Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 937: Thích ăn đường con thỏ nữ vương

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm Xẩm“Anh Mặc, tên anh phúc hắc!” Tiếu Nhiễm dùng sức xoa mặt anh, hung hăng nói: “Em yêu anh!”Cố Mạc cười cúi đầu, hôn cô: “Chỉ cần có thể cho em cười, phúc hắc có là gì?Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng cắn vào môi Cố Mạc: “Lần sau có thể nói cho em biết trước không?”“Không thể, phải để em bất ngờ!” Cố Mạc cười hôn Tiếu Nhiễm, gắt gao xoa hông và lưng cô, hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.Hồi lâu, Cố Mạc mới buông cô ra, lấy tay nhẹ nhàng xoa má cô, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ à, rốt cuộc cũng đón được em về nhà, anh rất cao hứng.”Tiếu Nhiễm dùng hai gò má cọ vào mặt anh, không nói gì.Cố Mạc cảm khái kéo cô vào trong lòng.Hai người đều không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết cảm xúc của đối phương.….Cố Mạc cầm túi thuốc đông y, nắm tay Tiếu Nhiễm. nhìn thấy dì Lưu đưa túi thuốc cho cô.“Thuốc này sáng chiều một lần.”“Đã biết, tôi sẽ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm uống hết.” Dì Lưu nhận thuốc.“Hiện giờ cô ấy ngoan hơn rồi, không cần bức cô ấy.” Cố Mạc dùng ánh amwts tán thưởng nhìn cô.Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thuốc đông y, cô có vẻ mặt như uống thuốc độc, ánh mắt của anh đã tràn ngập nhu tình thản nhiên.“Không phỉa anh nói thuốc đắng dã tật sao?” Tiếu Nhiễm dựa vào vai Cố Mạc, cười hắc hắc hai tiếng.“Là ngoan hơn!” Cố Mạc vuốt đầu cô, cười nói.“Vậy có phải nên thưởng không?” Cô chính là nói giỡn với anh, không nghĩ tới anh lấy từ trong túi áo ra một khối kẹo, đặt vào tay cô.“Chỉ một cái?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy là thứ mình thích ăn nhất, lập tức cong mắt cười, mở ra hai tay về phía anh.Anh v**t v* hai tay của cô, lạnh lùng nói: “Chỉ có thể ăn một cái.“Chú, em không thích chú đâu!” Tiếu Nhiễm hé miệng, giơ răng trắng noãn về phía anh.“Bây giờ không được!” Cố Mạc nhéo má cô, không hề nhượng bộ.“Được rồi.” Tiếu Nhiễm thu tay lại, đáng thương bóc vo chiếc kẹp trong lòng bàn tay, bỏ vào trong miệng.“giống hệt như con thỏ nhỏ, thích ăn kẹo!” Cố Mạc nhìn cô ăn giống như đang ăn sơn trâu hải vị, cười thích thú.“Anh buôn bán lời, thỏ nhỏ cũng được, ăn cỏ cũng có thể sống.”“Thảo đó nhất định là cỏ quý nhất trên đời.”Anh làm sao bỏ được cưng chiều cô.Cho dù cô là thỏ nhỏ, anh cũng sẽ lấy hết tất cả những thứ quý giá nhất trên thế giới đưa cho cô.Làm cho cô trở thành nữ vương.“Anh Cố, cơm trưa ăn gì?” Dì Lưu đặt thuốc đông y ở phòng bếp, đi ra hỏi.“Không cần chuẩn bị, tôi và Tiếu Nhiễm ra ngoài ăn.”Lúc ở nhà, anh và Tiếu Nhiễm đều cố gắng ở bên bà nội, anh sợ cô ngấy đồ ăn ở nhà, cho nên định đưa cô ra ngoài ăn.Anh cũng đã lâu không hẹn hò với cô.Nay chân của anh đã tốt lên nhiều, có thể đưa cô đến nơi cô muốn.Anh sẽ cố gắng chữa khỏi nội tâm đau xót của cô.Anh vẫn không nói cho cô biết anh có bao nhiêu đau lòng, mỗi khi ban đêm cô mất ngủ anh đều im lặng ở bên cô. Mỗi lần cô bị ác mộng tra tấn, đều hận không thể đi vào trong giấc mơ của cô, cứu cô ra khỏi đó.

