Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 847: Vé tháng thêm càng (26)
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm Xẩm“Anh chỉ muốn lấy ra nghiên cứu một chút, có thể không chỉ nối xương cho người ta, còn giúp người bệnh giảm đau. Nếu không thì có người sẽ nói anh là bác sĩ Mông Cổ, nói anh không hỏi đến khó khăn của người bệnh.” Cố Nhiên tự giễu nói.“Em nói oan uổng anh sao.” Vương Giai Tuệ lập tức đáp trả.Lời của cô khiến tất cả mọi người đều cười.Cố Tương ôm cánh tay của Vương Giai Tuệ, cười nói: “Chị đồng quan điểm với em. Lang băm Cố Nhiên này chỉ biết cưa tay chân người bệnh rồi lấy tiền sau đó không quản sống chết của người bệnh.”Vương Giai Tuệ bị Cố Tương nói mà cười: “Hóa ra anh ấy am hiểu nhất không phải là nối xương, mà lã gãy xương.”Cố Tương hưng phấn mà gật đầu: “Đúng, đúng là gãy xương.’Cố Nhiên bất mãn kháng nghị: “Hai người các em có thể bớt vài câu chế nhạo anh được không, chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng như anh cũng bị hai em nói thành đao phủ rồi.”“Có thể tự mình hiểu được, cũng không tệ lắm.” Cố Tương tiến lên, an ủi sờ đầu Cố Nhiên.Tiếu Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên trắng bệch, hì hì cười rộ lên: “Trên thế giới này có thể trị được anh Cố Nhiên đã có thêm một người rồi.”“Đều là tiểu tổ tông của anh.” Cố Nhiên khoa trương nhếch miệng.Lái xe mang một đống thuốc qua, cung kính đặt lên bàn trà: “Anh Cố, thuốc đều ở đây.”Cố Nhiên nghe được, lập tức ngồi xuống sofa, lấy thuốc dán ở bên trong ra, đặt trước mũi dùng lực ngửi ngửi: “Hình như cho thêm xạ hương.”“Người sống trên núi đều nấu thuốc dán, chắc là thêm xạ hương, hổ cốt gì đó, nên hiệu quả giảm đau rất tốt.” Cố Mạc gật đầu.“Anh, chân của anh chắc qua vài ngày nữa liền không có chuyện gì nữa. Còn lại em cầm đi.” Cố Nhiên nói xong, không đợi Cố Mạc đồng ý liền đem toàn bộ chỗ thuốc còn lại cho vào hòm.Nhìn thấy anh làm như vậy mà Cố Mạc không ngăn cản, Tiếu Nhiễm bất mãn, cô lập tức túm chặt Cố Nhiên: “Anh Cố Nhiên, chân của Cố Mạc thật tốt, nhưng mà hiện giờ cũng chưa được.”“Anh đã giành tới tay, hiện giờ nó là của anh.” Cố Nhiên đóng hòm thuốc, không kiềm chế trả lời.“Cường đạo.” Tiếu Nhiễm bất mãn giơ quả đấm về phía Cố Nhiên.“Nha đầu, thuốc dán này hiệu quả không tồi, ngày hôm qua anh còn không dám chạm đất, hôm nay đã có thể tự đi được. Chắc không cần dán nữa là tốt rồi.” Cố Mạc nhanh chóng cười khuyên nhủ.“Thật sự nhỡ đâu anh lại đau thì làm sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Cố Mạc.“Em xoa cho anh.” Cố Mạc cười nói.“Nếu em uấn hai lần anh liền không đau thì tay của em thật sự thần kỳ rồi.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ nói: “Nếu mấy ngày nữa không tốt, em liền cắt chân Cố Nhiên.”“Chị dâu nhỏ, chị cũng thật độc ác đi.” Cố Nhiên sợ hãi ôm ngực.“Ai cho anh không cứu giúp Cố Mạc rồi lại còn lấy thuốc của anh ấy.” Tiếu Nhiễm vươn tay với Cố Nhiên, bá đạo ra lệnh.“Vết thương của anh anh thật sựu không gọi là thương tổn ấy, bác sĩ đã kê thuốc cho anh ấy rồi. Quá mười ngày nữa là lại sinh long hoạt hổ.” Cố Nhiên khẩn trương giơ tay lên thề.Anh chữa trị xương cốt cho nhiều người rồi, mắt cá chân của anh trai bị trật đã về vị trí cũ, đau đớn giảm thì tốt rồi. Xương cốt không vỡ ra không nứt, sẽ khôi phục tốt.“Nếu không thì như thế này, em đi đập bể mảng hiệu danh y của anh.” Tiếu Nhiễm hung hãn nói.“Anh, chị dâu nhỏ rất thương anh.” Cố Nhiên hâm mộ nhìn Cố Mjac.Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thỏa mãn cười nói: “Cái này gọi là phu thê tình thâm.”“Có thể đừng ân ái trước mặt tôi được không.” Cố Nhiên che ngực, bi thương kháng nghị.
