Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 880: Lần sau a

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiMùng một đầu năm, Cố Mạc vô cùng vui vẻ.Không chỉ có đồng nghiệp, cấp dưới cùng bạn bè của Cố Hoài Lễ cùng Chu Cầm tới chúc tết, mà còn có bạn bè của cố Nhiên, anh em cùng cấp dưới của Cố Mạc cũng đến chúc Tết.Lúc Tiếu Nhiễm xuống lầu, liền nhìn thấy Cố Mạc đang ở phòng khách bận rộn tiếp khách.Cô cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ của chính mình, lập tức xấu hổ xoay người lên lầu, đổi thành một bộ váy màu xanh nhạt.Xuống lầu lần nữa, khi đó, cô liền nhìn thấy Chu Cầm đang ngoắc ngoắc cô.Cô khẩn trương đi qua, lễ phép khom lưng."Lão Ứng, đây là con dâu mà tôi đã nhắc qua với các ông- Tiếu Nhiễm!" Cố Hoài Lễ cười giới thiệu Tiếu Nhiễm cho mọi người."Thật là cô gái nhỏ đáng yêu! Lão Cố, ông thật có phúc!"Lão Ứng bị điểm danh hâm mộ nói.Cố Mạc ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: "Phải là con có phúc! Chú Ứng!"Chú Ứng?Cái họ này xác thực rất đặc biệt, sẽ không phải có quan hệ với Ứng Mẫn chứ?Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn đối phương.Vị được gọi là chú Ứng này bộ dáng lịch sự, mang theo mắt kiếng gọng vàng, thật đúng là có chút giống Ứng Mẫn.Cô khom lưng, khách khí kêu một tiếng: "Chú Ứng năm mới tốt lành!""Tốt, tốt, tốt!" Ứng tiên sinh cười gật đầu, "Chỉ chớp mắt mà bọn nhỏ đều đã lớn như vậy rồi. Ứng Mẫn nhà tôi đến bây giờ còn không biết bạn trai nó ở đâu."Nghe thấy đối phương nói thế, Tiếu Nhiễm liền chắc chắn thân phận của đối phương. Cha của Ứng Mẫn công tác tại tại cục WS của tỉnh, chức vị đương nhiên không thể thấp hơn cha chồng được. Cho nên việc ông ấy vội vã đến đây chúc tết cha chồng, chứng tỏ quan hệ của ông ấy cùng cha chồng thực tốt. Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến Cố Mạc vẫn luôn chiếu cố Ứng Mẫn có thêm. Cô không nên vì một người con gái thế giao như vậy mà canh cánh trong lòng. Cố Mạc nếu thật muốn cùng đối phương có cái gì đó thì 8 năm trước cũng đã xảy ra rồi."Hai kẻ dở hơi nhà chúng tôi còn không giống vậy sao? Con lớn không khỏi mẹ." Chu Cầm thanh nhã cười nói."Người làm cha mẹ như chúng ta cũng chỉ có thể lo lắng suông.""Thật đúng là như vậy." Ứng tiên sinh thở dài."Chúng ta vì con cái mà hao tổn tâm trí..."Cố Hoài Lễ vỗ vỗ bả vai Ứng tiên sinh, cổ vũ nói: "Lão Ứng, nghĩ thông suốt một chút! Tôi nhìn Ứng Mẫn lớn lên từ nhỏ. Y thuật của con bé tại thành phố A vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần chuyện này bình an qua đi, phục chức không còn là vấn đề.""Việc này đều do con bé gây ra. Tôi cũng đã mắng nó nhiều lần rồi. Trong phẫu thuật một chút thất thần thôi cũng thành chuyện lớn rồi." Ứng tiên sinh căm tức nói.Nghe thấy lời Ứng tiên sinh nói, Tiếu Nhiễm nhíu mi.Thời điểm mổ mà thất thần sao?Làm một bác sĩ khoa não, việc đó chính là lấy sinh mệnh của người bệnh ra đùa!Đó hành động không biết chịu trách nhiệm!Cố Mạc giúp cô ta sự việc lần này lắng xuống, thế còn lần sau a?Cố Mạc nhanh chóng an ủi đối phương: "Chú Ứng, người đừng quá lo lắng. Cháu đã nhờ người giải quyết. Sẽ sớm hòa giải thôi.""Cố Mạc, Chú đây vô cùng cám ơn cháu. Ứng Mẫn gặp chuyện không may cũng nhờ có cháu giúp đỡ." Ứng tiên sinh cảm kích nhìn Cố Mạc."Nể mặt chú Ứng, chuyện này cháu cũng nên quan tâm." Cố Mạc lập tức cung kính nói.Cố Hoài Lễ thấy Ứng tiên sinh tiếp tục biểu đạt lòng cảm kích, liền ha ha cười nói: "Hôm nay sang năm mới, không nên đề cập tới chuyện không vui. Lão Ứng, người hiền có trời phù hộ. Ứng Mẫn từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời rồi.”"Hi vọng lần này con bé có thể tiếp thu giáo huấn." Ứng tiên sinh thở dài, "Lão Cố, cũng là ông có phúc. Con cái một đứa so với một đứa lại càng tài giỏi hơn.""Lão Ứng, hai ta bàn chút công chuyện. Lát nữa ở lại ăn cơm!" Cố Hoài Lễ lôi kéo cánh tay Ứng tiên sinh, đi về phía phòng làm việc của mình."Không được!Ứng Mẫn mấy ngày nay luôn nhốt mình trong phòng. Tôi trở về cùng nó thôi." Ứng tiên sinh khéo léo từ chối lời mời của Cố Hoài Lễ, cùng ông và mọi người hàn huyên vài câu rồi lại trở về nhà.