Editor: Xẩm Xẩm

“Anh Mặc, tên anh phúc hắc!” Tiếu Nhiễm dùng sức xoa mặt anh, hung hăng nói: “Em yêu anh!”

Cố Mạc cười cúi đầu, hôn cô: “Chỉ cần có thể cho em cười, phúc hắc có là gì?

Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng cắn vào môi Cố Mạc: “Lần sau có thể nói cho em biết trước không?”

“Không thể, phải để em bất ngờ!” Cố Mạc cười hôn Tiếu Nhiễm, gắt gao xoa hông và lưng cô, hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.

Hồi lâu, Cố Mạc mới buông cô ra, lấy tay nhẹ nhàng xoa má cô, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ à, rốt cuộc cũng đón được em về nhà, anh rất cao hứng.”

Tiếu Nhiễm dùng hai gò má cọ vào mặt anh, không nói gì.

Cố Mạc cảm khái kéo cô vào trong lòng.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết cảm xúc của đối phương.

….

Cố Mạc cầm túi thuốc đông y, nắm tay Tiếu Nhiễm. nhìn thấy dì Lưu đưa túi thuốc cho cô.

“Thuốc này sáng chiều một lần.”

“Đã biết, tôi sẽ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm uống hết.” Dì Lưu nhận thuốc.

“Hiện giờ cô ấy ngoan hơn rồi, không cần bức cô ấy.” Cố Mạc dùng ánh amwts tán thưởng nhìn cô.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thuốc đông y, cô có vẻ mặt như uống thuốc độc, ánh mắt của anh đã tràn ngập nhu tình thản nhiên.

“Không phỉa anh nói thuốc đắng dã tật sao?” Tiếu Nhiễm dựa vào vai Cố Mạc, cười hắc hắc hai tiếng.

“Là ngoan hơn!” Cố Mạc vuốt đầu cô, cười nói.

“Vậy có phải nên thưởng không?” 

Cô chính là nói giỡn với anh, không nghĩ tới anh lấy từ trong túi áo ra một khối kẹo, đặt vào tay cô.

“Chỉ một cái?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy là thứ mình thích ăn nhất, lập tức cong mắt cười, mở ra hai tay về phía anh.

Anh v**t v* hai tay của cô, lạnh lùng nói: “Chỉ có thể ăn một cái.

“Chú, em không thích chú đâu!” Tiếu Nhiễm hé miệng, giơ răng trắng noãn về phía anh.

“Bây giờ không được!” Cố Mạc nhéo má cô, không hề nhượng bộ.

“Được rồi.” Tiếu Nhiễm thu tay lại, đáng thương bóc vo chiếc kẹp trong lòng bàn tay, bỏ vào trong miệng.

“giống hệt như con thỏ nhỏ, thích ăn kẹo!” Cố Mạc nhìn cô ăn giống như đang ăn sơn trâu hải vị, cười thích thú.

“Anh buôn bán lời, thỏ nhỏ cũng được, ăn cỏ cũng có thể sống.”

“Thảo đó nhất định là cỏ quý nhất trên đời.”

Anh làm sao bỏ được cưng chiều cô.

Cho dù cô là thỏ nhỏ, anh cũng sẽ lấy hết tất cả những thứ quý giá nhất trên thế giới đưa cho cô.

Làm cho cô trở thành nữ vương.

“Anh Cố, cơm trưa ăn gì?” Dì Lưu đặt thuốc đông y ở phòng bếp, đi ra hỏi.

“Không cần chuẩn bị, tôi và Tiếu Nhiễm ra ngoài ăn.”

Lúc ở nhà, anh và Tiếu Nhiễm đều cố gắng ở bên bà nội, anh sợ cô ngấy đồ ăn ở nhà, cho nên định đưa cô ra ngoài ăn.

Anh cũng đã lâu không hẹn hò với cô.

Nay chân của anh đã tốt lên nhiều, có thể đưa cô đến nơi cô muốn.

Anh sẽ cố gắng chữa khỏi nội tâm đau xót của cô.

Anh vẫn không nói cho cô biết anh có bao nhiêu đau lòng, mỗi khi ban đêm cô mất ngủ anh đều im lặng ở bên cô. Mỗi lần cô bị ác mộng tra tấn, đều hận không thể đi vào trong giấc mơ của cô, cứu cô ra khỏi đó.

