Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 1093: Cố Mạc lo lắng

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Làm sao có thể không tủi thân.Cố Mạc đau lòng sờ đỉnh đầu cô, khẽ hôn một cái lên trán cô,“Tiểu Mạc!” phu nhân Tưởng đột nhiên quay đầu, lớn tiếng gọi Cố Mạc.“Đến đây!” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm đi nhanh đuổi theo.Ưng Mẫn nhìn thoáng qua hai người nắm chặt tay nhau, tà tà ngoéo khóe môi một cái, xoay người đỡ phu nhân Tưởng đi về khu nội trú.Sớm muộn gì cũng có ngày, người Cố Mạc nắm tay chính là cô.Sau khi dàn xếp chuyện của phu nhân Tưởng xong, Cố Mạc liền đi cùng Tiếu Nhiễm tìm chủ nhiệm Lưu, tường tận hỏi tình hình một chút.Sau khi nói cảm ơn với chủ nhiệm Lưu, anh liễn dẫn Tiếu Nhiễm rời khỏi.Hôm nay quá nhiều chuyện cổ quái, anh không muốn để cô ở đây cho thêm tủi thân.Ngồi vào trong xe, Cố Mạc quan tâm hỏi han: “Nha đầu, ở cầu thang Ưng Mẫn lại nói gì với em rồi hả?”“Cầu thang? Ưng Mẫn biết sự thật về tai nạn xe cô, nói móc em mấy câu. Sau đó... sau đó anh đã tới rồi.” Tiếu Nhiễm dùng lực đập vào đầu một cái. Hình như trí nhớ của cô có điểm đứt gãy.“Ưng Mẫn không có tư cách nói em.” Cố Mạc nghe được Ưng Mẫn nói móc Tiếu Nhiễm, giận tái mặt.,Tai nạn xe cô năm đó, ngoài anh và phu nhân Tưởng, không ai có tư cách trách cứ Tiếu Nhiễm. Nghiêm khắc mà nói, nếu như không có Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế muốn gả vào Tiếu gia, Tiếu Nhiễm sẽ không chịu k*ch th*ch mà đi lái xe của ba vợ.“Thật ra cô ấy nói cũng không sai. Hiện giờ em được như thế này... Thực ra, không công bằng với người bị hại.” Tiếu Nhiễm dùng lực cắn môi, nhớ lại lời Ưng Mẫn từng nói.Là Cố Mạc nhân từ, phu nhân Tưởng rộng lượng, cô mới có thể thoải mái như vậy.Thực ra? Ưng Mẫn nói?” Cố Mạc trầm mặt, không cảm xúc hỏi.Chỉ có Tiếu Nhiễm mới có thể nói cô sống quá thoải mái.Mấy năm nay cô vẫn bị ác cảm về tội ác hành hạ.Khổ sở này của cô có mấy người biết?Cô tạm nghỉ học nửa năm mới có thể được giải thoát khỏi bóng mờ của tai nạn xe cộ năm đó, nhưng đến nay vẫn không dám đụng vào tay lái, không dám lái xe.Một công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại hèn mọn như một hạt bụi trước mặt phu nhân Tưởng.Cô sống quá thoải mái?Anh vốn cho rằng Ưng Mẫn là người lịch sự hiểu lý lẽ, gần đây lại cảm giác càng ngày cô càng cực đoan, càng ngày càng ác độc.Chẳng lẽ tình yêu có thể làm cho người ta thay đổi tâm tính?Tiếu Nhiễm không nói gì, chỉ là ánh mắt mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.Cố Mạc dừng xe ở ven đường, kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đau lòng nói: “Nha đầu, người có tư cách xen vào nói em chỉ có anh và bác gái, Ưng Mẫn chỉ là một người ngoài, em không cần để lời của cô ấy ở trong lòng.”Tiếu Nhiễm uhm một tiếng.Cố Mạc an ủi khiến cô cảm động, nhưng không có cách nào để cho ác cảm về tội lỗi của cô được cứu lại.“Đúng rồi, khi anh thấy em và Ưng Mẫn, vẻ mặt của em rất quái lạ, có phải cô ấy đã nói gì đó rất ác độc k*ch th*ch em không?” Cố Mạc nhớ tới vấn đề anh vẫn cực kỳ buồn bực.Lúc ấy vẻ mặt Tiếu Nhiễm rất mờ mịt, nói câu “Tôi không ngoan”, vẻ mặt của Ưng Mẫn thì vô cùng quái dị.Anh không nghĩ ra vì sao Tiếu Nhiễm lại nói như thế, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Ưng Mẫn.“Em, em không nhớ rõ rồi...” Tiếu Nhiễm mê mang nhìn Cố Mạc: “Sáng... em mệt quá... có người gọi em... là anh sao? Cái gì em cũng không nhớ. Cố Mạc, có phải em u mê không?”“Là ngốc. Ngay cả Ưng Mẫn nói mà cũng để trong lòng.” Cố Mạc sờ tóc Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ nói: “Về sau cách xa cô ấy một chút, có thể không tiếp xúc thì không cần tiếp xúc.”“Em và cô ấy vốn là không cùng xuất hiện. Mỗi lần gặp đều là vì liên quan đến anh.” Tiếu nHiễm u oán nhìn Cố Mạc một cái. Ưng Mẫn là theo đuổi anh mà đến.

