Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…

Chương 147: Cơ hội (2)

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên tràn đầy chua xót, đôi môi hơi hé, tầm mắt thoáng chuyển."Ngược lại là Ân Phượng Trạm ngươi, rốt cuộc ngươi đang tính toán chuyện gì? Đầu tiên để ta giúp ngươi giải vây, sau đó nhân lúc ta uống rượu say rồi chất vấn ta. Còn bây giờ, chỉ vì thân thể không thể uống rượu lại bắt ta uống thay... Ân Phượng Trạm, ta nhận thấy mình chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi, cho nên mong ngươi đừng vượt quá giới hạn!"Đối diện với ánh mắt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói ra từng chữ.Vừa dứt lời liền duỗi tay đưa lên trước ngực, ý định muốn lấy thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn ra... Nhưng ngay lúc này, cánh tay của Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa bị Ân Phượng Trạm nắm lấy, khiến nàng phải dừng mọi động tác lại."Buông tay!""Không!""Ân Phượng Trạm, ngươi..."Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu trong đầu Ân Phượng Trạm đang nghĩ cái gì, cảm giác chua xót cùng nỗi phẫn nộ trong lòng đồng thời tràn dâng, khiến nàng trong lúc nhất thời bị ức nghẹn, nói không lên lời.Nhưng sau đó, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền xẹt qua tia sáng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, rồi cười như không cười, mở miệng."A, Ân Phượng Trạm, cuối cùng ta cũng biết lý do tại sao ngươi lại ngăn cản không cho ta đi rồi...Tất cả chỉ vì ngươi sợ chuyện ta và ngươi bất hòa, phân phòng ngủ bị truyền đến tai Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nghi ngờ phải không?""Nhưng ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng nghi ngờ, ta sẽ tìm một trăm lý do, chứng minh ngươi trong sạch! Cho nên, hiện tại thỉnh ngươi buông tay ra!"Cố gắng đè nén tâm tình của mình, Nhiếp Cẩn Huyên tự trấn an bản thân.Mà Ân Phượng Trạm ở một bên, đứng yên nghe nàng nói cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên. Qua một hồi lâu hai hàng lông mày mới khẽ động."Muốn bổn vương buông ngươi ra, cũng được! Nhưng ngươi phải trả lời bổn vương một vấn đề!""Được...! Nói đi, vấn đề gì?"Bởi vì không muốn dây dưa, để ý tới hắn quá lâu nên lúc này đừng nói là một vấn đề, cho dù có một trăm vấn đề Nhiếp Cẩn Huyên cũng tình nguyện trả lời.Nhưng sau đó, Ân Phượng Trạm cũng không lập tức mở miệng mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn mới thấp giọng hỏi."Sao ngươi lại khóc?"Vốn dĩ cơn giận của Nhiếp Cẩn Huyên lại sắp bùng lên, nhưng vừa nghe lời này, cả người nàng liền cứng lại, trong lòng tràn đầy kinh sợ!

Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên tràn đầy chua xót, đôi môi hơi hé, tầm mắt thoáng chuyển.

"Ngược lại là Ân Phượng Trạm ngươi, rốt cuộc ngươi đang tính toán chuyện gì? Đầu tiên để ta giúp ngươi giải vây, sau đó nhân lúc ta uống rượu say rồi chất vấn ta. Còn bây giờ, chỉ vì thân thể không thể uống rượu lại bắt ta uống thay... Ân Phượng Trạm, ta nhận thấy mình chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi, cho nên mong ngươi đừng vượt quá giới hạn!"

Đối diện với ánh mắt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói ra từng chữ.

Vừa dứt lời liền duỗi tay đưa lên trước ngực, ý định muốn lấy thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn ra... Nhưng ngay lúc này, cánh tay của Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa bị Ân Phượng Trạm nắm lấy, khiến nàng phải dừng mọi động tác lại.

"Buông tay!"

"Không!"

"Ân Phượng Trạm, ngươi..."

Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu trong đầu Ân Phượng Trạm đang nghĩ cái gì, cảm giác chua xót cùng nỗi phẫn nộ trong lòng đồng thời tràn dâng, khiến nàng trong lúc nhất thời bị ức nghẹn, nói không lên lời.

Nhưng sau đó, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền xẹt qua tia sáng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, rồi cười như không cười, mở miệng.

"A, Ân Phượng Trạm, cuối cùng ta cũng biết lý do tại sao ngươi lại ngăn cản không cho ta đi rồi...Tất cả chỉ vì ngươi sợ chuyện ta và ngươi bất hòa, phân phòng ngủ bị truyền đến tai Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nghi ngờ phải không?"