Editor: Chi Misaki

Mùng một đầu năm, Cố Mạc vô cùng vui vẻ.

Không chỉ có đồng nghiệp, cấp dưới cùng bạn bè của Cố Hoài Lễ cùng Chu Cầm tới chúc tết, mà còn có bạn bè của cố Nhiên, anh em cùng cấp dưới của Cố Mạc cũng đến chúc Tết.

Lúc Tiếu Nhiễm xuống lầu, liền nhìn thấy Cố Mạc đang ở phòng khách bận rộn tiếp khách.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ của chính mình, lập tức xấu hổ xoay người lên lầu, đổi thành một bộ váy màu xanh nhạt.

Xuống lầu lần nữa, khi đó, cô liền nhìn thấy Chu Cầm đang ngoắc ngoắc cô.

Cô khẩn trương đi qua, lễ phép khom lưng.

"Lão Ứng, đây là con dâu mà tôi đã nhắc qua với các ông- Tiếu Nhiễm!" Cố Hoài Lễ cười giới thiệu Tiếu Nhiễm cho mọi người.

"Thật là cô gái nhỏ đáng yêu! Lão Cố, ông thật có phúc!"Lão Ứng bị điểm danh hâm mộ nói.

Cố Mạc ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: "Phải là con có phúc! Chú Ứng!"

Chú Ứng?

Cái họ này xác thực rất đặc biệt, sẽ không phải có quan hệ với Ứng Mẫn chứ?

Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn đối phương.

Vị được gọi là chú Ứng này bộ dáng lịch sự, mang theo mắt kiếng gọng vàng, thật đúng là có chút giống Ứng Mẫn.

Cô khom lưng, khách khí kêu một tiếng: "Chú Ứng năm mới tốt lành!"

"Tốt, tốt, tốt!" Ứng tiên sinh cười gật đầu, "Chỉ chớp mắt mà bọn nhỏ đều đã lớn như vậy rồi. Ứng Mẫn nhà tôi đến bây giờ còn không biết bạn trai nó ở đâu."

Nghe thấy đối phương nói thế, Tiếu Nhiễm liền chắc chắn thân phận của đối phương. Cha của Ứng Mẫn công tác tại tại cục WS của tỉnh, chức vị đương nhiên không thể thấp hơn cha chồng được. Cho nên việc ông ấy vội vã đến đây chúc tết cha chồng, chứng tỏ quan hệ của ông ấy cùng cha chồng thực tốt. Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến Cố Mạc vẫn luôn chiếu cố Ứng Mẫn có thêm. Cô không nên vì một người con gái thế giao như vậy mà canh cánh trong lòng. Cố Mạc nếu thật muốn cùng đối phương có cái gì đó thì 8 năm trước cũng đã xảy ra rồi.

"Hai kẻ dở hơi nhà chúng tôi còn không giống vậy sao? Con lớn không khỏi mẹ." Chu Cầm thanh nhã cười nói."Người làm cha mẹ như chúng ta cũng chỉ có thể lo lắng suông."