Làm sao có thể không tủi thân.

Cố Mạc đau lòng sờ đỉnh đầu cô, khẽ hôn một cái lên trán cô,

“Tiểu Mạc!” phu nhân Tưởng đột nhiên quay đầu, lớn tiếng gọi Cố Mạc.

“Đến đây!” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm đi nhanh đuổi theo.

Ưng Mẫn nhìn thoáng qua hai người nắm chặt tay nhau, tà tà ngoéo khóe môi một cái, xoay người đỡ phu nhân Tưởng đi về khu nội trú.

Sớm muộn gì cũng có ngày, người Cố Mạc nắm tay chính là cô.

Sau khi dàn xếp chuyện của phu nhân Tưởng xong, Cố Mạc liền đi cùng Tiếu Nhiễm tìm chủ nhiệm Lưu, tường tận hỏi tình hình một chút.

Sau khi nói cảm ơn với chủ nhiệm Lưu, anh liễn dẫn Tiếu Nhiễm rời khỏi.

Hôm nay quá nhiều chuyện cổ quái, anh không muốn để cô ở đây cho thêm tủi thân.

Ngồi vào trong xe, Cố Mạc quan tâm hỏi han: “Nha đầu, ở cầu thang Ưng Mẫn lại nói gì với em rồi hả?”

“Cầu thang? Ưng Mẫn biết sự thật về tai nạn xe cô, nói móc em mấy câu. Sau đó... sau đó anh đã tới rồi.” Tiếu Nhiễm dùng lực đập vào đầu một cái. Hình như trí nhớ của cô có điểm đứt gãy.

“Ưng Mẫn không có tư cách nói em.” Cố Mạc nghe được Ưng Mẫn nói móc Tiếu Nhiễm, giận tái mặt.,

Tai nạn xe cô năm đó, ngoài anh và phu nhân Tưởng, không ai có tư cách trách cứ Tiếu Nhiễm. Nghiêm khắc mà nói, nếu như không có Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế muốn gả vào Tiếu gia, Tiếu Nhiễm sẽ không chịu k*ch th*ch mà đi lái xe của ba vợ.

“Thật ra cô ấy nói cũng không sai. Hiện giờ em được như thế này... Thực ra, không công bằng với người bị hại.” Tiếu Nhiễm dùng lực cắn môi, nhớ lại lời Ưng Mẫn từng nói.

Là Cố Mạc nhân từ, phu nhân Tưởng rộng lượng, cô mới có thể thoải mái như vậy.

Thực ra? Ưng Mẫn nói?” Cố Mạc trầm mặt, không cảm xúc hỏi.

Chỉ có Tiếu Nhiễm mới có thể nói cô sống quá thoải mái.

