Trấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,…

Chương 172: Ăn ngay nói thật (2)

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Nhiếp Cẩn Huyên và Thuận Thừa Đế bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng dọa người. Mà lúc này, gương mặt của Ân Phượng Trạm đứng một bên càng khó coi hơn, hai mày cau chặt, ánh mắt đầy thâm thúy.Đợi qua hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới híp mắt: "Nói như vậy, ngươi cho rằng, là do trẫm âm thầm bỏ thuốc mới khiến vết thương của lão tứ chuyển biến xấu?""Nhi thần không dám nói như thế. Nhưng xác thật chỉ sau một đêm vết thương của Vương gia đã chuyển biến xấu, mà trước đó ngoại trừ rượu do Hoàng thượng ban thì Vương gia cái gì cũng không ăn!""Hừ! Ngươi thật là cái gì cũng dám nói!""Nhi thần cho rằng so với việc không nói thì nói ra vẫn tốt hơn! Dù sao nếu nói ra thì ít nhất không những tình hình của Vương gia tốt hơn mà Hoàng thượng cũng tốt, cũng không bị vấn đề này làm cho khó chịu. Nhưng nếu không nói, thì mỗi người đều sẽ nghi ngờ nhau! Mà trên đời này, không có chuyện gì đáng sợ hơn là chuyện tự gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng mình!"Đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói ra những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. Nghe vậy, vốn dĩ sắc mặt của Thuận Thừa Đế đang âm trầm bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh xuống. Sau đó nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, rồi mới nói: "Lão tứ gia, ngươi đang ám chỉ là trẫm nghi ngờ lão tứ sao?""Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ nói ra những gì mình nghĩ.""Nhưng sao trẫm lại nghe ra mỗi câu mỗi chữ ngươi nói đều đang muốn trào phúng trẫm?""Hoàng thượng thứ tội, nhi thần không dám lớn mật như thế! Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!""A... Giỏi cho câu ăn ngay nói thật! Nhưng thật ra lại đang ám chỉ trẫm bụng dạ hẹp hòi, đa nghi thành tính!'Hai mắt nheo lại, Thuận Thừa Đế cười như không cười, mở miệng. Nhưng nói tới đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi."Bất quá, lão tứ gia, trẫm vẫn câu nói kia. Ngươi nó nhiều như vậy, nhưng ngươi thật sự cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng sao? Ngươi là Vương phi của lão tứ, tất nhiên phải che giấu giúp lão tứ!"Thuận Thừa Đế nói từng chữ từng chữ, nhưng lúc này, nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi mỉm cười."Nếu Hoàng thượng quan tâm đến việc này thì xin ngài yên tâm! Nhi thần không phải vì Vương gia là trượng phu của mình mới ra mặt nói chuyện... Bởi vì nhi thần đã quyết định hòa li với Vương gia!"

Nhiếp Cẩn Huyên và Thuận Thừa Đế bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng dọa người. Mà lúc này, gương mặt của Ân Phượng Trạm đứng một bên càng khó coi hơn, hai mày cau chặt, ánh mắt đầy thâm thúy.

Đợi qua hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới híp mắt: "Nói như vậy, ngươi cho rằng, là do trẫm âm thầm bỏ thuốc mới khiến vết thương của lão tứ chuyển biến xấu?"

"Nhi thần không dám nói như thế. Nhưng xác thật chỉ sau một đêm vết thương của Vương gia đã chuyển biến xấu, mà trước đó ngoại trừ rượu do Hoàng thượng ban thì Vương gia cái gì cũng không ăn!"

"Hừ! Ngươi thật là cái gì cũng dám nói!"

"Nhi thần cho rằng so với việc không nói thì nói ra vẫn tốt hơn! Dù sao nếu nói ra thì ít nhất không những tình hình của Vương gia tốt hơn mà Hoàng thượng cũng tốt, cũng không bị vấn đề này làm cho khó chịu. Nhưng nếu không nói, thì mỗi người đều sẽ nghi ngờ nhau! Mà trên đời này, không có chuyện gì đáng sợ hơn là chuyện tự gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng mình!"

Đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói ra những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. 

Nghe vậy, vốn dĩ sắc mặt của Thuận Thừa Đế đang âm trầm bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh xuống. Sau đó nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, rồi mới nói: "Lão tứ gia, ngươi đang ám chỉ là trẫm nghi ngờ lão tứ sao?"

"Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ nói ra những gì mình nghĩ."

"Nhưng sao trẫm lại nghe ra mỗi câu mỗi chữ ngươi nói đều đang muốn trào phúng trẫm?"

"Hoàng thượng thứ tội, nhi thần không dám lớn mật như thế! Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!"

"A... Giỏi cho câu ăn ngay nói thật! Nhưng thật ra lại đang ám chỉ trẫm bụng dạ hẹp hòi, đa nghi thành tính!'

