Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…

Chương 158: Xuất kì bất ý (3)

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Ngay cả nằm mơ Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó coi như vậy!Trên chiếc giường của hắn và nàng, Ân Phượng Trạm quần áo sộc sệch, đè một nữ nhân khác dưới thân, mà quần áo của nàng ta cũng không nghiêm chỉnh! Hơn nữa, nữ nhân này không phải ai khác chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên!Nhất thời, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy choáng váng, dưới chân loạng choạng, đáy lòng đau đớn như bị lăng trì xử tử!Mà lúc này, nhìn vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên đầu tiên là hoảng hốt, kinh ngạc, rồi không thể tin được, cuối cùng là biến thành phẫn nộ, Ân Phượng Trạm đang nằm trên giường liền cả kinh, ngay sau đó ném Chân Hiểu Liên ra một bên... Nhưng, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đã thấp giọng nói."Ân Phượng Trạm, ngươi đang làm gì?"Nhiếp Cẩn Huyên hỏi lại lần nữa, nhưng lần này giọng nói của nàng lạnh băng như bao phủ một tầng sương tuyết. Nghe vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm không khỏi trầm xuống, nhấp môi mỏng."Ngươi muốn hỏi cái gì?""Vậy ngươi muốn giải thích thế nào?"Ngay cả liếc Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm nhìn Ân Phượng Trạm một cái, ánh mắt của nàng đảo nhanh, rơi xuống người Chân Hiểu Liên vừa bị Ân Phượng Trạm ném sang một bên.Thế nhưng, Nhiếp Cẩn Huyên lại chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Mà lúc này, hiển nhiên Chân Hiểu Liên cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, nàng ta mới khôi phục tinh thần.Tức khắc, sắc mặt của Chân Hiểu Liên cũng khó coi tới cực độ, nhanh chóng bước xuống giường, sau đó cái gì cũng không nói lập tức đi ra ngoài...Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cản nàng ta. Chờ Chân Hiểu Liên đi xa, ánh mắt của nàng liền đặt lên người Ân Phượng Trạm. "Ân Phượng Trạm, nếu ngươi dục cầu bất mãn(*), muốn tìm nữ nhân, ta không phản đối! Nhưng ta mong ngươi tốt nhất nên chú ý thân phận của bản thân, đừng gây họa người khác!Dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm phản ứng, Nhiếp Cẩn Huyên đã xoay người ra khỏi cửa...Mà vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên rời đi, Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú đang ngây ngốc đứng một chỗ cũng vội vàng đuổi theo!...Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Ân Phượng Trạm. Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, sắc mặt Ân Phượng Trạm mỗi lúc một âm trầm hơn, bước từng bước đến cạnh bàn, sau đó giơ tay hung hăng đập lên bàn.Ngay lập tức, tiếng "răng rắc", "rầm" vang lên, sau đó chỉ thấy cái bàn làm bằng gỗ đỏ vừa mới hoàn hảo không tổn hại gì, trong phút chốc chia năm xẻ bảy, gãy tan tành.Cùng lúc đó một giọng nói khàn khàn mà ảo não truyền đến."Đáng chết!"...(*)dục cầu bất mãn:theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ t*nh d*c không được thỏa mãn.

Ngay cả nằm mơ Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó coi như vậy!

Trên chiếc giường của hắn và nàng, Ân Phượng Trạm quần áo sộc sệch, đè một nữ nhân khác dưới thân, mà quần áo của nàng ta cũng không nghiêm chỉnh! Hơn nữa, nữ nhân này không phải ai khác chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên!

Nhất thời, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy choáng váng, dưới chân loạng choạng, đáy lòng đau đớn như bị lăng trì xử tử!

Mà lúc này, nhìn vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên đầu tiên là hoảng hốt, kinh ngạc, rồi không thể tin được, cuối cùng là biến thành phẫn nộ, Ân Phượng Trạm đang nằm trên giường liền cả kinh, ngay sau đó ném Chân Hiểu Liên ra một bên... Nhưng, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đã thấp giọng nói.

"Ân Phượng Trạm, ngươi đang làm gì?"

Nhiếp Cẩn Huyên hỏi lại lần nữa, nhưng lần này giọng nói của nàng lạnh băng như bao phủ một tầng sương tuyết. 

Nghe vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm không khỏi trầm xuống, nhấp môi mỏng.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Vậy ngươi muốn giải thích thế nào?"

Ngay cả liếc Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm nhìn Ân Phượng Trạm một cái, ánh mắt của nàng đảo nhanh, rơi xuống người Chân Hiểu Liên vừa bị Ân Phượng Trạm ném sang một bên.

Thế nhưng, Nhiếp Cẩn Huyên lại chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. 

Mà lúc này, hiển nhiên Chân Hiểu Liên cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, nàng ta mới khôi phục tinh thần.