Editor: Xẩm Xẩm
“Anh chỉ muốn lấy ra nghiên cứu một chút, có thể không chỉ nối xương cho người ta, còn giúp người bệnh giảm đau. Nếu không thì có người sẽ nói anh là bác sĩ Mông Cổ, nói anh không hỏi đến khó khăn của người bệnh.” Cố Nhiên tự giễu nói.
“Em nói oan uổng anh sao.” Vương Giai Tuệ lập tức đáp trả.
Lời của cô khiến tất cả mọi người đều cười.
Cố Tương ôm cánh tay của Vương Giai Tuệ, cười nói: “Chị đồng quan điểm với em. Lang băm Cố Nhiên này chỉ biết cưa tay chân người bệnh rồi lấy tiền sau đó không quản sống chết của người bệnh.”
Vương Giai Tuệ bị Cố Tương nói mà cười: “Hóa ra anh ấy am hiểu nhất không phải là nối xương, mà lã gãy xương.”
Cố Tương hưng phấn mà gật đầu: “Đúng, đúng là gãy xương.’
Cố Nhiên bất mãn kháng nghị: “Hai người các em có thể bớt vài câu chế nhạo anh được không, chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng như anh cũng bị hai em nói thành đao phủ rồi.”
“Có thể tự mình hiểu được, cũng không tệ lắm.” Cố Tương tiến lên, an ủi sờ đầu Cố Nhiên.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên trắng bệch, hì hì cười rộ lên: “Trên thế giới này có thể trị được anh Cố Nhiên đã có thêm một người rồi.”
“Đều là tiểu tổ tông của anh.” Cố Nhiên khoa trương nhếch miệng.
Lái xe mang một đống thuốc qua, cung kính đặt lên bàn trà: “Anh Cố, thuốc đều ở đây.”
Cố Nhiên nghe được, lập tức ngồi xuống sofa, lấy thuốc dán ở bên trong ra, đặt trước mũi dùng lực ngửi ngửi: “Hình như cho thêm xạ hương.”
“Người sống trên núi đều nấu thuốc dán, chắc là thêm xạ hương, hổ cốt gì đó, nên hiệu quả giảm đau rất tốt.” Cố Mạc gật đầu.
“Anh, chân của anh chắc qua vài ngày nữa liền không có chuyện gì nữa. Còn lại em cầm đi.” Cố Nhiên nói xong, không đợi Cố Mạc đồng ý liền đem toàn bộ chỗ thuốc còn lại cho vào hòm.
Nhìn thấy anh làm như vậy mà Cố Mạc không ngăn cản, Tiếu Nhiễm bất mãn, cô lập tức túm chặt Cố Nhiên: “Anh Cố Nhiên, chân của Cố Mạc thật tốt, nhưng mà hiện giờ cũng chưa được.”
“Anh đã giành tới tay, hiện giờ nó là của anh.” Cố Nhiên đóng hòm thuốc, không kiềm chế trả lời.
“Cường đạo.” Tiếu Nhiễm bất mãn giơ quả đấm về phía Cố Nhiên.
“Nha đầu, thuốc dán này hiệu quả không tồi, ngày hôm qua anh còn không dám chạm đất, hôm nay đã có thể tự đi được. Chắc không cần dán nữa là tốt rồi.” Cố Mạc nhanh chóng cười khuyên nhủ.
“Thật sự nhỡ đâu anh lại đau thì làm sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Cố Mạc.
“Em xoa cho anh.” Cố Mạc cười nói.
“Nếu em uấn hai lần anh liền không đau thì tay của em thật sự thần kỳ rồi.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ nói: “Nếu mấy ngày nữa không tốt, em liền cắt chân Cố Nhiên.”
“Chị dâu nhỏ, chị cũng thật độc ác đi.” Cố Nhiên sợ hãi ôm ngực.
“Ai cho anh không cứu giúp Cố Mạc rồi lại còn lấy thuốc của anh ấy.” Tiếu Nhiễm vươn tay với Cố Nhiên, bá đạo ra lệnh.
“Vết thương của anh anh thật sựu không gọi là thương tổn ấy, bác sĩ đã kê thuốc cho anh ấy rồi. Quá mười ngày nữa là lại sinh long hoạt hổ.” Cố Nhiên khẩn trương giơ tay lên thề.
Anh chữa trị xương cốt cho nhiều người rồi, mắt cá chân của anh trai bị trật đã về vị trí cũ, đau đớn giảm thì tốt rồi. Xương cốt không vỡ ra không nứt, sẽ khôi phục tốt.
“Nếu không thì như thế này, em đi đập bể mảng hiệu danh y của anh.” Tiếu Nhiễm hung hãn nói.
“Anh, chị dâu nhỏ rất thương anh.” Cố Nhiên hâm mộ nhìn Cố Mjac.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thỏa mãn cười nói: “Cái này gọi là phu thê tình thâm.”