"Nhưng ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng nghi ngờ, ta sẽ tìm một trăm lý do, chứng minh ngươi trong sạch! Cho nên, hiện tại thỉnh ngươi buông tay ra!"

Cố gắng đè nén tâm tình của mình, Nhiếp Cẩn Huyên tự trấn an bản thân.

Mà Ân Phượng Trạm ở một bên, đứng yên nghe nàng nói cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên. Qua một hồi lâu hai hàng lông mày mới khẽ động.

"Muốn bổn vương buông ngươi ra, cũng được! Nhưng ngươi phải trả lời bổn vương một vấn đề!"

"Được...! Nói đi, vấn đề gì?"

Bởi vì không muốn dây dưa, để ý tới hắn quá lâu nên lúc này đừng nói là một vấn đề, cho dù có một trăm vấn đề Nhiếp Cẩn Huyên cũng tình nguyện trả lời.

Nhưng sau đó, Ân Phượng Trạm cũng không lập tức mở miệng mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn mới thấp giọng hỏi.

"Sao ngươi lại khóc?"

Vốn dĩ cơn giận của Nhiếp Cẩn Huyên lại sắp bùng lên, nhưng vừa nghe lời này, cả người nàng liền cứng lại, trong lòng tràn đầy kinh sợ!

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên tràn đầy chua xót, đôi môi hơi hé, tầm mắt thoáng chuyển."Ngược lại là Ân Phượng Trạm ngươi, rốt cuộc ngươi đang tính toán chuyện gì? Đầu tiên để ta giúp ngươi giải vây, sau đó nhân lúc ta uống rượu say rồi chất vấn ta. Còn bây giờ, chỉ vì thân thể không thể uống rượu lại bắt ta uống thay... Ân Phượng Trạm, ta nhận thấy mình chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi, cho nên mong ngươi đừng vượt quá giới hạn!"Đối diện với ánh mắt âm trầm của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói ra từng chữ.Vừa dứt lời liền duỗi tay đưa lên trước ngực, ý định muốn lấy thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn ra... Nhưng ngay lúc này, cánh tay của Nhiếp Cẩn Huyên một lần nữa bị Ân Phượng Trạm nắm lấy, khiến nàng phải dừng mọi động tác lại."Buông tay!""Không!""Ân Phượng Trạm, ngươi..."Nhiếp Cẩn Huyên không hiểu trong đầu Ân Phượng Trạm đang nghĩ cái gì, cảm giác chua xót cùng nỗi phẫn nộ trong lòng đồng thời tràn dâng, khiến nàng trong lúc nhất thời bị ức nghẹn, nói không lên lời.Nhưng sau đó, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên liền xẹt qua tia sáng, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, rồi cười như không cười, mở miệng."A, Ân Phượng Trạm, cuối cùng ta cũng biết lý do tại sao ngươi lại ngăn cản không cho ta đi rồi...Tất cả chỉ vì ngươi sợ chuyện ta và ngươi bất hòa, phân phòng ngủ bị truyền đến tai Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng nghi ngờ phải không?""Nhưng ngươi yên tâm, nếu Hoàng thượng nghi ngờ, ta sẽ tìm một trăm lý do, chứng minh ngươi trong sạch! Cho nên, hiện tại thỉnh ngươi buông tay ra!"Cố gắng đè nén tâm tình của mình, Nhiếp Cẩn Huyên tự trấn an bản thân.Mà Ân Phượng Trạm ở một bên, đứng yên nghe nàng nói cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhiếp Cẩn Huyên. Qua một hồi lâu hai hàng lông mày mới khẽ động."Muốn bổn vương buông ngươi ra, cũng được! Nhưng ngươi phải trả lời bổn vương một vấn đề!""Được...! Nói đi, vấn đề gì?"Bởi vì không muốn dây dưa, để ý tới hắn quá lâu nên lúc này đừng nói là một vấn đề, cho dù có một trăm vấn đề Nhiếp Cẩn Huyên cũng tình nguyện trả lời.Nhưng sau đó, Ân Phượng Trạm cũng không lập tức mở miệng mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn mới thấp giọng hỏi."Sao ngươi lại khóc?"Vốn dĩ cơn giận của Nhiếp Cẩn Huyên lại sắp bùng lên, nhưng vừa nghe lời này, cả người nàng liền cứng lại, trong lòng tràn đầy kinh sợ!

Chương 147: Cơ hội (2)