Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…

Chương 152: Nguy cơ hiện ra (4)

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quá thân cận với Chung Ly. Chỉ biết hắn là thị vệ tâm phúc của Ân Phượng Trạm. Mà nghe nàng gọi tên, Chung Ly vốn đang đứng ngoài cửa chờ Ân Phượng Trạm cùng ra khỏi viện không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức vội vàng cất bước đi đến."Gặp qua vương phi.""Chung Ly, tối hôm qua vương gia uống hơi nhiều, hiện tại có chút không thoải mái, vì thế lát nữa ngươi đi báo với bên kia một tiếng, cứ nói là hôm nay vương gia không thể đi được."Nhiếp Cẩn Huyên nhàn nhạt nói, mà nghe lời này, Chung Ly có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người chủ tử đang nằm trên giường nhà mình, lúc này mới chậm rãi trả lời."Vâng."Dứt lời, Chung Ly liền xoay người rời đi.Đợi Chung Ly rời khỏi, Nhiếp Cẩn Huyên liền thở một hơi lấy sức, rồi mới cho gọi Tiểu Tú.Lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Sau khi rửa mặt, chải đầu đơn giản, nàng liền bắt đầu ăn sáng... Nhưng bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới cầm đồ ăn do Tiểu Tú làm lên, định mang đến cạnh giường để Ân Phượng Trạm ăn một chút thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Thái tử Ân Phượng Hàn."Ha hả ~, như thế nào? Nghe nói tối hôm qua Tứ đệ uống say, không biết hiện giờ thế nào?" Ngữ khí của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười, dứt lời, liền đẩy cửa đi thẳng vào phòng...

Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quá thân cận với Chung Ly. Chỉ biết hắn là thị vệ tâm phúc của Ân Phượng Trạm. Mà nghe nàng gọi tên, Chung Ly vốn đang đứng ngoài cửa chờ Ân Phượng Trạm cùng ra khỏi viện không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức vội vàng cất bước đi đến.

"Gặp qua vương phi."

"Chung Ly, tối hôm qua vương gia uống hơi nhiều, hiện tại có chút không thoải mái, vì thế lát nữa ngươi đi báo với bên kia một tiếng, cứ nói là hôm nay vương gia không thể đi được."

Nhiếp Cẩn Huyên nhàn nhạt nói, mà nghe lời này, Chung Ly có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người chủ tử đang nằm trên giường nhà mình, lúc này mới chậm rãi trả lời.

"Vâng."

Dứt lời, Chung Ly liền xoay người rời đi.

Đợi Chung Ly rời khỏi, Nhiếp Cẩn Huyên liền thở một hơi lấy sức, rồi mới cho gọi Tiểu Tú.

Lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Sau khi rửa mặt, chải đầu đơn giản, nàng liền bắt đầu ăn sáng... Nhưng bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới cầm đồ ăn do Tiểu Tú làm lên, định mang đến cạnh giường để Ân Phượng Trạm ăn một chút thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Thái tử Ân Phượng Hàn.

"Ha hả ~, như thế nào? Nghe nói tối hôm qua Tứ đệ uống say, không biết hiện giờ thế nào?" 

Ngữ khí của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười, dứt lời, liền đẩy cửa đi thẳng vào phòng...

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Nhiếp Cẩn Huyên cũng không quá thân cận với Chung Ly. Chỉ biết hắn là thị vệ tâm phúc của Ân Phượng Trạm. Mà nghe nàng gọi tên, Chung Ly vốn đang đứng ngoài cửa chờ Ân Phượng Trạm cùng ra khỏi viện không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức vội vàng cất bước đi đến."Gặp qua vương phi.""Chung Ly, tối hôm qua vương gia uống hơi nhiều, hiện tại có chút không thoải mái, vì thế lát nữa ngươi đi báo với bên kia một tiếng, cứ nói là hôm nay vương gia không thể đi được."Nhiếp Cẩn Huyên nhàn nhạt nói, mà nghe lời này, Chung Ly có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt liền chuyển đến trên người chủ tử đang nằm trên giường nhà mình, lúc này mới chậm rãi trả lời."Vâng."Dứt lời, Chung Ly liền xoay người rời đi.Đợi Chung Ly rời khỏi, Nhiếp Cẩn Huyên liền thở một hơi lấy sức, rồi mới cho gọi Tiểu Tú.Lăn lộn cả buổi sáng, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Sau khi rửa mặt, chải đầu đơn giản, nàng liền bắt đầu ăn sáng... Nhưng bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa mới cầm đồ ăn do Tiểu Tú làm lên, định mang đến cạnh giường để Ân Phượng Trạm ăn một chút thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Thái tử Ân Phượng Hàn."Ha hả ~, như thế nào? Nghe nói tối hôm qua Tứ đệ uống say, không biết hiện giờ thế nào?" Ngữ khí của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười, dứt lời, liền đẩy cửa đi thẳng vào phòng...

Chương 152: Nguy cơ hiện ra (4)