Mấy năm nay cô vẫn bị ác cảm về tội ác hành hạ.

Khổ sở này của cô có mấy người biết?

Cô tạm nghỉ học nửa năm mới có thể được giải thoát khỏi bóng mờ của tai nạn xe cộ năm đó, nhưng đến nay vẫn không dám đụng vào tay lái, không dám lái xe.

Một công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại hèn mọn như một hạt bụi trước mặt phu nhân Tưởng.

Cô sống quá thoải mái?

Anh vốn cho rằng Ưng Mẫn là người lịch sự hiểu lý lẽ, gần đây lại cảm giác càng ngày cô càng cực đoan, càng ngày càng ác độc.

Chẳng lẽ tình yêu có thể làm cho người ta thay đổi tâm tính?

Tiếu Nhiễm không nói gì, chỉ là ánh mắt mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Mạc dừng xe ở ven đường, kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đau lòng nói: “Nha đầu, người có tư cách xen vào nói em chỉ có anh và bác gái, Ưng Mẫn chỉ là một người ngoài, em không cần để lời của cô ấy ở trong lòng.”

Tiếu Nhiễm uhm một tiếng.

Cố Mạc an ủi khiến cô cảm động, nhưng không có cách nào để cho ác cảm về tội lỗi của cô được cứu lại.

“Đúng rồi, khi anh thấy em và Ưng Mẫn, vẻ mặt của em rất quái lạ, có phải cô ấy đã nói gì đó rất ác độc k*ch th*ch em không?” Cố Mạc nhớ tới vấn đề anh vẫn cực kỳ buồn bực.

Lúc ấy vẻ mặt Tiếu Nhiễm rất mờ mịt, nói câu “Tôi không ngoan”, vẻ mặt của Ưng Mẫn thì vô cùng quái dị.

Anh không nghĩ ra vì sao Tiếu Nhiễm lại nói như thế, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Ưng Mẫn.

“Em, em không nhớ rõ rồi...” Tiếu Nhiễm mê mang nhìn Cố Mạc: “Sáng... em mệt quá... có người gọi em... là anh sao? Cái gì em cũng không nhớ. Cố Mạc, có phải em u mê không?”

“Là ngốc. Ngay cả Ưng Mẫn nói mà cũng để trong lòng.” Cố Mạc sờ tóc Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ nói: “Về sau cách xa cô ấy một chút, có thể không tiếp xúc thì không cần tiếp xúc.”

“Em và cô ấy vốn là không cùng xuất hiện. Mỗi lần gặp đều là vì liên quan đến anh.” Tiếu nHiễm u oán nhìn Cố Mạc một cái. Ưng Mẫn là theo đuổi anh mà đến.

