Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…
Chương 94: Thì ra là thế (1)
Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa hung ác, nham hiểm lại vô cùng dọa người, tia uy h**p ẩn trong đó càng làm lòng người phát lạnh. Nhưng lúc này,sự chú ý của Nhiếp Cẩn Huyên không nằm ở giọng điệu của Ân Phượng Trạm mà nằm ở bốn chữ "hồng hạnh xuất tường". Đầu tiên thì nàng hơi sửng sốt, nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy tay đẩy Ân Phượng Trạm ra."Ngươi nói ai hồng hạnh xuất tường?""Nói ai trong lòng ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?""Ngươi..."Trước mặt tất cả mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm âm thầm cãi vã. Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đã bị Ân Phượng Trạm làm cho tức gần chết, hai mắt chỉ biết mở to trừng người trước mặt.Nhưng theo sau, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhanh chóng bình phục lại tâm tình, giơ tay nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo vừa bị Ân Phượng Trạm làm nhăn, rồi lạnh lùng cười."Hừ, thật không nghĩ đến, Ân Phượng Trạm ngươi cũng sợ bị người khác đội nón xanh!"Khác hẳn biểu tình phẫn nộ vừa rồi, Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng mở miệng. Dứt lời, dường như muốn chọc tức Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền giương mắt nhìn về phía Ân Phượng Liên đang ngồi ở đối diện. Mà lúc này Ân Phượng Liên hình như cảm nhận được điều gì đó, cũng đem hai mắt hẹp dài của mình nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên...Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi hơi mỉm cười, tựa như chào hỏi nhau. Mà nhìn thấy hết thảy mọi thứ, biểu tình của Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn bất động bỗng nhiên có tia kinh ngạc. Nhưng vào thời điểm hắn muốn nói gì đó, lại chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt như cũ của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên."Ân Phượng Trạm, ngươi thật ấu trĩ! Ngươi cho rằng một nữ nhân, ngoài để ý đến nam nhân trong lòng, còn có hứng thú với những nam nhân khác đều là hồng hạnh xuất tường?! Nói cho ngươi biết, nếu một nữ nhân thật sự muốn hồng hạnh xuất tường, thì căn bản nàng sẽ không để ngươi tìm ra kẽ hở!"Hai mắt nhìn Ân Phượng Liên, nhưng câu nói của Nhiếp Cẩn Huyên là nói cho Ân Phượng Trạm đang ngồi cạnh mình nghe. Chỉ là khi nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng dưng ngừng lại, ngay sau đó liền đem ánh mắt chuyển đến trên người người nam nhân thâm thúy trước mắt."Cho nên, ngươi biết tại sao ta chú ý đến hắn sao? Nói thật cho ngươi biết, hắn chính là người mà lúc trước ta đã kể cho ngươi nghe! Cũng chính là hắn vào buổi tối ngày đó, đã mang ta đi Hình Bộ giúp Mặc Ngọc Giác nghiệm thi!"Rốt cuộc Nhiếp Cẩn Huyên cũng đem sự thật nói ra. Mà nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Ân Phượng Trạm liền ngẩn ra. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại khôi phục lại bình thường, sau đó liền ngẩng đầu, như có như không nhìn về phía Ân Phượng Liên đang nói chuyện với mọi người ở bên cạnh, rồi mới thu tầm mắt trở về."Ngươi xác định?""Đương nhiên! Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại chú ý đến hắn?"Chịu không nổi, Nhiếp Cẩn Huyên liền cấp cho Ân Phượng Trạm một cái nhìn xem thường. Tiếp theo nàng liền trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào. Thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cũng không khỏi nhấp môi, sau đó cũng không hề hỏi thêm gì nhiều. Nhưng đôi mắt thâm thúy kia, lại ẩn hiện dư quang khó nói....
Thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa hung ác, nham hiểm lại vô cùng dọa người, tia uy h**p ẩn trong đó càng làm lòng người phát lạnh. Nhưng lúc này,sự chú ý của Nhiếp Cẩn Huyên không nằm ở giọng điệu của Ân Phượng Trạm mà nằm ở bốn chữ "hồng hạnh xuất tường". Đầu tiên thì nàng hơi sửng sốt, nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy tay đẩy Ân Phượng Trạm ra.
"Ngươi nói ai hồng hạnh xuất tường?"
"Nói ai trong lòng ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?"
"Ngươi..."
Trước mặt tất cả mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm âm thầm cãi vã. Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đã bị Ân Phượng Trạm làm cho tức gần chết, hai mắt chỉ biết mở to trừng người trước mặt.
Nhưng theo sau, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhanh chóng bình phục lại tâm tình, giơ tay nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo vừa bị Ân Phượng Trạm làm nhăn, rồi lạnh lùng cười.
"Hừ, thật không nghĩ đến, Ân Phượng Trạm ngươi cũng sợ bị người khác đội nón xanh!"
Khác hẳn biểu tình phẫn nộ vừa rồi, Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng mở miệng. Dứt lời, dường như muốn chọc tức Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền giương mắt nhìn về phía Ân Phượng Liên đang ngồi ở đối diện. Mà lúc này Ân Phượng Liên hình như cảm nhận được điều gì đó, cũng đem hai mắt hẹp dài của mình nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên...
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi hơi mỉm cười, tựa như chào hỏi nhau. Mà nhìn thấy hết thảy mọi thứ, biểu tình của Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn bất động bỗng nhiên có tia kinh ngạc. Nhưng vào thời điểm hắn muốn nói gì đó, lại chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt như cũ của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên.
