"Ở xa xa vang lên tiếng súng, Tiếu Nhiễm nhìn thấy những chú chim hoảng sở bay lên không trung, cười nói: "Mấy ngày nay ba giống như bị ma nhập, thích săn thú! Nhưng mà, chắc rằng buổi tối vẫn tay không trở về mà thôi!""Chúng ta...... có nên trở về hay không?" Đột nhiên Cố Mạc nhíu mày lại, có chút thận trọng nói."Vì sao chứ? Anh có thấy thời tiết hôm nay rất đẹp không?" Tiếu Nhiễm chỉ bầu trời phía trên, bất mãn hỏi.Cố Mạc không đành lòng thấy dáng vẻ thất vọng của Tiếu Nhiễm nên đồng ý đi lên núi.Anh nhìn hướng những chú chim đang hoảng sợ bay lên lại nhìn về phía Hoắc Tra Bố được phong táng.Hai chỗ này cách nhau vài dặm.Bọn họ cũng không ở trong khu vực săn bắn."Bé con, Anh cõng em lên núi!" Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm."Không cần! Lên núi khó hơn xuống núi!" Tiếu Nhiễm lập tức từ chố.Cô còn nhớ hôm đó Cố Mạc cõng cô xuống núi, mệt đến mức thở không ra hơi.Nếu còn để anh cõng cô lên núi, không phải sẽ mệt thổ ra máu sao?Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn rất dày. Khi giẫm lên tạo thành một vết lõm khá to."Vậy em đi theo sau anh!" Cố Mạc biết rõ trên núi khá nguy hiểm lo lắng dặn dò."Được! Em nắm tay anh!" Tiếu Nhiễm nắm chặt bàn tay to dày của Cố Mạc, cười ngọt ngào nói. Cô biết Cố Mạc sợ cô gặp nguy hiểm nhưng mà đoạn đường này đến nơi an táng ông ngoại cũng không khó đi nên chắc chắn sẽ rất an toàn.Cố Mạc đưa hai tay ra sau nắm lấy hai tay của Tiếu Nhiễm, cẩn thận đi trước dẫn đường.Tuy anh đã ghi nhớ tất cả những chỗ nguy hiểm mà Trác Liệt nhắc nhỏ nhưng vẫn không dám chủ quan. Mỗi bước anh đều lấy chân thăm dò cẩn thận, tuyết có xốp hay không khi thấy lớp tuyết đủ cứng mới dám tiếp tục lên trước.Anh cẩn thận đường đi ở đưới chân nhưng lại quên rằng ở trong núi rừng lại có nguy hiểm trùng trùng. Một con gấu rừng đang thong thả đi chuyển về phía bọn họ."Cố Mạc, có gấu!" Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy có con gấu rừng ở cách đó không xa, lo lắng gọi Cố Mạc.Cố Mạc lập tức xoay người, tiếp theo Tiếu Nhiễm ngã vào đất tuyết. Anh ôm chặt cô trong ngực, thấp giọng dặn: "Đừng cử động! Cũng đừng nói gì cả! Nín thở. Gấu chỉ công kích những sinh vật nó cảm thấy có uy h**p đến nó!""Nó sẽ không ăn thịt chúng ta chứ?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy gấu đi đến chỗ bọn họ, sợ tới mức nhắm mắt lại."Có anh ở đây!" Cố Mạc cố gắng bảo vệ Tiếu Nhiễm ở trong lòng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, dịu dàng an ủi.Con gấu từng bước tiến gần, nguy hiểm càng lúc càng gần, cận kề cái chết cũng càng gần hơn.Cố Mạc cảm nhận được Tiếu Nhiễm đang run lên lại không dám lên tiếng, sợ đánh động đến con gấu. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Chương 821: Nguy cơ bốn phía (1)