Tức khắc, sắc mặt của Chân Hiểu Liên cũng khó coi tới cực độ, nhanh chóng bước xuống giường, sau đó cái gì cũng không nói lập tức đi ra ngoài...

Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cản nàng ta. Chờ Chân Hiểu Liên đi xa, ánh mắt của nàng liền đặt lên người Ân Phượng Trạm.

 "Ân Phượng Trạm, nếu ngươi dục cầu bất mãn(*), muốn tìm nữ nhân, ta không phản đối! Nhưng ta mong ngươi tốt nhất nên chú ý thân phận của bản thân, đừng gây họa người khác!

Dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm phản ứng, Nhiếp Cẩn Huyên đã xoay người ra khỏi cửa...

Mà vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên rời đi, Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú đang ngây ngốc đứng một chỗ cũng vội vàng đuổi theo!

...

Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Ân Phượng Trạm. Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, sắc mặt Ân Phượng Trạm mỗi lúc một âm trầm hơn, bước từng bước đến cạnh bàn, sau đó giơ tay hung hăng đập lên bàn.

Ngay lập tức, tiếng "răng rắc", "rầm" vang lên, sau đó chỉ thấy cái bàn làm bằng gỗ đỏ vừa mới hoàn hảo không tổn hại gì, trong phút chốc chia năm xẻ bảy, gãy tan tành.

Cùng lúc đó một giọng nói khàn khàn mà ảo não truyền đến.

"Đáng chết!"

...

(

*)

dục cầu bất mãn:

theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ t*nh d*c không được thỏa mãn.

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Ngay cả nằm mơ Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng khó coi như vậy!Trên chiếc giường của hắn và nàng, Ân Phượng Trạm quần áo sộc sệch, đè một nữ nhân khác dưới thân, mà quần áo của nàng ta cũng không nghiêm chỉnh! Hơn nữa, nữ nhân này không phải ai khác chính là Thái tử phi Chân Hiểu Liên!Nhất thời, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ cảm thấy choáng váng, dưới chân loạng choạng, đáy lòng đau đớn như bị lăng trì xử tử!Mà lúc này, nhìn vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên đầu tiên là hoảng hốt, kinh ngạc, rồi không thể tin được, cuối cùng là biến thành phẫn nộ, Ân Phượng Trạm đang nằm trên giường liền cả kinh, ngay sau đó ném Chân Hiểu Liên ra một bên... Nhưng, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đã thấp giọng nói."Ân Phượng Trạm, ngươi đang làm gì?"Nhiếp Cẩn Huyên hỏi lại lần nữa, nhưng lần này giọng nói của nàng lạnh băng như bao phủ một tầng sương tuyết. Nghe vậy, sắc mặt Ân Phượng Trạm không khỏi trầm xuống, nhấp môi mỏng."Ngươi muốn hỏi cái gì?""Vậy ngươi muốn giải thích thế nào?"Ngay cả liếc Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm nhìn Ân Phượng Trạm một cái, ánh mắt của nàng đảo nhanh, rơi xuống người Chân Hiểu Liên vừa bị Ân Phượng Trạm ném sang một bên.Thế nhưng, Nhiếp Cẩn Huyên lại chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Mà lúc này, hiển nhiên Chân Hiểu Liên cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, nàng ta mới khôi phục tinh thần.Tức khắc, sắc mặt của Chân Hiểu Liên cũng khó coi tới cực độ, nhanh chóng bước xuống giường, sau đó cái gì cũng không nói lập tức đi ra ngoài...Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cản nàng ta. Chờ Chân Hiểu Liên đi xa, ánh mắt của nàng liền đặt lên người Ân Phượng Trạm. "Ân Phượng Trạm, nếu ngươi dục cầu bất mãn(*), muốn tìm nữ nhân, ta không phản đối! Nhưng ta mong ngươi tốt nhất nên chú ý thân phận của bản thân, đừng gây họa người khác!Dứt lời, không đợi Ân Phượng Trạm phản ứng, Nhiếp Cẩn Huyên đã xoay người ra khỏi cửa...Mà vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên rời đi, Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú đang ngây ngốc đứng một chỗ cũng vội vàng đuổi theo!...Trong nháy mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Ân Phượng Trạm. Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, sắc mặt Ân Phượng Trạm mỗi lúc một âm trầm hơn, bước từng bước đến cạnh bàn, sau đó giơ tay hung hăng đập lên bàn.Ngay lập tức, tiếng "răng rắc", "rầm" vang lên, sau đó chỉ thấy cái bàn làm bằng gỗ đỏ vừa mới hoàn hảo không tổn hại gì, trong phút chốc chia năm xẻ bảy, gãy tan tành.Cùng lúc đó một giọng nói khàn khàn mà ảo não truyền đến."Đáng chết!"...(*)dục cầu bất mãn:theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ t*nh d*c không được thỏa mãn.

Chương 158: Xuất kì bất ý (3)