Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…

Chương 104: Có chút mơ hồ (2)

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Sắc mặt Ân Phượng Hàn vô cùng khó coi. Hai mắt hơi híp lại ẩn ẩn tia quỷ dị...Ân Phượng Hàn không nói, người khác cũng không dám nhiều chuyện. Trong lúc nhất thời, cả phòng lại yên tĩnh, không một tiếng động. Mà Đoạn Hoàng hậu là một người vô cùng khôn khéo, vừa nghe Ân Phượng Hàn nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý của hắn, ngay sau đó hai mắt cũng không nhịn được nheo lại với nhau."Ân, Hàn nhi nói đúng, sự tình cứ như thế... Cho nên, hiện tại mấu chốt của câu chuyện chính là phải tìm ra hung thủ hạ độc? Mà mục đích cuối cùng của người này là gì?"Chỉ một câu nói, Đoạn Hoàng Hậu đã rút ra được trọng điểm, mà nghe vậy Lệ phi vẫn có chút không cam lòng, chỉ biết oán hận, cắn cắn môi, còn Vân Vương Ân Phượng Cẩm lại trầm mặc không thôi, sau đó liền nở nụ cười lạnh lùng."Đúng... Ta thật muốn nhìn thử, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ! Nếu để ta biết được là người nào làm, ta tuyệt đối không tha cho hắn!"...Một đêm này, đám người Đoạn Hoàng Hậu bởi vì sự tình Nhiếp Cẩn Huyên bị trúng độc mà không ai ngủ ngon. Cuối cùng kết quả đều giống như những gì Ân Phượng Hàn cùng Đoạn Hoàng hậu dự đoán, mà ngay hôm sau, lời đồn về nguyên nhân trúng độc của Thần Vương phi đã bị truyền khắp nơi, từ người này sang người khác.Dù sao, từ trước đến giờ Vân Vương Ân Phượng Cẩm luôn đứng về phe của Thái Tử, cho nên chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không phải là chuyện của một mình Ân Phượng Cẩm. Chuyện này không những liên lụy đến Thái Tử, mà còn liên quan đến sự tranh đấu của hai phe phái trong triều, mục đích của hung thủ đương nhiên cũng bị các triều thần mang ra bàn tán.Thậm chí Thuận Thừa Đế cũng chú ý đến tin tức này, vì thế mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, trong thời gian dùng điểm tâm, Thuận Thừa Đế không nhịn được liền nhắc đến chuyện này."Cao Tài Dung, vị kia nhà lão tứ thế nào rồi?"Thuận Thừa Đế cũng không ngẩng đầu lên chỉ chú tâm nhìn bữa sáng trước mặt, ngữ khí trầm thấp làm người khác không nhìn ra được tâm tình của người, ngay cả câu hỏi vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên, không mang theo ý nghĩa khác. Mà nghe lời này, hai tay của Cao Tài Dung đang cầm đũa chia thức ăn cho Thuận Thừa Đế cũng phải dừng lại, ngay sau đó liền đem đũa bạc giao cho cung nhân đứng bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu tiến vài bước đến bên cạnh Thuận Thừa Đế."Bẩm Hoàng Thượng, vị kia vẫn chưa tỉnh. Nghe thái y nói, đã không còn nguy hiểm nữa."Thanh âm của Cao Tài Dung rất nhẹ. Dứt lời liền cẩn thận đưa mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái. Tiếp theo chỉ thấy Thuận Thừa Đế ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ."Ân, không nguy hiểm là tốt rồi. Lão tứ gia là một người có bản lĩnh, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, trẫm thật có chút tiếc hận."

Sắc mặt Ân Phượng Hàn vô cùng khó coi. Hai mắt hơi híp lại ẩn ẩn tia quỷ dị...

Ân Phượng Hàn không nói, người khác cũng không dám nhiều chuyện. Trong lúc nhất thời, cả phòng lại yên tĩnh, không một tiếng động. Mà Đoạn Hoàng hậu là một người vô cùng khôn khéo, vừa nghe Ân Phượng Hàn nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý của hắn, ngay sau đó hai mắt cũng không nhịn được nheo lại với nhau.

"Ân, Hàn nhi nói đúng, sự tình cứ như thế... Cho nên, hiện tại mấu chốt của câu chuyện chính là phải tìm ra hung thủ hạ độc? Mà mục đích cuối cùng của người này là gì?"

Chỉ một câu nói, Đoạn Hoàng Hậu đã rút ra được trọng điểm, mà nghe vậy Lệ phi vẫn có chút không cam lòng, chỉ biết oán hận, cắn cắn môi, còn Vân Vương Ân Phượng Cẩm lại trầm mặc không thôi, sau đó liền nở nụ cười lạnh lùng.

"Đúng... Ta thật muốn nhìn thử, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ! Nếu để ta biết được là người nào làm, ta tuyệt đối không tha cho hắn!"

...

Một đêm này, đám người Đoạn Hoàng Hậu bởi vì sự tình Nhiếp Cẩn Huyên bị trúng độc mà không ai ngủ ngon. Cuối cùng kết quả đều giống như những gì Ân Phượng Hàn cùng Đoạn Hoàng hậu dự đoán, mà ngay hôm sau, lời đồn về nguyên nhân trúng độc của Thần Vương phi đã bị truyền khắp nơi, từ người này sang người khác.

Dù sao, từ trước đến giờ Vân Vương Ân Phượng Cẩm luôn đứng về phe của Thái Tử, cho nên chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không phải là chuyện của một mình Ân Phượng Cẩm. 