Hai mắt nheo lại, Thuận Thừa Đế cười như không cười, mở miệng. Nhưng nói tới đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Bất quá, lão tứ gia, trẫm vẫn câu nói kia. Ngươi nó nhiều như vậy, nhưng ngươi thật sự cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng sao? Ngươi là Vương phi của lão tứ, tất nhiên phải che giấu giúp lão tứ!"

Thuận Thừa Đế nói từng chữ từng chữ, nhưng lúc này, nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi mỉm cười.

"Nếu Hoàng thượng quan tâm đến việc này thì xin ngài yên tâm! Nhi thần không phải vì Vương gia là trượng phu của mình mới ra mặt nói chuyện... Bởi vì nhi thần đã quyết định hòa li với Vương gia!"

Pháp Y Vương PhiTác giả: Tường Tường Vu PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámTrấn Nghi Thủy, cách kinh thành về hướng nam hơn trăm dặm, tuy không phồn vinh nhưng cũng coi là giàu có. Dân chúng nhàn nhã đi dạo trà lâu, nghe một ít hí khúc, không làm việc thì ngồi nghe nhạc. Bắt đầu vào đông, sau khi từng nhà thu hoạch xong vụ mùa bội thu, tuyết rơi nhiều nên thành ra có thời gian thanh nhàn vào ban ngày. Mấy người đàn ông rỗi việc liền đến quán trà gần đó nghe người ta kể chuyện! Nhìn người kể chuyện kia đang nói đến phấn khích, cả mặt đỏ hồng, giọng nói lên lên xuống xuống! “Cạch!” Một thước gõ mạnh lên bàn, toàn bộ người ngồi trong lâu đang tập trung nghe liền run lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người kể chuyện. “Ngày đó, tội phạm giết người họ Triệu đang bị Huyện thái gia kéo ra ngoài chặt đầu. Vừa tha ra đến cửa, liền có người kêu: – Khoan! Tên họ Triệu kia không phải là hung thủ! Hung thủ thực sự là một người khác!” Người kể chuyện kia cố làm giọng huyền bí: “Mọi người thử đoán, người kêu oan cho tên họ Triệu là ai?” “Là ai?” Mọi người rướn cổ,… Nhiếp Cẩn Huyên và Thuận Thừa Đế bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng dọa người. Mà lúc này, gương mặt của Ân Phượng Trạm đứng một bên càng khó coi hơn, hai mày cau chặt, ánh mắt đầy thâm thúy.Đợi qua hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới híp mắt: "Nói như vậy, ngươi cho rằng, là do trẫm âm thầm bỏ thuốc mới khiến vết thương của lão tứ chuyển biến xấu?""Nhi thần không dám nói như thế. Nhưng xác thật chỉ sau một đêm vết thương của Vương gia đã chuyển biến xấu, mà trước đó ngoại trừ rượu do Hoàng thượng ban thì Vương gia cái gì cũng không ăn!""Hừ! Ngươi thật là cái gì cũng dám nói!""Nhi thần cho rằng so với việc không nói thì nói ra vẫn tốt hơn! Dù sao nếu nói ra thì ít nhất không những tình hình của Vương gia tốt hơn mà Hoàng thượng cũng tốt, cũng không bị vấn đề này làm cho khó chịu. Nhưng nếu không nói, thì mỗi người đều sẽ nghi ngờ nhau! Mà trên đời này, không có chuyện gì đáng sợ hơn là chuyện tự gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng mình!"Đối diện với ánh mắt của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại nói ra những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình. Nghe vậy, vốn dĩ sắc mặt của Thuận Thừa Đế đang âm trầm bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó liền lạnh xuống. Sau đó nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên một hồi lâu, rồi mới nói: "Lão tứ gia, ngươi đang ám chỉ là trẫm nghi ngờ lão tứ sao?""Nhi thần không dám! Nhi thần chỉ nói ra những gì mình nghĩ.""Nhưng sao trẫm lại nghe ra mỗi câu mỗi chữ ngươi nói đều đang muốn trào phúng trẫm?""Hoàng thượng thứ tội, nhi thần không dám lớn mật như thế! Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!""A... Giỏi cho câu ăn ngay nói thật! Nhưng thật ra lại đang ám chỉ trẫm bụng dạ hẹp hòi, đa nghi thành tính!'Hai mắt nheo lại, Thuận Thừa Đế cười như không cười, mở miệng. Nhưng nói tới đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi."Bất quá, lão tứ gia, trẫm vẫn câu nói kia. Ngươi nó nhiều như vậy, nhưng ngươi thật sự cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng sao? Ngươi là Vương phi của lão tứ, tất nhiên phải che giấu giúp lão tứ!"Thuận Thừa Đế nói từng chữ từng chữ, nhưng lúc này, nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lại hơi mỉm cười."Nếu Hoàng thượng quan tâm đến việc này thì xin ngài yên tâm! Nhi thần không phải vì Vương gia là trượng phu của mình mới ra mặt nói chuyện... Bởi vì nhi thần đã quyết định hòa li với Vương gia!"

Chương 172: Ăn ngay nói thật (2)