Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 1074: Tu trăm năm…..để được chung chăn gối
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Là anh muốn em ở bên anh.” Cố Nhiên tủi thân bĩu môi, “Tiểu hạt tiêu, em nghĩ nhiều rồi.”“Vậy cũng không được!” Vương Giai Tuệ xoay người dùng sức đẩy Cố Nhiên, “Anh mau về nhà đi!”Sức Vương Giai Tuệ căn bản không thể làm gì được Cố Nhiên, hai chân anh cứ như đóng đinh trên mặt đất.“Bác sĩ Mông Cố!” Vương Giai Tuệ chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Nhiên.Cố Nhiên vươn cánh tay dài, với lấy con gấu bông:”Rất quen thuộc!”Tim Vương Giai Tuệ đập mạnh, cô chớp chớp mắt, đầu óc vẫn chưa đuổi kịp được tốc độ của Cố Nhiên.“Có phải em coi nó là anh, ngày ngày ôm nó đi ngủ?” Cố Nhiên khom lưng, ánh mát sáng quắc nhìn Vương Giai Tuệ.“Ai coi nó là anh chứ?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt đoạt lấy con gấu bông, ném lên giường, “Trời lạnh, em ôm nó sưởi ấm. Bác sĩ Mông Cổ, anh đừn có nghĩ nhiều!”Cố Nhiên nhíu mi một chút, cười ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ, mê hoặc nói:”Ôm anh còn ấm hơn.”“Không cần!” Vương Giai Tuệ trừng mắt, bất mãn phùng má.“Anh cần!” Cố Nhiên bá đạo túm lấy Vương Giai Tuệ ném lên trên giường, ôm chặt.“Anh bỏ ra!” Vương Giai Tuệ vừa thẹn vừa giận.Cô mới thừa nhận hẹn hò mới được mấy tiếng, mà giờ anh đã muốn từng bước nằm lên giường của cô?Tên lang băm này!Cố Nhiên kéo chăn đắp lên hai người, mệt mỏi nói:”Buồn ngủ quá! Ngủ thôi!”Nói xong, anh ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhắm mắt lại.Vương Giai Tuệ lần đầu tiên thân mật với Cố Nhiên như vậy, bất an nháy nháy mắt.Hơi thở của anh gần như vậy, nồng nàn như vậy, tim cô muốn bật ra khỏi lồng ngực luôn rồi.Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Cố Nhiên thiếp đi rất nhanh.Nhìn anh hít thở đều đều, Vương Giai Tuệ có chút đau lòng nhìn Cố Nhiên.Đúng là anh mệt muốn chết rồi. Đã thế còn không về nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây thăm cô.Anh yêu cô bao nhiêu vậy?Không hề suy nghĩ miên man, không hề kháng cự sự thân mật này, Vương Giai Tuệ giang hai tay ôm chặt thắt lưng Cố Nhiên, vùi mặt vào lồng ngực anh.Nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể Cố Nhiên nói cho cô biết, đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã về rồi!Rất nhớ anh! Tuy anh đang ở ngay bên cạnh, nhưng cô vẫn rất nhớ anh!Sáng hôm sau, Cố Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Vương Giai Tuệ thì vui mừng tươi cười.“Tỉnh rồi?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Cố Nhiên tỉnh dậy, mới dám nhúc nhích.Cảm đêm qua anh ôm cô thật chặt.Cô sợ đánh thức anh, nên không dám giãy dụa, để mặc cho anh ôm.“Anh ngủ bao lâu rồi?” Cố Nhiên nhìn ánh mặt trời đã muốn chiếu đến đầu giường, liền nheo mắt hỏi.“9 giờ.” Vương Giai Tuệ ngồi dậy, nói với Cố Nhiên “Em đi làm bữa sáng, anh nằm thêm một lát đi.”“Sao anh lại có cảm giác chúng mình như vợ chồng lâu năm vậy?” Cố Nhiên hai tay đặt sau đầu trêu chọc nói.“Anh không muốn ăn sáng đúng không?” Vương Giai Tuệ hung hãn hỏi lại.“Đầu óc của anh vẫn còn nghĩ về đêm qua. Bữa sáng là cái gì vậy? Không rảnh lo lắng?” Cố Nhiên tà tà cười nói.“Đêm qua? Đêm qua cái gì cũng không xảy ra!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt trả lời.“Tiểu hạt tiêu, mười năm tu luyện cùng một thuyền, câu sau là gì?” Cố Nhiên ngẩng đầum cười hỏi.Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái. Anh không phải đang muốn cô nói ra câu “Trăm năm tu luyện chung chăn gối” sao? “Không biết!”“Trăm năm tu tới cái gì?” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, “Nói cho anh biết! Không nói anh sẽ không buông em ra đâu!”Vương Giai Tuệ giãy không nổi, đành phải thỏa hiệp:”Trăm năm tu..chung chăn gối. Buông em ra được chưa?”