Chuyện này không những liên lụy đến Thái Tử, mà còn liên quan đến sự tranh đấu của hai phe phái trong triều, mục đích của hung thủ đương nhiên cũng bị các triều thần mang ra bàn tán.

Thậm chí Thuận Thừa Đế cũng chú ý đến tin tức này, vì thế mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, trong thời gian dùng điểm tâm, Thuận Thừa Đế không nhịn được liền nhắc đến chuyện này.

"Cao Tài Dung, vị kia nhà lão tứ thế nào rồi?"

Thuận Thừa Đế cũng không ngẩng đầu lên chỉ chú tâm nhìn bữa sáng trước mặt, ngữ khí trầm thấp làm người khác không nhìn ra được tâm tình của người, ngay cả câu hỏi vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên, không mang theo ý nghĩa khác. Mà nghe lời này, hai tay của Cao Tài Dung đang cầm đũa chia thức ăn cho Thuận Thừa Đế cũng phải dừng lại, ngay sau đó liền đem đũa bạc giao cho cung nhân đứng bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu tiến vài bước đến bên cạnh Thuận Thừa Đế.

"Bẩm Hoàng Thượng, vị kia vẫn chưa tỉnh. Nghe thái y nói, đã không còn nguy hiểm nữa."

Thanh âm của Cao Tài Dung rất nhẹ. Dứt lời liền cẩn thận đưa mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái. Tiếp theo chỉ thấy Thuận Thừa Đế ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

"Ân, không nguy hiểm là tốt rồi. Lão tứ gia là một người có bản lĩnh, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, trẫm thật có chút tiếc hận."

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Sắc mặt Ân Phượng Hàn vô cùng khó coi. Hai mắt hơi híp lại ẩn ẩn tia quỷ dị...Ân Phượng Hàn không nói, người khác cũng không dám nhiều chuyện. Trong lúc nhất thời, cả phòng lại yên tĩnh, không một tiếng động. Mà Đoạn Hoàng hậu là một người vô cùng khôn khéo, vừa nghe Ân Phượng Hàn nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý của hắn, ngay sau đó hai mắt cũng không nhịn được nheo lại với nhau."Ân, Hàn nhi nói đúng, sự tình cứ như thế... Cho nên, hiện tại mấu chốt của câu chuyện chính là phải tìm ra hung thủ hạ độc? Mà mục đích cuối cùng của người này là gì?"Chỉ một câu nói, Đoạn Hoàng Hậu đã rút ra được trọng điểm, mà nghe vậy Lệ phi vẫn có chút không cam lòng, chỉ biết oán hận, cắn cắn môi, còn Vân Vương Ân Phượng Cẩm lại trầm mặc không thôi, sau đó liền nở nụ cười lạnh lùng."Đúng... Ta thật muốn nhìn thử, rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ! Nếu để ta biết được là người nào làm, ta tuyệt đối không tha cho hắn!"...Một đêm này, đám người Đoạn Hoàng Hậu bởi vì sự tình Nhiếp Cẩn Huyên bị trúng độc mà không ai ngủ ngon. Cuối cùng kết quả đều giống như những gì Ân Phượng Hàn cùng Đoạn Hoàng hậu dự đoán, mà ngay hôm sau, lời đồn về nguyên nhân trúng độc của Thần Vương phi đã bị truyền khắp nơi, từ người này sang người khác.Dù sao, từ trước đến giờ Vân Vương Ân Phượng Cẩm luôn đứng về phe của Thái Tử, cho nên chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không phải là chuyện của một mình Ân Phượng Cẩm. Chuyện này không những liên lụy đến Thái Tử, mà còn liên quan đến sự tranh đấu của hai phe phái trong triều, mục đích của hung thủ đương nhiên cũng bị các triều thần mang ra bàn tán.Thậm chí Thuận Thừa Đế cũng chú ý đến tin tức này, vì thế mà ngay buổi sáng ngày hôm sau, trong thời gian dùng điểm tâm, Thuận Thừa Đế không nhịn được liền nhắc đến chuyện này."Cao Tài Dung, vị kia nhà lão tứ thế nào rồi?"Thuận Thừa Đế cũng không ngẩng đầu lên chỉ chú tâm nhìn bữa sáng trước mặt, ngữ khí trầm thấp làm người khác không nhìn ra được tâm tình của người, ngay cả câu hỏi vừa rồi cũng vô cùng tự nhiên, không mang theo ý nghĩa khác. Mà nghe lời này, hai tay của Cao Tài Dung đang cầm đũa chia thức ăn cho Thuận Thừa Đế cũng phải dừng lại, ngay sau đó liền đem đũa bạc giao cho cung nhân đứng bên cạnh, sau đó mới ngẩng đầu tiến vài bước đến bên cạnh Thuận Thừa Đế."Bẩm Hoàng Thượng, vị kia vẫn chưa tỉnh. Nghe thái y nói, đã không còn nguy hiểm nữa."Thanh âm của Cao Tài Dung rất nhẹ. Dứt lời liền cẩn thận đưa mắt nhìn Thuận Thừa Đế một cái. Tiếp theo chỉ thấy Thuận Thừa Đế ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ."Ân, không nguy hiểm là tốt rồi. Lão tứ gia là một người có bản lĩnh, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, trẫm thật có chút tiếc hận."

Chương 104: Có chút mơ hồ (2)