Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 886: Giải thưởng khuyến khích là được
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi Misaki"Chờ anh mua cho Giai Tuệ chiếc đèn lồng." Cố Nhiên khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ kéo cả cô đến trước của hàng bán đèn lồng, tỉ mỉ chọn lựa."Bỏ tay xuống!" Vương Giai Tuệ hạ giọng, bất mãn ra lệnh cho Cố Nhiên.Cô là sợ Tiếu Nhiễm sẽ hiểu lầm, Cố Nhiên vậy mà vẫn khoác tay lên vai cô."Em nói cái gì?" Cố Nhiên ôm Giai Tuệ càng gần hơn, dán sát vào bên tai cô hỏi."Tôi nói anh để tay xuống!" Vương Giai Tuệ tức giận vặn eo Cố Nhiên.Anh là không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ?"Bỏ tay xuống sao?" Cố Nhiên trượt tay từ trên vai xuống bên hông Giai Tuệ, bướng bỉnh cười hỏi."Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn giả ngu sao!" Vương Giai Tuệ hận không thể đạp cho Cố Nhiên một chưởng."Cho dù là bạn bè bình thường, kề vai sát cánh cũng không có gì đặc biệt đi?"Cố Nhiên vô tội, chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn Giai Tuệ."Người kề vai sát cánh cũng không có nghĩa sẽ là loại công tử đào hoa như anh! Trong mắt anh chỉ sợ cũng chỉ có cùng quý tộc mới có quan hệ!" Vương Giai Tuệ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên."Được! Anh đầu hàng!Anh có thể biết ai là người đã nói với em những lịch sử” phong lưu” này của anh được không?" Cố Nhiên nhíu mi."Vậy anh trước buông tay đã!" Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh.Cố Nhiên nhanh chóng buông Giai Tuệ ra, Thu lại vẻ mặt trêu chọc, bắt đầu nghiêm túc chọn đèn lồng.Tiếu Nhiễm sau lưng cách bọn họ không xa, một màn này toàn bộ lọt vào mắt cô khiến cô không khỏi mỉm cười."Thật là một đôi oan gia hoan hỉ." Cố Mạc thở dài, cười nói."Ông xã, anh cũng đã nhìn ra?" Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi."Uhm! Biểu hiện của Cố Nhiên quá rõ ràng." Cố Mạc v**t v* mái tóc của Tiếu Nhiễm, cười nói."Em cảm thấy bọn họ sẽ còn phải chịu khổ dài dài.Giai Tuệ cũng không quá mặn mà." Tiếu Nhiễm nói ra kết quả mà bản thân quan sát được."Loại tình cảm này, không thể nói rõ được. Chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được." Cố Mạc chỉnh lại khăn quàng cổ cho Tiếu Nhiễm, bình tĩnh nói."Gia thế của Giai Tuệ rất đáng thương, cô ấy rất cần có người yêu thương mình ở bên cạnh." Tiếu Nhiễm thật lòng nói.Mặc kệ có phải Cố Nhiên hay không, chỉ cần người đàn ông kia thật lòng yêu thương Giai Tuệ là được.Cô hy vọng bạn tốt có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.Cố Nhiên rốt cục cũng chọn được một chiếc đèn lồng mà Giai Tuệ hài lòng, nắm tay cô trở về bên cạnh Cố Mạc cùng Tiểu Nhiễm."Anh, hai người tính đi đâu chơi?" Cố Nhiên hào hứng hỏi."Bọn em muốn đi xem đánh bóng." Tiếu Nhiễm một bên đong đưa đèn lồng trong tay, một bên cười nói."Cái kia là sở trường của anh rồi!" Cố Nhiên vui vẻ cười nói."Anh hôm nay sẽ để cho mọi người thắng hai giải lớn!"Vương Giai Tuệ mạnh mẽ rút tay lại, nhếch miệng nhỏ nói: "Anh cứ chém gió đi! Những cái này thường chẳng bao giờ chuẩn cả! Toàn bộ đều nói liều! Nếu đúng như anh nói, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó thì bọn họ kiếm ai để đào tiền đây?""Chỉ cần 3 lần anh có thể tìm ra quy luật." Cố Nhiên tự tin mười phần nói."Vậy thì nhanh lên!" Tiếu Nhiễm lập tức vui vẻ thúc giục Cố Nhiên.Bốn người đồng thời hướng về khu giải trí.Cố Mạc cười nói: "Thuật bắn súng của anh không chuẩn lắm. Anh tới trước.""Anh là sợ bị Cố Nhiên cho thua không vớt được mặt mũi sao?" Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, áp vào bên tai Cố Mạc, nghịch ngợm cười hỏi."Em biết là được rồi. Không cần nói ra!" Cố Mạc cười xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm.Tiếu Nhiễm lui ra phía sau một bước, cười khẽ nói: "Ông xã cố lên!"Cố Mạc cầm gậy, xoay người lại nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái: "Không cần hy vọng nhiều.""Gải khuyến khích là được." Tiếu Nhiễm giơ quả đấm cổ vũ anh."Thật đúng là không cao." Cố Mạc cười nhỏ giọng lẩm bẩm.
Editor: Chi Misaki
"Chờ anh mua cho Giai Tuệ chiếc đèn lồng." Cố Nhiên khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ kéo cả cô đến trước của hàng bán đèn lồng, tỉ mỉ chọn lựa.
"Bỏ tay xuống!" Vương Giai Tuệ hạ giọng, bất mãn ra lệnh cho Cố Nhiên.
Cô là sợ Tiếu Nhiễm sẽ hiểu lầm, Cố Nhiên vậy mà vẫn khoác tay lên vai cô.
"Em nói cái gì?" Cố Nhiên ôm Giai Tuệ càng gần hơn, dán sát vào bên tai cô hỏi.
"Tôi nói anh để tay xuống!" Vương Giai Tuệ tức giận vặn eo Cố Nhiên.
Anh là không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ?
"Bỏ tay xuống sao?" Cố Nhiên trượt tay từ trên vai xuống bên hông Giai Tuệ, bướng bỉnh cười hỏi.
"Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn giả ngu sao!" Vương Giai Tuệ hận không thể đạp cho Cố Nhiên một chưởng.
"Cho dù là bạn bè bình thường, kề vai sát cánh cũng không có gì đặc biệt đi?"Cố Nhiên vô tội, chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn Giai Tuệ.
"Người kề vai sát cánh cũng không có nghĩa sẽ là loại công tử đào hoa như anh! Trong mắt anh chỉ sợ cũng chỉ có cùng quý tộc mới có quan hệ!" Vương Giai Tuệ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
"Được! Anh đầu hàng!Anh có thể biết ai là người đã nói với em những lịch sử” phong lưu” này của anh được không?" Cố Nhiên nhíu mi.
"Vậy anh trước buông tay đã!" Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh.
Cố Nhiên nhanh chóng buông Giai Tuệ ra, Thu lại vẻ mặt trêu chọc, bắt đầu nghiêm túc chọn đèn lồng.
Tiếu Nhiễm sau lưng cách bọn họ không xa, một màn này toàn bộ lọt vào mắt cô khiến cô không khỏi mỉm cười.
"Thật là một đôi oan gia hoan hỉ." Cố Mạc thở dài, cười nói.
"Ông xã, anh cũng đã nhìn ra?" Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi.
"Uhm! Biểu hiện của Cố Nhiên quá rõ ràng." Cố Mạc v**t v* mái tóc của Tiếu Nhiễm, cười nói.
"Em cảm thấy bọn họ sẽ còn phải chịu khổ dài dài.Giai Tuệ cũng không quá mặn mà." Tiếu Nhiễm nói ra kết quả mà bản thân quan sát được.