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Làm sao có thể không tủi thân.Cố Mạc đau lòng sờ đỉnh đầu cô, khẽ hôn một cái lên trán cô,“Tiểu Mạc!” phu nhân Tưởng đột nhiên quay đầu, lớn tiếng gọi Cố Mạc.“Đến đây!” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm đi nhanh đuổi theo.Ưng Mẫn nhìn thoáng qua hai người nắm chặt tay nhau, tà tà ngoéo khóe môi một cái, xoay người đỡ phu nhân Tưởng đi về khu nội trú.Sớm muộn gì cũng có ngày, người Cố Mạc nắm tay chính là cô.Sau khi dàn xếp chuyện của phu nhân Tưởng xong, Cố Mạc liền đi cùng Tiếu Nhiễm tìm chủ nhiệm Lưu, tường tận hỏi tình hình một chút.Sau khi nói cảm ơn với chủ nhiệm Lưu, anh liễn dẫn Tiếu Nhiễm rời khỏi.Hôm nay quá nhiều chuyện cổ quái, anh không muốn để cô ở đây cho thêm tủi thân.Ngồi vào trong xe, Cố Mạc quan tâm hỏi han: “Nha đầu, ở cầu thang Ưng Mẫn lại nói gì với em rồi hả?”“Cầu thang? Ưng Mẫn biết sự thật về tai nạn xe cô, nói móc em mấy câu. Sau đó... sau đó anh đã tới rồi.” Tiếu Nhiễm dùng lực đập vào đầu một cái. Hình như trí nhớ của cô có điểm đứt gãy.“Ưng Mẫn không có tư cách nói em.” Cố Mạc nghe được Ưng Mẫn nói móc Tiếu Nhiễm, giận tái mặt.,Tai nạn xe cô năm đó, ngoài anh và phu nhân Tưởng, không ai có tư cách trách cứ Tiếu Nhiễm. Nghiêm khắc mà nói, nếu như không có Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế muốn gả vào Tiếu gia, Tiếu Nhiễm sẽ không chịu k*ch th*ch mà đi lái xe của ba vợ.“Thật ra cô ấy nói cũng không sai. Hiện giờ em được như thế này... Thực ra, không công bằng với người bị hại.” Tiếu Nhiễm dùng lực cắn môi, nhớ lại lời Ưng Mẫn từng nói.Là Cố Mạc nhân từ, phu nhân Tưởng rộng lượng, cô mới có thể thoải mái như vậy.Thực ra? Ưng Mẫn nói?” Cố Mạc trầm mặt, không cảm xúc hỏi.Chỉ có Tiếu Nhiễm mới có thể nói cô sống quá thoải mái.Mấy năm nay cô vẫn bị ác cảm về tội ác hành hạ.Khổ sở này của cô có mấy người biết?Cô tạm nghỉ học nửa năm mới có thể được giải thoát khỏi bóng mờ của tai nạn xe cộ năm đó, nhưng đến nay vẫn không dám đụng vào tay lái, không dám lái xe.Một công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại hèn mọn như một hạt bụi trước mặt phu nhân Tưởng.Cô sống quá thoải mái?Anh vốn cho rằng Ưng Mẫn là người lịch sự hiểu lý lẽ, gần đây lại cảm giác càng ngày cô càng cực đoan, càng ngày càng ác độc.Chẳng lẽ tình yêu có thể làm cho người ta thay đổi tâm tính?Tiếu Nhiễm không nói gì, chỉ là ánh mắt mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.Cố Mạc dừng xe ở ven đường, kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, đau lòng nói: “Nha đầu, người có tư cách xen vào nói em chỉ có anh và bác gái, Ưng Mẫn chỉ là một người ngoài, em không cần để lời của cô ấy ở trong lòng.”Tiếu Nhiễm uhm một tiếng.Cố Mạc an ủi khiến cô cảm động, nhưng không có cách nào để cho ác cảm về tội lỗi của cô được cứu lại.“Đúng rồi, khi anh thấy em và Ưng Mẫn, vẻ mặt của em rất quái lạ, có phải cô ấy đã nói gì đó rất ác độc k*ch th*ch em không?” Cố Mạc nhớ tới vấn đề anh vẫn cực kỳ buồn bực.Lúc ấy vẻ mặt Tiếu Nhiễm rất mờ mịt, nói câu “Tôi không ngoan”, vẻ mặt của Ưng Mẫn thì vô cùng quái dị.Anh không nghĩ ra vì sao Tiếu Nhiễm lại nói như thế, cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của Ưng Mẫn.“Em, em không nhớ rõ rồi...” Tiếu Nhiễm mê mang nhìn Cố Mạc: “Sáng... em mệt quá... có người gọi em... là anh sao? Cái gì em cũng không nhớ. Cố Mạc, có phải em u mê không?”“Là ngốc. Ngay cả Ưng Mẫn nói mà cũng để trong lòng.” Cố Mạc sờ tóc Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ nói: “Về sau cách xa cô ấy một chút, có thể không tiếp xúc thì không cần tiếp xúc.”“Em và cô ấy vốn là không cùng xuất hiện. Mỗi lần gặp đều là vì liên quan đến anh.” Tiếu nHiễm u oán nhìn Cố Mạc một cái. Ưng Mẫn là theo đuổi anh mà đến.

Chương 1093: Cố Mạc lo lắng