"Thật đúng là như vậy." Ứng tiên sinh thở dài."Chúng ta vì con cái mà hao tổn tâm trí..."

Cố Hoài Lễ vỗ vỗ bả vai Ứng tiên sinh, cổ vũ nói: "Lão Ứng, nghĩ thông suốt một chút! Tôi nhìn Ứng Mẫn lớn lên từ nhỏ. Y thuật của con bé tại thành phố A vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần chuyện này bình an qua đi, phục chức không còn là vấn đề."

"Việc này đều do con bé gây ra. Tôi cũng đã mắng nó nhiều lần rồi. Trong phẫu thuật một chút thất thần thôi cũng thành chuyện lớn rồi." Ứng tiên sinh căm tức nói.

Nghe thấy lời Ứng tiên sinh nói, Tiếu Nhiễm nhíu mi.

Thời điểm mổ mà thất thần sao?

Làm một bác sĩ khoa não, việc đó chính là lấy sinh mệnh của người bệnh ra đùa!

Đó hành động không biết chịu trách nhiệm!

Cố Mạc giúp cô ta sự việc lần này lắng xuống, thế còn lần sau a?

Cố Mạc nhanh chóng an ủi đối phương: "Chú Ứng, người đừng quá lo lắng. Cháu đã nhờ người giải quyết. Sẽ sớm hòa giải thôi."

"Cố Mạc, Chú đây vô cùng cám ơn cháu. Ứng Mẫn gặp chuyện không may cũng nhờ có cháu giúp đỡ." Ứng tiên sinh cảm kích nhìn Cố Mạc.

"Nể mặt chú Ứng, chuyện này cháu cũng nên quan tâm." Cố Mạc lập tức cung kính nói.

Cố Hoài Lễ thấy Ứng tiên sinh tiếp tục biểu đạt lòng cảm kích, liền ha ha cười nói: "Hôm nay sang năm mới, không nên đề cập tới chuyện không vui. Lão Ứng, người hiền có trời phù hộ. Ứng Mẫn từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời rồi.”

"Hi vọng lần này con bé có thể tiếp thu giáo huấn." Ứng tiên sinh thở dài, "Lão Cố, cũng là ông có phúc. Con cái một đứa so với một đứa lại càng tài giỏi hơn."

"Lão Ứng, hai ta bàn chút công chuyện. Lát nữa ở lại ăn cơm!" Cố Hoài Lễ lôi kéo cánh tay Ứng tiên sinh, đi về phía phòng làm việc của mình.

"Không được!Ứng Mẫn mấy ngày nay luôn nhốt mình trong phòng. Tôi trở về cùng nó thôi." Ứng tiên sinh khéo léo từ chối lời mời của Cố Hoài Lễ, cùng ông và mọi người hàn huyên vài câu rồi lại trở về nhà.