Editor: Quỷ Quỷ
“Là anh muốn em ở bên anh.” Cố Nhiên tủi thân bĩu môi, “Tiểu hạt tiêu, em nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy cũng không được!” Vương Giai Tuệ xoay người dùng sức đẩy Cố Nhiên, “Anh mau về nhà đi!”
Sức Vương Giai Tuệ căn bản không thể làm gì được Cố Nhiên, hai chân anh cứ như đóng đinh trên mặt đất.
“Bác sĩ Mông Cố!” Vương Giai Tuệ chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên vươn cánh tay dài, với lấy con gấu bông:”Rất quen thuộc!”
Tim Vương Giai Tuệ đập mạnh, cô chớp chớp mắt, đầu óc vẫn chưa đuổi kịp được tốc độ của Cố Nhiên.
“Có phải em coi nó là anh, ngày ngày ôm nó đi ngủ?” Cố Nhiên khom lưng, ánh mát sáng quắc nhìn Vương Giai Tuệ.
“Ai coi nó là anh chứ?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt đoạt lấy con gấu bông, ném lên giường, “Trời lạnh, em ôm nó sưởi ấm. Bác sĩ Mông Cổ, anh đừn có nghĩ nhiều!”
Cố Nhiên nhíu mi một chút, cười ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ, mê hoặc nói:”Ôm anh còn ấm hơn.”
“Không cần!” Vương Giai Tuệ trừng mắt, bất mãn phùng má.
“Anh cần!” Cố Nhiên bá đạo túm lấy Vương Giai Tuệ ném lên trên giường, ôm chặt.
“Anh bỏ ra!” Vương Giai Tuệ vừa thẹn vừa giận.
Cô mới thừa nhận hẹn hò mới được mấy tiếng, mà giờ anh đã muốn từng bước nằm lên giường của cô?
Tên lang băm này!
Cố Nhiên kéo chăn đắp lên hai người, mệt mỏi nói:”Buồn ngủ quá! Ngủ thôi!”
Nói xong, anh ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhắm mắt lại.
Vương Giai Tuệ lần đầu tiên thân mật với Cố Nhiên như vậy, bất an nháy nháy mắt.
Hơi thở của anh gần như vậy, nồng nàn như vậy, tim cô muốn bật ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Cố Nhiên thiếp đi rất nhanh.
Nhìn anh hít thở đều đều, Vương Giai Tuệ có chút đau lòng nhìn Cố Nhiên.
Đúng là anh mệt muốn chết rồi. Đã thế còn không về nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây thăm cô.
Anh yêu cô bao nhiêu vậy?
Không hề suy nghĩ miên man, không hề kháng cự sự thân mật này, Vương Giai Tuệ giang hai tay ôm chặt thắt lưng Cố Nhiên, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể Cố Nhiên nói cho cô biết, đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã về rồi!
Rất nhớ anh!
Tuy anh đang ở ngay bên cạnh, nhưng cô vẫn rất nhớ anh!
Sáng hôm sau, Cố Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Vương Giai Tuệ thì vui mừng tươi cười.
“Tỉnh rồi?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Cố Nhiên tỉnh dậy, mới dám nhúc nhích.
Cảm đêm qua anh ôm cô thật chặt.
Cô sợ đánh thức anh, nên không dám giãy dụa, để mặc cho anh ôm.
“Anh ngủ bao lâu rồi?” Cố Nhiên nhìn ánh mặt trời đã muốn chiếu đến đầu giường, liền nheo mắt hỏi.
“9 giờ.” Vương Giai Tuệ ngồi dậy, nói với Cố Nhiên “Em đi làm bữa sáng, anh nằm thêm một lát đi.”
“Sao anh lại có cảm giác chúng mình như vợ chồng lâu năm vậy?” Cố Nhiên hai tay đặt sau đầu trêu chọc nói.
“Anh không muốn ăn sáng đúng không?” Vương Giai Tuệ hung hãn hỏi lại.
“Đầu óc của anh vẫn còn nghĩ về đêm qua. Bữa sáng là cái gì vậy? Không rảnh lo lắng?” Cố Nhiên tà tà cười nói.
“Đêm qua? Đêm qua cái gì cũng không xảy ra!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt trả lời.
“Tiểu hạt tiêu, mười năm tu luyện cùng một thuyền, câu sau là gì?” Cố Nhiên ngẩng đầum cười hỏi.
Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái. Anh không phải đang muốn cô nói ra câu “Trăm năm tu luyện chung chăn gối” sao? “Không biết!”
“Trăm năm tu tới cái gì?” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, “Nói cho anh biết! Không nói anh sẽ không buông em ra đâu!”
Vương Giai Tuệ giãy không nổi, đành phải thỏa hiệp:”Trăm năm tu..chung chăn gối. Buông em ra được chưa?”