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Xẩm Xẩm“Anh Mặc, tên anh phúc hắc!” Tiếu Nhiễm dùng sức xoa mặt anh, hung hăng nói: “Em yêu anh!”Cố Mạc cười cúi đầu, hôn cô: “Chỉ cần có thể cho em cười, phúc hắc có là gì?Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng cắn vào môi Cố Mạc: “Lần sau có thể nói cho em biết trước không?”“Không thể, phải để em bất ngờ!” Cố Mạc cười hôn Tiếu Nhiễm, gắt gao xoa hông và lưng cô, hận không thể đem cô tiến vào trong người mình.Hồi lâu, Cố Mạc mới buông cô ra, lấy tay nhẹ nhàng xoa má cô, âm thanh khàn khàn nói: “Vợ à, rốt cuộc cũng đón được em về nhà, anh rất cao hứng.”Tiếu Nhiễm dùng hai gò má cọ vào mặt anh, không nói gì.Cố Mạc cảm khái kéo cô vào trong lòng.Hai người đều không nói chuyện, nhưng bọn họ đều biết cảm xúc của đối phương.….Cố Mạc cầm túi thuốc đông y, nắm tay Tiếu Nhiễm. nhìn thấy dì Lưu đưa túi thuốc cho cô.“Thuốc này sáng chiều một lần.”“Đã biết, tôi sẽ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm uống hết.” Dì Lưu nhận thuốc.“Hiện giờ cô ấy ngoan hơn rồi, không cần bức cô ấy.” Cố Mạc dùng ánh amwts tán thưởng nhìn cô.Còn nhớ rõ lần đầu tiên uống thuốc đông y, cô có vẻ mặt như uống thuốc độc, ánh mắt của anh đã tràn ngập nhu tình thản nhiên.“Không phỉa anh nói thuốc đắng dã tật sao?” Tiếu Nhiễm dựa vào vai Cố Mạc, cười hắc hắc hai tiếng.“Là ngoan hơn!” Cố Mạc vuốt đầu cô, cười nói.“Vậy có phải nên thưởng không?” Cô chính là nói giỡn với anh, không nghĩ tới anh lấy từ trong túi áo ra một khối kẹo, đặt vào tay cô.“Chỉ một cái?” Tiếu Nhiễm nhìn thấy là thứ mình thích ăn nhất, lập tức cong mắt cười, mở ra hai tay về phía anh.Anh v**t v* hai tay của cô, lạnh lùng nói: “Chỉ có thể ăn một cái.“Chú, em không thích chú đâu!” Tiếu Nhiễm hé miệng, giơ răng trắng noãn về phía anh.“Bây giờ không được!” Cố Mạc nhéo má cô, không hề nhượng bộ.“Được rồi.” Tiếu Nhiễm thu tay lại, đáng thương bóc vo chiếc kẹp trong lòng bàn tay, bỏ vào trong miệng.“giống hệt như con thỏ nhỏ, thích ăn kẹo!” Cố Mạc nhìn cô ăn giống như đang ăn sơn trâu hải vị, cười thích thú.“Anh buôn bán lời, thỏ nhỏ cũng được, ăn cỏ cũng có thể sống.”“Thảo đó nhất định là cỏ quý nhất trên đời.”Anh làm sao bỏ được cưng chiều cô.Cho dù cô là thỏ nhỏ, anh cũng sẽ lấy hết tất cả những thứ quý giá nhất trên thế giới đưa cho cô.Làm cho cô trở thành nữ vương.“Anh Cố, cơm trưa ăn gì?” Dì Lưu đặt thuốc đông y ở phòng bếp, đi ra hỏi.“Không cần chuẩn bị, tôi và Tiếu Nhiễm ra ngoài ăn.”Lúc ở nhà, anh và Tiếu Nhiễm đều cố gắng ở bên bà nội, anh sợ cô ngấy đồ ăn ở nhà, cho nên định đưa cô ra ngoài ăn.Anh cũng đã lâu không hẹn hò với cô.Nay chân của anh đã tốt lên nhiều, có thể đưa cô đến nơi cô muốn.Anh sẽ cố gắng chữa khỏi nội tâm đau xót của cô.Anh vẫn không nói cho cô biết anh có bao nhiêu đau lòng, mỗi khi ban đêm cô mất ngủ anh đều im lặng ở bên cô. Mỗi lần cô bị ác mộng tra tấn, đều hận không thể đi vào trong giấc mơ của cô, cứu cô ra khỏi đó.

Chương 937: Thích ăn đường con thỏ nữ vương