"Ân Phượng Trạm, ngươi thật ấu trĩ! Ngươi cho rằng một nữ nhân, ngoài để ý đến nam nhân trong lòng, còn có hứng thú với những nam nhân khác đều là hồng hạnh xuất tường?! Nói cho ngươi biết, nếu một nữ nhân thật sự muốn hồng hạnh xuất tường, thì căn bản nàng sẽ không để ngươi tìm ra kẽ hở!"
Hai mắt nhìn Ân Phượng Liên, nhưng câu nói của Nhiếp Cẩn Huyên là nói cho Ân Phượng Trạm đang ngồi cạnh mình nghe. Chỉ là khi nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng dưng ngừng lại, ngay sau đó liền đem ánh mắt chuyển đến trên người người nam nhân thâm thúy trước mắt.
"Cho nên, ngươi biết tại sao ta chú ý đến hắn sao? Nói thật cho ngươi biết, hắn chính là người mà lúc trước ta đã kể cho ngươi nghe! Cũng chính là hắn vào buổi tối ngày đó, đã mang ta đi Hình Bộ giúp Mặc Ngọc Giác nghiệm thi!"
Rốt cuộc Nhiếp Cẩn Huyên cũng đem sự thật nói ra. Mà nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Ân Phượng Trạm liền ngẩn ra. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại khôi phục lại bình thường, sau đó liền ngẩng đầu, như có như không nhìn về phía Ân Phượng Liên đang nói chuyện với mọi người ở bên cạnh, rồi mới thu tầm mắt trở về.
"Ngươi xác định?"
"Đương nhiên! Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại chú ý đến hắn?"
Chịu không nổi, Nhiếp Cẩn Huyên liền cấp cho Ân Phượng Trạm một cái nhìn xem thường. Tiếp theo nàng liền trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào. Thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cũng không khỏi nhấp môi, sau đó cũng không hề hỏi thêm gì nhiều. Nhưng đôi mắt thâm thúy kia, lại ẩn hiện dư quang khó nói.
...
Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa hung ác, nham hiểm lại vô cùng dọa người, tia uy h**p ẩn trong đó càng làm lòng người phát lạnh. Nhưng lúc này,sự chú ý của Nhiếp Cẩn Huyên không nằm ở giọng điệu của Ân Phượng Trạm mà nằm ở bốn chữ "hồng hạnh xuất tường". Đầu tiên thì nàng hơi sửng sốt, nhưng sau đó liền nhanh chóng lấy tay đẩy Ân Phượng Trạm ra."Ngươi nói ai hồng hạnh xuất tường?""Nói ai trong lòng ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?""Ngươi..."Trước mặt tất cả mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm âm thầm cãi vã. Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đã bị Ân Phượng Trạm làm cho tức gần chết, hai mắt chỉ biết mở to trừng người trước mặt.Nhưng theo sau, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhanh chóng bình phục lại tâm tình, giơ tay nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo vừa bị Ân Phượng Trạm làm nhăn, rồi lạnh lùng cười."Hừ, thật không nghĩ đến, Ân Phượng Trạm ngươi cũng sợ bị người khác đội nón xanh!"Khác hẳn biểu tình phẫn nộ vừa rồi, Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng mở miệng. Dứt lời, dường như muốn chọc tức Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền giương mắt nhìn về phía Ân Phượng Liên đang ngồi ở đối diện. Mà lúc này Ân Phượng Liên hình như cảm nhận được điều gì đó, cũng đem hai mắt hẹp dài của mình nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên...Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều hơi hơi mỉm cười, tựa như chào hỏi nhau. Mà nhìn thấy hết thảy mọi thứ, biểu tình của Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn bất động bỗng nhiên có tia kinh ngạc. Nhưng vào thời điểm hắn muốn nói gì đó, lại chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt như cũ của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên."Ân Phượng Trạm, ngươi thật ấu trĩ! Ngươi cho rằng một nữ nhân, ngoài để ý đến nam nhân trong lòng, còn có hứng thú với những nam nhân khác đều là hồng hạnh xuất tường?! Nói cho ngươi biết, nếu một nữ nhân thật sự muốn hồng hạnh xuất tường, thì căn bản nàng sẽ không để ngươi tìm ra kẽ hở!"Hai mắt nhìn Ân Phượng Liên, nhưng câu nói của Nhiếp Cẩn Huyên là nói cho Ân Phượng Trạm đang ngồi cạnh mình nghe. Chỉ là khi nói tới đây, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng dưng ngừng lại, ngay sau đó liền đem ánh mắt chuyển đến trên người người nam nhân thâm thúy trước mắt."Cho nên, ngươi biết tại sao ta chú ý đến hắn sao? Nói thật cho ngươi biết, hắn chính là người mà lúc trước ta đã kể cho ngươi nghe! Cũng chính là hắn vào buổi tối ngày đó, đã mang ta đi Hình Bộ giúp Mặc Ngọc Giác nghiệm thi!"Rốt cuộc Nhiếp Cẩn Huyên cũng đem sự thật nói ra. Mà nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Ân Phượng Trạm liền ngẩn ra. Nhưng chỉ trong chốc lát, lại khôi phục lại bình thường, sau đó liền ngẩng đầu, như có như không nhìn về phía Ân Phượng Liên đang nói chuyện với mọi người ở bên cạnh, rồi mới thu tầm mắt trở về."Ngươi xác định?""Đương nhiên! Nếu không, ngươi cho rằng tại sao ta lại chú ý đến hắn?"Chịu không nổi, Nhiếp Cẩn Huyên liền cấp cho Ân Phượng Trạm một cái nhìn xem thường. Tiếp theo nàng liền trực tiếp ngậm miệng không nói lời nào. Thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cũng không khỏi nhấp môi, sau đó cũng không hề hỏi thêm gì nhiều. Nhưng đôi mắt thâm thúy kia, lại ẩn hiện dư quang khó nói....