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Là anh muốn em ở bên anh.” Cố Nhiên tủi thân bĩu môi, “Tiểu hạt tiêu, em nghĩ nhiều rồi.”“Vậy cũng không được!” Vương Giai Tuệ xoay người dùng sức đẩy Cố Nhiên, “Anh mau về nhà đi!”Sức Vương Giai Tuệ căn bản không thể làm gì được Cố Nhiên, hai chân anh cứ như đóng đinh trên mặt đất.“Bác sĩ Mông Cố!” Vương Giai Tuệ chống nạnh, giận dữ trừng mắt nhìn Cố Nhiên.Cố Nhiên vươn cánh tay dài, với lấy con gấu bông:”Rất quen thuộc!”Tim Vương Giai Tuệ đập mạnh, cô chớp chớp mắt, đầu óc vẫn chưa đuổi kịp được tốc độ của Cố Nhiên.“Có phải em coi nó là anh, ngày ngày ôm nó đi ngủ?” Cố Nhiên khom lưng, ánh mát sáng quắc nhìn Vương Giai Tuệ.“Ai coi nó là anh chứ?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt đoạt lấy con gấu bông, ném lên giường, “Trời lạnh, em ôm nó sưởi ấm. Bác sĩ Mông Cổ, anh đừn có nghĩ nhiều!”Cố Nhiên nhíu mi một chút, cười ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ, mê hoặc nói:”Ôm anh còn ấm hơn.”“Không cần!” Vương Giai Tuệ trừng mắt, bất mãn phùng má.“Anh cần!” Cố Nhiên bá đạo túm lấy Vương Giai Tuệ ném lên trên giường, ôm chặt.“Anh bỏ ra!” Vương Giai Tuệ vừa thẹn vừa giận.Cô mới thừa nhận hẹn hò mới được mấy tiếng, mà giờ anh đã muốn từng bước nằm lên giường của cô?Tên lang băm này!Cố Nhiên kéo chăn đắp lên hai người, mệt mỏi nói:”Buồn ngủ quá! Ngủ thôi!”Nói xong, anh ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhắm mắt lại.Vương Giai Tuệ lần đầu tiên thân mật với Cố Nhiên như vậy, bất an nháy nháy mắt.Hơi thở của anh gần như vậy, nồng nàn như vậy, tim cô muốn bật ra khỏi lồng ngực luôn rồi.Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Cố Nhiên thiếp đi rất nhanh.Nhìn anh hít thở đều đều, Vương Giai Tuệ có chút đau lòng nhìn Cố Nhiên.Đúng là anh mệt muốn chết rồi. Đã thế còn không về nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây thăm cô.Anh yêu cô bao nhiêu vậy?Không hề suy nghĩ miên man, không hề kháng cự sự thân mật này, Vương Giai Tuệ giang hai tay ôm chặt thắt lưng Cố Nhiên, vùi mặt vào lồng ngực anh.Nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể Cố Nhiên nói cho cô biết, đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã về rồi!Rất nhớ anh! Tuy anh đang ở ngay bên cạnh, nhưng cô vẫn rất nhớ anh!Sáng hôm sau, Cố Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Vương Giai Tuệ thì vui mừng tươi cười.“Tỉnh rồi?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Cố Nhiên tỉnh dậy, mới dám nhúc nhích.Cảm đêm qua anh ôm cô thật chặt.Cô sợ đánh thức anh, nên không dám giãy dụa, để mặc cho anh ôm.“Anh ngủ bao lâu rồi?” Cố Nhiên nhìn ánh mặt trời đã muốn chiếu đến đầu giường, liền nheo mắt hỏi.“9 giờ.” Vương Giai Tuệ ngồi dậy, nói với Cố Nhiên “Em đi làm bữa sáng, anh nằm thêm một lát đi.”“Sao anh lại có cảm giác chúng mình như vợ chồng lâu năm vậy?” Cố Nhiên hai tay đặt sau đầu trêu chọc nói.“Anh không muốn ăn sáng đúng không?” Vương Giai Tuệ hung hãn hỏi lại.“Đầu óc của anh vẫn còn nghĩ về đêm qua. Bữa sáng là cái gì vậy? Không rảnh lo lắng?” Cố Nhiên tà tà cười nói.“Đêm qua? Đêm qua cái gì cũng không xảy ra!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt trả lời.“Tiểu hạt tiêu, mười năm tu luyện cùng một thuyền, câu sau là gì?” Cố Nhiên ngẩng đầum cười hỏi.Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái. Anh không phải đang muốn cô nói ra câu “Trăm năm tu luyện chung chăn gối” sao? “Không biết!”“Trăm năm tu tới cái gì?” Cố Nhiên kéo Vương Giai Tuệ vào lòng, “Nói cho anh biết! Không nói anh sẽ không buông em ra đâu!”Vương Giai Tuệ giãy không nổi, đành phải thỏa hiệp:”Trăm năm tu..chung chăn gối. Buông em ra được chưa?”