“Có thể đừng ân ái trước mặt tôi được không.” Cố Nhiên che ngực, bi thương kháng nghị.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm Xẩm“Anh chỉ muốn lấy ra nghiên cứu một chút, có thể không chỉ nối xương cho người ta, còn giúp người bệnh giảm đau. Nếu không thì có người sẽ nói anh là bác sĩ Mông Cổ, nói anh không hỏi đến khó khăn của người bệnh.” Cố Nhiên tự giễu nói.“Em nói oan uổng anh sao.” Vương Giai Tuệ lập tức đáp trả.Lời của cô khiến tất cả mọi người đều cười.Cố Tương ôm cánh tay của Vương Giai Tuệ, cười nói: “Chị đồng quan điểm với em. Lang băm Cố Nhiên này chỉ biết cưa tay chân người bệnh rồi lấy tiền sau đó không quản sống chết của người bệnh.”Vương Giai Tuệ bị Cố Tương nói mà cười: “Hóa ra anh ấy am hiểu nhất không phải là nối xương, mà lã gãy xương.”Cố Tương hưng phấn mà gật đầu: “Đúng, đúng là gãy xương.’Cố Nhiên bất mãn kháng nghị: “Hai người các em có thể bớt vài câu chế nhạo anh được không, chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng như anh cũng bị hai em nói thành đao phủ rồi.”“Có thể tự mình hiểu được, cũng không tệ lắm.” Cố Tương tiến lên, an ủi sờ đầu Cố Nhiên.Tiếu Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên trắng bệch, hì hì cười rộ lên: “Trên thế giới này có thể trị được anh Cố Nhiên đã có thêm một người rồi.”“Đều là tiểu tổ tông của anh.” Cố Nhiên khoa trương nhếch miệng.Lái xe mang một đống thuốc qua, cung kính đặt lên bàn trà: “Anh Cố, thuốc đều ở đây.”Cố Nhiên nghe được, lập tức ngồi xuống sofa, lấy thuốc dán ở bên trong ra, đặt trước mũi dùng lực ngửi ngửi: “Hình như cho thêm xạ hương.”“Người sống trên núi đều nấu thuốc dán, chắc là thêm xạ hương, hổ cốt gì đó, nên hiệu quả giảm đau rất tốt.” Cố Mạc gật đầu.“Anh, chân của anh chắc qua vài ngày nữa liền không có chuyện gì nữa. Còn lại em cầm đi.” Cố Nhiên nói xong, không đợi Cố Mạc đồng ý liền đem toàn bộ chỗ thuốc còn lại cho vào hòm.Nhìn thấy anh làm như vậy mà Cố Mạc không ngăn cản, Tiếu Nhiễm bất mãn, cô lập tức túm chặt Cố Nhiên: “Anh Cố Nhiên, chân của Cố Mạc thật tốt, nhưng mà hiện giờ cũng chưa được.”“Anh đã giành tới tay, hiện giờ nó là của anh.” Cố Nhiên đóng hòm thuốc, không kiềm chế trả lời.“Cường đạo.” Tiếu Nhiễm bất mãn giơ quả đấm về phía Cố Nhiên.“Nha đầu, thuốc dán này hiệu quả không tồi, ngày hôm qua anh còn không dám chạm đất, hôm nay đã có thể tự đi được. Chắc không cần dán nữa là tốt rồi.” Cố Mạc nhanh chóng cười khuyên nhủ.“Thật sự nhỡ đâu anh lại đau thì làm sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Cố Mạc.“Em xoa cho anh.” Cố Mạc cười nói.“Nếu em uấn hai lần anh liền không đau thì tay của em thật sự thần kỳ rồi.” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ nói: “Nếu mấy ngày nữa không tốt, em liền cắt chân Cố Nhiên.”“Chị dâu nhỏ, chị cũng thật độc ác đi.” Cố Nhiên sợ hãi ôm ngực.“Ai cho anh không cứu giúp Cố Mạc rồi lại còn lấy thuốc của anh ấy.” Tiếu Nhiễm vươn tay với Cố Nhiên, bá đạo ra lệnh.“Vết thương của anh anh thật sựu không gọi là thương tổn ấy, bác sĩ đã kê thuốc cho anh ấy rồi. Quá mười ngày nữa là lại sinh long hoạt hổ.” Cố Nhiên khẩn trương giơ tay lên thề.Anh chữa trị xương cốt cho nhiều người rồi, mắt cá chân của anh trai bị trật đã về vị trí cũ, đau đớn giảm thì tốt rồi. Xương cốt không vỡ ra không nứt, sẽ khôi phục tốt.“Nếu không thì như thế này, em đi đập bể mảng hiệu danh y của anh.” Tiếu Nhiễm hung hãn nói.“Anh, chị dâu nhỏ rất thương anh.” Cố Nhiên hâm mộ nhìn Cố Mjac.Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, thỏa mãn cười nói: “Cái này gọi là phu thê tình thâm.”“Có thể đừng ân ái trước mặt tôi được không.” Cố Nhiên che ngực, bi thương kháng nghị.