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiMùng một đầu năm, Cố Mạc vô cùng vui vẻ.Không chỉ có đồng nghiệp, cấp dưới cùng bạn bè của Cố Hoài Lễ cùng Chu Cầm tới chúc tết, mà còn có bạn bè của cố Nhiên, anh em cùng cấp dưới của Cố Mạc cũng đến chúc Tết.Lúc Tiếu Nhiễm xuống lầu, liền nhìn thấy Cố Mạc đang ở phòng khách bận rộn tiếp khách.Cô cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ của chính mình, lập tức xấu hổ xoay người lên lầu, đổi thành một bộ váy màu xanh nhạt.Xuống lầu lần nữa, khi đó, cô liền nhìn thấy Chu Cầm đang ngoắc ngoắc cô.Cô khẩn trương đi qua, lễ phép khom lưng."Lão Ứng, đây là con dâu mà tôi đã nhắc qua với các ông- Tiếu Nhiễm!" Cố Hoài Lễ cười giới thiệu Tiếu Nhiễm cho mọi người."Thật là cô gái nhỏ đáng yêu! Lão Cố, ông thật có phúc!"Lão Ứng bị điểm danh hâm mộ nói.Cố Mạc ôm lấy bả vai Tiếu Nhiễm, vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: "Phải là con có phúc! Chú Ứng!"Chú Ứng?Cái họ này xác thực rất đặc biệt, sẽ không phải có quan hệ với Ứng Mẫn chứ?Tiếu Nhiễm bồn chồn nhìn đối phương.Vị được gọi là chú Ứng này bộ dáng lịch sự, mang theo mắt kiếng gọng vàng, thật đúng là có chút giống Ứng Mẫn.Cô khom lưng, khách khí kêu một tiếng: "Chú Ứng năm mới tốt lành!""Tốt, tốt, tốt!" Ứng tiên sinh cười gật đầu, "Chỉ chớp mắt mà bọn nhỏ đều đã lớn như vậy rồi. Ứng Mẫn nhà tôi đến bây giờ còn không biết bạn trai nó ở đâu."Nghe thấy đối phương nói thế, Tiếu Nhiễm liền chắc chắn thân phận của đối phương. Cha của Ứng Mẫn công tác tại tại cục WS của tỉnh, chức vị đương nhiên không thể thấp hơn cha chồng được. Cho nên việc ông ấy vội vã đến đây chúc tết cha chồng, chứng tỏ quan hệ của ông ấy cùng cha chồng thực tốt. Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến Cố Mạc vẫn luôn chiếu cố Ứng Mẫn có thêm. Cô không nên vì một người con gái thế giao như vậy mà canh cánh trong lòng. Cố Mạc nếu thật muốn cùng đối phương có cái gì đó thì 8 năm trước cũng đã xảy ra rồi."Hai kẻ dở hơi nhà chúng tôi còn không giống vậy sao? Con lớn không khỏi mẹ." Chu Cầm thanh nhã cười nói."Người làm cha mẹ như chúng ta cũng chỉ có thể lo lắng suông.""Thật đúng là như vậy." Ứng tiên sinh thở dài."Chúng ta vì con cái mà hao tổn tâm trí..."Cố Hoài Lễ vỗ vỗ bả vai Ứng tiên sinh, cổ vũ nói: "Lão Ứng, nghĩ thông suốt một chút! Tôi nhìn Ứng Mẫn lớn lên từ nhỏ. Y thuật của con bé tại thành phố A vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần chuyện này bình an qua đi, phục chức không còn là vấn đề.""Việc này đều do con bé gây ra. Tôi cũng đã mắng nó nhiều lần rồi. Trong phẫu thuật một chút thất thần thôi cũng thành chuyện lớn rồi." Ứng tiên sinh căm tức nói.Nghe thấy lời Ứng tiên sinh nói, Tiếu Nhiễm nhíu mi.Thời điểm mổ mà thất thần sao?Làm một bác sĩ khoa não, việc đó chính là lấy sinh mệnh của người bệnh ra đùa!Đó hành động không biết chịu trách nhiệm!Cố Mạc giúp cô ta sự việc lần này lắng xuống, thế còn lần sau a?Cố Mạc nhanh chóng an ủi đối phương: "Chú Ứng, người đừng quá lo lắng. Cháu đã nhờ người giải quyết. Sẽ sớm hòa giải thôi.""Cố Mạc, Chú đây vô cùng cám ơn cháu. Ứng Mẫn gặp chuyện không may cũng nhờ có cháu giúp đỡ." Ứng tiên sinh cảm kích nhìn Cố Mạc."Nể mặt chú Ứng, chuyện này cháu cũng nên quan tâm." Cố Mạc lập tức cung kính nói.Cố Hoài Lễ thấy Ứng tiên sinh tiếp tục biểu đạt lòng cảm kích, liền ha ha cười nói: "Hôm nay sang năm mới, không nên đề cập tới chuyện không vui. Lão Ứng, người hiền có trời phù hộ. Ứng Mẫn từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời rồi.”"Hi vọng lần này con bé có thể tiếp thu giáo huấn." Ứng tiên sinh thở dài, "Lão Cố, cũng là ông có phúc. Con cái một đứa so với một đứa lại càng tài giỏi hơn.""Lão Ứng, hai ta bàn chút công chuyện. Lát nữa ở lại ăn cơm!" Cố Hoài Lễ lôi kéo cánh tay Ứng tiên sinh, đi về phía phòng làm việc của mình."Không được!Ứng Mẫn mấy ngày nay luôn nhốt mình trong phòng. Tôi trở về cùng nó thôi." Ứng tiên sinh khéo léo từ chối lời mời của Cố Hoài Lễ, cùng ông và mọi người hàn huyên vài câu rồi lại trở về nhà.

Chương 880: Lần sau a