"Loại tình cảm này, không thể nói rõ được. Chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được." Cố Mạc chỉnh lại khăn quàng cổ cho Tiếu Nhiễm, bình tĩnh nói.
"Gia thế của Giai Tuệ rất đáng thương, cô ấy rất cần có người yêu thương mình ở bên cạnh." Tiếu Nhiễm thật lòng nói.
Mặc kệ có phải Cố Nhiên hay không, chỉ cần người đàn ông kia thật lòng yêu thương Giai Tuệ là được.
Cô hy vọng bạn tốt có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Cố Nhiên rốt cục cũng chọn được một chiếc đèn lồng mà Giai Tuệ hài lòng, nắm tay cô trở về bên cạnh Cố Mạc cùng Tiểu Nhiễm.
"Anh, hai người tính đi đâu chơi?" Cố Nhiên hào hứng hỏi.
"Bọn em muốn đi xem đánh bóng." Tiếu Nhiễm một bên đong đưa đèn lồng trong tay, một bên cười nói.
"Cái kia là sở trường của anh rồi!" Cố Nhiên vui vẻ cười nói."Anh hôm nay sẽ để cho mọi người thắng hai giải lớn!"
Vương Giai Tuệ mạnh mẽ rút tay lại, nhếch miệng nhỏ nói: "Anh cứ chém gió đi! Những cái này thường chẳng bao giờ chuẩn cả! Toàn bộ đều nói liều! Nếu đúng như anh nói, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó thì bọn họ kiếm ai để đào tiền đây?"
"Chỉ cần 3 lần anh có thể tìm ra quy luật." Cố Nhiên tự tin mười phần nói.
"Vậy thì nhanh lên!" Tiếu Nhiễm lập tức vui vẻ thúc giục Cố Nhiên.
Bốn người đồng thời hướng về khu giải trí.
Cố Mạc cười nói: "Thuật bắn súng của anh không chuẩn lắm. Anh tới trước."
"Anh là sợ bị Cố Nhiên cho thua không vớt được mặt mũi sao?" Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, áp vào bên tai Cố Mạc, nghịch ngợm cười hỏi.
"Em biết là được rồi. Không cần nói ra!" Cố Mạc cười xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lui ra phía sau một bước, cười khẽ nói: "Ông xã cố lên!"
Cố Mạc cầm gậy, xoay người lại nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái: "Không cần hy vọng nhiều."
"Gải khuyến khích là được." Tiếu Nhiễm giơ quả đấm cổ vũ anh.
"Thật đúng là không cao." Cố Mạc cười nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi Misaki"Chờ anh mua cho Giai Tuệ chiếc đèn lồng." Cố Nhiên khoác tay lên vai Vương Giai Tuệ kéo cả cô đến trước của hàng bán đèn lồng, tỉ mỉ chọn lựa."Bỏ tay xuống!" Vương Giai Tuệ hạ giọng, bất mãn ra lệnh cho Cố Nhiên.Cô là sợ Tiếu Nhiễm sẽ hiểu lầm, Cố Nhiên vậy mà vẫn khoác tay lên vai cô."Em nói cái gì?" Cố Nhiên ôm Giai Tuệ càng gần hơn, dán sát vào bên tai cô hỏi."Tôi nói anh để tay xuống!" Vương Giai Tuệ tức giận vặn eo Cố Nhiên.Anh là không nghe rõ hay là cố tình không nghe rõ?"Bỏ tay xuống sao?" Cố Nhiên trượt tay từ trên vai xuống bên hông Giai Tuệ, bướng bỉnh cười hỏi."Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn giả ngu sao!" Vương Giai Tuệ hận không thể đạp cho Cố Nhiên một chưởng."Cho dù là bạn bè bình thường, kề vai sát cánh cũng không có gì đặc biệt đi?"Cố Nhiên vô tội, chớp chớp đôi mắt đào hoa nhìn Giai Tuệ."Người kề vai sát cánh cũng không có nghĩa sẽ là loại công tử đào hoa như anh! Trong mắt anh chỉ sợ cũng chỉ có cùng quý tộc mới có quan hệ!" Vương Giai Tuệ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại, tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhiên."Được! Anh đầu hàng!Anh có thể biết ai là người đã nói với em những lịch sử” phong lưu” này của anh được không?" Cố Nhiên nhíu mi."Vậy anh trước buông tay đã!" Vương Giai Tuệ thấp giọng ra lệnh.Cố Nhiên nhanh chóng buông Giai Tuệ ra, Thu lại vẻ mặt trêu chọc, bắt đầu nghiêm túc chọn đèn lồng.Tiếu Nhiễm sau lưng cách bọn họ không xa, một màn này toàn bộ lọt vào mắt cô khiến cô không khỏi mỉm cười."Thật là một đôi oan gia hoan hỉ." Cố Mạc thở dài, cười nói."Ông xã, anh cũng đã nhìn ra?" Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi."Uhm! Biểu hiện của Cố Nhiên quá rõ ràng." Cố Mạc v**t v* mái tóc của Tiếu Nhiễm, cười nói."Em cảm thấy bọn họ sẽ còn phải chịu khổ dài dài.Giai Tuệ cũng không quá mặn mà." Tiếu Nhiễm nói ra kết quả mà bản thân quan sát được."Loại tình cảm này, không thể nói rõ được. Chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được." Cố Mạc chỉnh lại khăn quàng cổ cho Tiếu Nhiễm, bình tĩnh nói."Gia thế của Giai Tuệ rất đáng thương, cô ấy rất cần có người yêu thương mình ở bên cạnh." Tiếu Nhiễm thật lòng nói.Mặc kệ có phải Cố Nhiên hay không, chỉ cần người đàn ông kia thật lòng yêu thương Giai Tuệ là được.Cô hy vọng bạn tốt có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.Cố Nhiên rốt cục cũng chọn được một chiếc đèn lồng mà Giai Tuệ hài lòng, nắm tay cô trở về bên cạnh Cố Mạc cùng Tiểu Nhiễm."Anh, hai người tính đi đâu chơi?" Cố Nhiên hào hứng hỏi."Bọn em muốn đi xem đánh bóng." Tiếu Nhiễm một bên đong đưa đèn lồng trong tay, một bên cười nói."Cái kia là sở trường của anh rồi!" Cố Nhiên vui vẻ cười nói."Anh hôm nay sẽ để cho mọi người thắng hai giải lớn!"Vương Giai Tuệ mạnh mẽ rút tay lại, nhếch miệng nhỏ nói: "Anh cứ chém gió đi! Những cái này thường chẳng bao giờ chuẩn cả! Toàn bộ đều nói liều! Nếu đúng như anh nói, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó thì bọn họ kiếm ai để đào tiền đây?""Chỉ cần 3 lần anh có thể tìm ra quy luật." Cố Nhiên tự tin mười phần nói."Vậy thì nhanh lên!" Tiếu Nhiễm lập tức vui vẻ thúc giục Cố Nhiên.Bốn người đồng thời hướng về khu giải trí.Cố Mạc cười nói: "Thuật bắn súng của anh không chuẩn lắm. Anh tới trước.""Anh là sợ bị Cố Nhiên cho thua không vớt được mặt mũi sao?" Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, áp vào bên tai Cố Mạc, nghịch ngợm cười hỏi."Em biết là được rồi. Không cần nói ra!" Cố Mạc cười xoa xoa mái tóc của Tiếu Nhiễm.Tiếu Nhiễm lui ra phía sau một bước, cười khẽ nói: "Ông xã cố lên!"Cố Mạc cầm gậy, xoay người lại nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái: "Không cần hy vọng nhiều.""Gải khuyến khích là được." Tiếu Nhiễm giơ quả đấm cổ vũ anh."Thật đúng là không cao." Cố Mạc cười nhỏ giọng lẩm bẩm.